Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 36




Ngoài hành lang không có ai, xung quanh yên tĩnh, vì vậy câu nói “làm một lần lẹ hơn” được phóng đại lên khiến Trần Uyển Ước mém chút nữa không đứng vững. Cô khô miệng khô lưỡi giải thích một lúc lâu, cuối cùng anh lại nói thế này?

Ngẩng đầu lên, Trần Uyển Ước nhìn thấy yết hầu của người đàn ông sau cổ áo sơ mi, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, tình cảnh thế này khiến cô nhớ lại những đêm da thịt đan xen.

“Ở đây là bệnh viện.” Khuôn mặt của cô đo đỏ, nhỏ giọng nói, “Anh đàng hoàng chút đi.”

“Xin lỗi, anh đàng hoàng không được.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Khi nãy anh đậu xe ở tầng hầm thứ ba.”

“?”

“Ở đó không có ai, làm gì cũng được.”

“…”

Trần Uyển Ước hiểu. Người này trên đường đi chắc hẳn luôn nghĩ cách phạt cô đây mà. Tầng hầm thứ ba ở bệnh viện không có người nào là vì ở đó quá lạnh lẽo. Có vài người mê tín, nếu như tầng một tầng hai hết chỗ đậu, bọn họ thà tốn thêm mười đồng đậu xe bên ngoài chứ cũng không muốn xuống tầng ba đậu.

Trần Uyển Ước không sợ tầng ba có ma quỷ. Cô sợ…. TT

Không bao lâu sau, Trần Uyển Ước đã bị Hạ Kỳ Sâm dẫn tới cửa thang máy. Vừa đi cô vừa thì thào: “Thôi bỏ đi anh… Chuyện này từ từ tính có được không?”

Sắc mặt Hạ Kỳ Sâm vẫn như bình thường: “Em cũng đâu có bảo Dung Kỳ rằng từ từ em sẽ đi với anh ta vào bệnh viện đâu.”

Từ góc độ của người đi đường, hai người trai tài gái sắc, trời đất tạo thành một đôi. Người phụ nữ xinh đẹp người đàn ông cao quý, hai người đi chung với nhau hoàn toàn không giống như là đang ra xe dã chiến. Nhất là Hạ Kỳ Sâm. Chỉ có Trần Uyển Ước biết trong đầu của người nhìn như lạnh lùng này thật ra đã bị tinh trùng tràn lên não.

Thang máy đông người. Trần Uyển Ước đi vào, bị người ta va trúng, chân mày nhẹ nhíu lại, ngay sau đó đột nhiên có thêm một đôi bàn tay đàn ông kéo cô vào góc xó xỉnh, còn anh thì đứng thẳng tắp như cây tùng bách giữ ở bên cạnh.

Người đông lên, một tay anh chống mặt tường, đè sát cô vào, khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Thang máy đi xuống, nhân viên dần dần giảm bớt, Hạ Kỳ Sâm lại không định thả tay. Trần Uyển Ước không thể không nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh không thấy chật à, hay là anh nhích qua bên kia chút đi?”

Hạ Kỳ Sâm cũng nhỏ tiếng như cô: “Bình thường.”

Trần Uyển Ước: “Nhưng anh đang đè em vào tường.”

Hạ Kỳ Sâm: “Xấu hổ gì nữa, làm như em chưa bị đè bao giờ vậy.”

Trần Uyển Ước muốn cầm giày cao gót đánh người. Lúc trước còn cảm thấy nam dồn nữ vào tường thật lãng mạn. Nhưng anh nói thế này, sự lãng mạn đã bị biến chất. Thang máy dừng lần nữa, ba người đàn ông trung niên đi vào, từ cách ăn mặc có thể thấy họ là ông chủ nhỏ hoặc làm công việc kinh doanh. Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Bà cụ sống đến tuổi một trăm tuổi không dễ gì, lần này bà ấy đi rồi, tâm nguyện cũng hết.”

“Cái tên Lâm Thành này không phải người, bỏ nhà đi năm năm, sống tự do tự tại, bà cụ vì muốn gặp được cháu trai mà phải khổ biết bao nhiêu.”

“Năm năm trước nó gây ra chuyện gì à?”

“Không chắc lắm, không bị cảnh sát truy nã, chắc là thiếu tiền trốn nợ.”

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau, những người khác cũng đang nói chuyện, còn có tiếng con nít ồn ào, không nghe rõ được.

Thang máy càng ngày càng ít người. Cuối cùng chỉ còn lại anh và cô. Tầng hầm thứ ba đúng thật u ám lạnh lẽo. Trần Uyển Ước không sợ, bên cạnh cô còn có một người đàn ông mà.

Thấy vị trí mà Hạ Kỳ Sâm đỗ xe, Trần Uyển Ước chỉ muốn mở miệng mắng anh. Xe dài rộng rãi, ở vị trí kín đáo, dù ở đây có người thì họ cũng không thể nào nhìn thấy chiếc xe được. Có thấy thì cũng không ai biết người bên trong đang làm gì.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông đang mở cửa băng ghế sau cho cô vào, Trần Uyển Ước do dự một lúc. Không tới mấy giây, cô thấy Hạ Kỳ Sâm cũng ngồi theo. Cái xe này đâu chỉ rộng rãi, chắc là biết sẽ có ngày này nên cố ý thiết kế ghế ngồi rộng như giường đơn, không gian thoải mái co duỗi, tùy ý đung đưa.

Trần Uyển Ước đang chuẩn bị hỏi xem anh có đem bao không thì lại nhớ mình đã từng nói muốn có con.

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm không vội vàng như lúc trước, anh giống như một vị vua cao cao tại thượng, ra lệnh cho nữ hầu phục vụ, “Em cởi đi.”

Trần Uyển Ước: “… Em cảm thấy anh đang làm nhục em.”

“Anh chỉ muốn biết em có bị thương không.”

“Chắc chắn không bị.”

Hạ Kỳ Sâm cười khẽ. Những lời cô nói bây giờ hoàn toàn không có sự tín nhiệm.

“Không có thật mà.” Trần Uyển Ước nghiêm túc giải thích, “Em đã nói với anh rồi, Dung Kỳ cứu em, em không bị thương chỗ nào cả, chỉ bị hoảng sợ thôi.”

“Em bị bất ngờ hả?”

“Đúng vậy.”

Hỏi xong, Hạ Kỳ Sâm cũng không bày ra biểu cảm gì. Bầu không khí trong xe vốn nên mờ ám, nhưng từ khi Trần Uyển Ước lên xe, cô chỉ cảm thấy khó thở. Không giải thích được. Là vấn đề của cô hay là Hạ Kỳ Sâm?

Lúc cởi áo khoác ra, cô đột nhiên phát hiện ánh mắt Hạ Kỳ Sâm nhìn mình không giống ngày thường. Mặc dù không phải anh chưa dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn cô bao giờ, nhưng bây giờ không giống. Anh giống như là thú săn đang thưởng thức con mồi, thái độ cao cao tại thượng duy trì cho tới bây giờ, sự yêu thương trong ánh mắt đã bị thứ gì đó che khuất.

Chắc anh tức giận nên mới thế.

Trần Uyển Ước hơi hoang mang, bàn tay sốt ruột cởi nút áo, cuối cùng lười làm, lao thẳng vào ngực anh. Hạ Kỳ Sâm không bất ngờ, thuận tay ôm cô, đôi chân mày cong cong ngả ngớn, “Sao thế, sốt ruột hơn cả anh à?”

“Cứ coi như là em nợ anh đi.”

“Nợ anh cái gì?”

Trần Uyển Ước không trả lời, cúi đầu làm chuyện của mình. Cô không uốn éo xoay xoay nữa. Hai người cũng coi như là cặp vợ chồng già, thỉnh thoảng giả vờ như mình là một cô gái còn ngây thơ để tăng sự thú vị trong tình yêu, nhưng nhiều lần thì rất nhàm. Cô lớn rồi, giả bộ như mình là con gái yếu đuối thì kiểu cách quá.

Trần Uyển Ước ngồi lên.

Mới vừa rồi, hai người còn nghiêm túc như người bình thường thì giờ đây, khi nhìn từ ngoài vào, người ta chỉ có thể đoán là hai người đang hôn nhau. Dù sao quần áo trên người vẫn còn rất ngay ngắn.

“Uyển Uyển.” Người đàn ông dùng một tay quấn lấy Trần Uyển Ước, tay khác nâng cằm cô lên, “Anh đang hỏi em đó, em thiếu anh cái gì?”

Anh biết cô sẽ không dưng mà tự nhiên nói như thế. Thiếu anh một lần chủ động? Cũng không phải…. Trần Uyển Ước nhận ra mình vừa lỡ miệng, vội vàng cười một tiếng, mềm nhũn vùi vào lòng anh, “Em còn thiếu anh cái gì anh không biết à? Vì em ở cạnh Dung Kỳ khiến anh hiểu lầm cho nên muốn dỗ anh mà.”

“Vậy à?” Hạ Kỳ Sâm cười, “Anh còn nghĩ là em định nói mình thiếu nợ tình đấy.”

“Sao có thể… Giữa chúng ta…” sắc mặt Trần Uyển Ước hơi thay đổi, giọng rất nhỏ, “Mấy năm này không ở bên nhau thì tình cảm đâu ra chứ. Nhưng sau này có thể tạo ra được mà, em có sức hấp dẫn thế, trước sau gì anh sẽ yêu em thôi.”

Hạ Kỳ Sâm: “Đừng nói chuyện nữa.”

Trần Uyển Ước: “Hả?”

Hạ Kỳ Sâm: “Em động được rồi.”

Trần Uyển Ước: “…”

Mẹ bà anh, giây trước còn nói chuyện tình cảm, giây sau đã hóa sói rồi. Cảm thấy mình đuối lý, Trần Uyển Ước lầm bầm hai tiếng, miễn cưỡng làm theo yêu cầu của anh.

Một lát sau.

“Mệt quá.” Trần Uyển Ước nhỏ giọng hỏi, “Qua bao lâu rồi?”

Hạ Kỳ Sâm: “Năm phút.”

Trần Uyển Ước: “…”

Sao cô cảm giác rằng mình đã kiên trì hai mươi phút rồi nhỉ? Lại một lúc nữa, Trần Uyển Ước lầm bầm: “Không làm nữa, mệt chết mất.”

Không đợi anh ý kiến, cô đã đi xuống, khàn giọng hỏi: “Anh có giấy không?”

Giấy vẫn còn ở ghế trước. Trần Uyển Ước cầm túi xách của mình lên, lấy khăn giấy mình mang theo ra, rút hai tờ cho Hạ Kỳ Sâm, chuẩn bị lấy cho mình thì một tấm hình đột nhiên rơi ra. Trước khi cô nhặt lấy thì Hạ Kỳ Sâm đã cầm hình lên rồi.

Cổ áo sơ mi bị đôi móng như móng mèo của cô làm nhăn. Bởi vì quá mệt, cô tựa cả đầu lên vai anh, mồ hôi, hỗn hợp phấn và vết môi son cùng toàn bộ những thứ không rõ đều bị bôi cả lên người Hạ Kỳ Sâm.

Dù bề ngoài hơi chật vật nhưng khí chất của người đàn ông vẫn nghiêm túc, môi anh khẽ mím lại, khớp xương ngón tay kẹp vào tấm ảnh. Anh nhìn nó hồi lâu, lúc phản ứng kịp thì đã quá muộn, động tác giơ tay ra nhặt của Trần Uyển Ước đông cứng lại, trên mặt hiện ra vẻ hốt hoảng: “Cái hình này….”

Là ông nội Hạ cho cô. Lúc trước do nghĩ rằng để ở nhà không an toàn, có thể bị người giúp việc tìm ra bất kỳ lúc nào, mà cô lại không muốn cho anh biết rằng mình đã thấy tấm hình, cũng biết chuyện trước kia. Ai ngờ, chuyện phải lộ cuối cùng sẽ lộ.

“Hình này là ông nội cho em.” Trước khi anh lên tiếng hỏi, Trần Uyển Ước khai thật, “Ông nói đây là một trong những tấm ảnh ít ỏi về tuổi thơ của anh, bảo em giữ cho kĩ.”

“Ông không nói với em chuyện gì nữa à?”

Trần Uyển Ước im lặng hồi lâu, “Ông kể chuyện lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

“Ông nói thế nào?”

“Ông nội nói khi còn bé em rất đặc biệt, biểu diễn với cá heo xong, bọn anh muốn bỏ tiền ra xem nữa nhưng bị em từ chối.” Trần Uyển Ước khoác áo lên bọc mình lại, cúi đầu nói, “Lúc đó em còn nói, có thứ có tiền không mua được, anh hẹp hòi rồi ghi hận trong lòng, nhớ mãi về em.”

“Thật ra có câu ông nội kể sai.”

“Hả?”

“Lúc đó em nói là, có tiền cũng không mua được em.”

“…”

Trước kia cô tự tin thế à? Trần Uyển Ước yên lặng nhìn anh, “Sau đó thì sao?”

Hạ Kỳ Sâm: “Sau đó anh muốn dùng thực tế chứng minh, tiền có thể mua được em.”

Trần Uyển Ước: “Thế thì anh chứng minh được rồi.”

Hạ Kỳ Sâm: “Em sai rồi.”

Tiền chỉ mua được cuộc hôn nhân này thôi. Hạ Kỳ Sâm phủ nhận, Trần Uyển Ước biết anh đang muốn nói gì. Cô không lên tiếng là vì không biết nên bày tỏ thế nào. Tay người đàn ông cầm tấm ảnh, giọng cũng nhẹ, “Cho nên Uyển Uyển à, em biết mà đúng không?”

“Ừ…”

“Biết rất rõ nhưng muốn giả bộ không biết, phụ nữ đều giỏi như thế sao?”

Trần Uyển Ước im lặng. Cô biết chuyện từ lâu, nhưng anh đột nhiên nói thế này, cô không biết là anh đang ám chỉ điều gì nữa. Biết anh thích mình nhưng muốn giả bộ không biết?

Từ lúc đầu đã thích. Khi ông nội Hạ cho cô tấm ảnh này là cô đã biết nhưng giả ngơ, dối mình dối người. Hạ Kỳ Sâm cũng không bị cô lừa. Trần Uyển Ước biết tại sao không khí trong xe lại chìm xuống rồi. Người giả bộ không chỉ có một mình cô.

Trần Uyển Ước tự nhận mình không làm gì sai, dù là hôn nhân hay tình cảm thì cô luôn là người có ưu thế hơn, lúc hai người ân ái hoặc lúc cô bị ăn không sót thứ gì, từ đầu đến cuối, người đàn ông luôn chiều theo cảm nhận của cô. Miệng thì nói đau nhưng thật ra cũng chả đau lắm.

Năm năm trước tới bây giờ, cô vẫn luôn sống trong sự che chở của Hạ Kỳ Sâm. Sau khi về nước, cô biết mình không thể đền đáp gì cho anh, chuyện lớn nhỏ gì cũng không nói anh nghe, ví dụ như lần trước chân bị thương, cô không muốn anh đau lòng, anh có đau lòng cô cũng không thể thích anh.

“Uyển Uyển.”

Không biết có phải vì vừa trải qua một đợt mây mưa hay không mà giọng anh có vẻ khàn thêm mấy phần, giọng điệu khi gọi tên cô vẫn như thường lệ nhưng ánh mắt lại chất chứa đầy tâm tư.

“Em nói muốn sinh con.”

“Là vì cảm thấy thiếu nợ anh?”

Từng chữ từng chữ anh nói hết sức rõ ràng. Rõ đến mức khiến Trần Uyển Ước không biết làm sao trả lời.

Sinh con là suy nghĩ nhất thời, có thể vì thấy Thu Tự đáng yêu, có thể là nghe mọi người trong vũ đoàn bàn về độ tuổi tốt nhất để lấy chồng sinh con. Cô chỉ thuận miệng nói một câu là thích chó, Hạ Kỳ Sâm lập tức mua một con chó ngoan cho cô. Trần Uyển Ước chậm rãi nói: “Nếu em nói đúng thì anh có buồn không?”

Hạ Kỳ Sâm cười khẽ: “Không đâu.”

Trần Uyển Ước: “Vậy thì… cứ cho là thế đi … Ây, anh làm gì vậy?”

Cô vừa trả lời xong thì ngay lập lức đã bị đẩy vào góc, không gian vốn mờ ảo, thân hình cao lớn sấn tới làm mọi thứ chìm trong bóng tối. Người đàn ông có vẻ còn dịu dàng hơn khi nãy, anh cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Dù là lý do gì, em đã nói thì không được đổi ý.”

Từ trước tới nay, chỉ có lần ở trên xe này Trần Uyển Ước mới biết chó cỏ lợi hại. Cũng biết nếu ở phương diện này, đàn ông mà không để ý tới cảm nhận của phụ nữ thì sẽ… mất tự nhiên bao nhiêu. Trần Uyển Ước như là một món đồ chơi trong lòng bàn tay anh vậy. Toàn bộ quá trình, anh chỉ nói năm chữ.

Uyển Uyển. Thoải mái không?

……

Trần Uyển Ước vẫn chưa nói cho Hạ Kỳ Sâm biết tình huống chính xác lúc Dung Kỳ cứu cô. Cô cứ nghĩ là màn lừa gạt của mình hoàn hảo rồi. Cô không biết lúc anh rời khỏi bệnh viện được một lúc, tất cả hành tung của cô đã bị tra ra. Đương nhiên anh cũng biết luôn chuyện Dung Kỳ bám theo cô.

Anh ta như kẻ đóng vai hề vậy, lâu lâu lại lắc lư xuất hiện trước mặt bọn họ. Nhưng thấy anh ta không làm gì xấu xa, Hạ Kỳ Sâm cũng bỏ qua. Thứ khiến anh đặc biệt quan tâm là người mặc đồ đen xuất hiện đầu hẻm và chuyện xảy ra lúc đó. Bảng hiệu cửa hàng sẽ không ngẫu nhiên rơi xuống ngay lúc đó.

Nhìn trong CCTV cảnh Trần Uyển Ước ra khỏi hẻm, bảng hiệu rơi xuống, bàn tay Hạ Kỳ Sâm nắm chặt lại, mu bàn tay nổi gân xanh, khuôn mặt bình tĩnh có vài phần hung ác. Thư ký xem CCTV cùng với Hạ Kỳ Sâm cũng hoảng hồn, “Hạ tổng, có cần nói cho phu nhân biết không ạ?”

“Không cần, cho người theo bảo vệ cô ấy 24/24 là được.” Hạ Kỳ Sâm hơi ngừng, “Không được để cho cô ấy biết.”

“Nhưng em sợ phu nhân sẽ lơ là không phòng bị.”

“Cô ấy đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”

“Ai vậy ạ?”

“Giang Yểu.”

****

Trời bắt đầu vào đông, ánh nắng chiều không còn quá chói nữa. Không ai quan tâm bên trong bên ngoài trung tâm nghệ thuật có gì xảy ra. Nhìn phía ngoài, tất cả đều bình thường.

Ngoài cửa, một cô gái với mái tóc ngắn đuôi sam màu xám tro nhịp bước nhẹ nhàng, trong tay cầm dù hoa có ren che nắng, một tay khác cầm bím tóc, lanh lẹ chào hỏi chú bảo vệ. Chú bảo vệ có ấn tượng rất tốt đối với cô gái lễ phép xinh đẹp này: “Cháu lại tới thăm chị à?”

Cô gái gật đầu cười nói: “Vâng ạ.”

Bảo vệ ở đây sẽ ngăn không cho 1 tên đàn ông lực lưỡng bước vào nhưng sẽ không cản một cô gái hiền lành vô tội thế này. Nhìn cô gái gầy gò ốm yếu, bảo vệ còn thấy thương hơn. Giang Yểu đi một đoạn. Có vẻ như cô đã phát hiện được sự bất thường, bắt đầu bước nhanh hơn. Dù vậy vẫn không có tác dụng gì.

Một chiếc xe màu đen nhanh chóng đuổi kịp, quẹo cua thật nhanh chắn trước mặt cô gái, không gây nguy hiểm nhưng đủ khiến người kia hoảng sợ.

Người đàn ông trên xe có khuôn mặt quen thuộc. Lúc này Giang Yểu đang hóa đá tại chỗ, dưới ánh mặt trời không quá nóng, cây dù kia có vẻ dư thừa. Cô nở nụ cười vô tội, nhưng nụ cười này vô dụng trước mặt Hạ Kỳ Sâm.

Đường bị chặn lại, thế nhưng người chặn lại không nói lời nào. Giang Yểu mở miệng trước: “Anh rể.”

Hạ Kỳ Sâm bình thản đi tới trước mặt Giang Yểu, có lẽ anh tới gặp Trần Uyển Ước nên mặc đồ đơn giản, nhưng vẻ nghiêm túc, có uy vẫn hiện ra sờ sờ.

“Cô làm gì tôi không quan tâm.” Người đàn ông cất giọng lạnh lùng, “Nhưng cô đã đụng tới cô ấy.”

“Anh rể, em không biết anh đang nói gì cả.”

Giang Yểu vẫn tỏ ra yếu đuối, hiền lành, ánh mắt đáng thương. Lúc người đàn ông bước tới gần, cô lui về phía sau. Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy. Ngay sau đó, cảm giác đau nhức truyền tới. Không bao lâu sau, trán Giang Yểu bắt đầu đổ mồ hôi, thế nhưng nước mắt lại không chảy ra.

“Bên cạnh cô ấy có người của tôi, tốt nhất là cô nên dẹp bỏ ý tưởng động vào cô ấy.”

Vặn cổ tay Giang Yểu xong, Hạ Kỳ Sâm thong thả dùng khăn giấy lau tay, vừa như đùa giỡn người khác vừa như ra uy, mặt không cảm xúc, cực kỳ lạnh lùng.

Trước giờ anh không ra tay không có nghĩa là sẽ để yên. Do Trần Uyển Ước nói cô muốn tự mình lật mặt người phá hoại cuộc sống của mình, anh mới mặc kệ. Khi anh không đón đầu, có vài người lại ngông cuồng.

Giang Yểu vẫn còn giãy giụa: “Anh rể, anh hiểu lầm rồi… Em không có làm gì tổn thương tới chị cả.”

Hạ Kỳ Sâm không muốn nghe những lời nhảm nhí nữa.

Lúc anh xoay người đi, Giang Yểu tiếp tục giải thích: “Nếu anh đang nói tới chuyện bảng hiệu rớt xuống kia thì em cũng phải nói một câu. Đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Em không có ác đến vậy, em chỉ không muốn chị phát hiện em thôi.”

Xe nghênh ngang đi mất.

*****

Trần Uyển Ước vừa ra khỏi phòng tập là liên lạc với Thu Đường ngay, cô định tới chỗ cô ấy uống cà phê, sờ mèo.

“Cậu đợi một lát rồi tới nhé?” Thu Đường dừng lại rồi nói tiếp, “Tớ ở bệnh viện thú cưng, khoảng một lúc nữa mới về.”

Trần Uyển Ước theo bản năng hỏi: “Cậu bị bệnh à?”

Thu Đường: “… mèo bệnh.”

Mở tiệm cà phê mèo cũng không dễ chút nào. Nhiều mèo như thế, không thể chắc rằng con mèo cũng khỏe mạnh. Cứ lâu lâu lại đi kiểm tra sức khỏe, nếu mèo mà bị bệnh thì bận cả một ngày. Trần Uyển Ước thương bạn, nói: “Ai giúp cậu coi tiệm? Thu Tự à?”

“Nó ở lớp học phụ đạo rồi, chưa về.” Thu Đường do dự nửa giây, “Cậu nhóc kia coi tiệm.”

Trần Uyển Ước cố ý chọc cô: “Cậu nhóc nào?”

Thu Đường: “… Cậu đừng hiểu lầm.”

Trần Uyển Ước: “Tớ chỉ hỏi ai thôi, đâu có hỏi hai người thế nào đâu chứ.”

Thu Đường biết mình không né được móng vuốt của Trần Uyển Ước, nói đơn giản vài câu rồi cúp.

Trần Uyển Ước không biết nhiều lắm, chỉ biết là em trai của chủ tiệm cũ vẫn luôn giúp Thu Đường trông tiệm, lúc đầu là từ nghĩa vụ, sang quán nhưng cũng phải hướng dẫn chủ mới các công việc cần làm. Nhưng lâu ngày, cậu ta không định đi mà còn tới rất thường xuyên.

Cậu nhóc kia còn trẻ, mới hai mươi tuổi, vừa lên đại học. Nếu như cậu ta khoảng hai mươi lăm tuổi thì cô còn rất mong đợi mùa xuân thứ hai của Thu Đường.

Giống như ngày thường, vừa ra khỏi cửa là cô đã thấy có người tới đón. Sau khi lên xe, Trần Uyển Ước thuận miệng nói: “Anh chở em đến tiệm của Thu Đường đi.”

“Em cũng đi tới đó à?”

“… Gì mà cũng? Còn có ai đi nữa à?”

Trần Uyển Ước hí mắt liếc xéo anh. Cô biết rồi. Còn có tên Từ Nam Chung kia nữa chứ gì. Hai người mà nhắc đến tên Từ Nam Chung thì sẽ làm bầu không khí tệ đi. Vì mình và vì anh em, Hạ Kỳ Sâm kịp thời dừng cái đề tài này lại.

Trong tiệm có vài ba tốp khách. Chủ tiệm Thu Đường không có ở đấy, Thu Tự cũng không. Như vậy cậu ta tới vô ích rồi? Là một người anh em tốt, trước khi bạn tới, Hạ Kỳ Sâm kịp thời nhắc nhở: “Cậu không cần tới đó đâu.”

Từ Nam Chung: “?”

Hạ Kỳ Sâm: “Thu Đường không có ở trong tiệm.”

Từ Nam Chung: “Cút, không tin.”

Hạ Kỳ Sâm: “?”

Người này bị úng não rồi à?

Không lâu sau, Từ Nam Chung không nghe khuyên mà lết xác tới. Đến tiệm mới phát hiện Hạ Kỳ Sâm nói thật, Thu Đường không có ở đây, Thu Tự cũng vậy. Chỉ có mỗi một người quản lý và Trần Uyển Ước. Bọn họ đều đang ở bên quầy bar trò chuyện.

Mọi ngóc ngách trong tiệm đều được dọn dẹp sạch sẽ, không khí ấm áp, cả đám mèo bày ra đủ các loại tư thế, số ít đang ngủ, còn một số khác đang chơi với khách.

Từ Nam Chung nhìn quanh một vòng, không có bóng dáng Thu Đường ở đây. Anh dùng gương mặt không cảm xúc hỏi người đang “cười trên sự đau khổ của người khác” là Hạ Kỳ Sâm, “Cô ấy không ở đây thật à?”

“Tôi gạt cậu có kẹo ăn à?”

“Cô ấy đi đâu vậy?”

“Uyển Uyển nói Thu Đường đi bệnh viện rồi.”

“Cô ấy bị bệnh à?”

“Không biết.”

“Thu Tự đâu?”

“Cũng không biết.”

“Vậy cậu biết cái mọe gì?”

“…”

Bị chửi nhưng Hạ Kỳ Sâm không tức giận, anh thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ biết là có một số người không biết lựa ngày, tới ngay lúc người ta không có ở đây.”

Từ Nam Chung muốn nói lại, nhưng sự thật đúng là như thế. Anh không biện minh được gì cả.

“Còn nữa.” Hạ Kỳ Sâm nhìn bạn mình từ trên xuống dưới, “Cậu tới đây mà không đem theo quà cáp gì à? Không biết cậu tới để dỗ phụ nữ dỗ trẻ con hay tới uống cà phê nữa.”

“Cà phê tiệm này uống rất ngon.”

“Cậu uống rồi à?”

“Tôi tới mấy lần rồi.”

Nghe Từ Nam Chung nói vậy, Hạ Kỳ Sâm không ngạc nhiên mấy: “Vậy cậu có gặp Thu Đường chưa? Cô ấy chịu nói chuyện với cậu à?”

Từ Nam Chung: “Chịu.”

Hạ Kỳ Sâm: “Cô ấy nói gì?”

Từ Nam Chung: “Cô ấy nói, cà phê của anh đây, mời dùng.”

Hạ Kỳ Sâm: “Cậu nói gì?”

Từ Nam Chung: “Tôi nói, cảm ơn.”

Hạ Kỳ Sâm: “…”

Đồ ngu ngốc. Nếu như anh là người đàn ông có tinh thần thẳng như sắt thép thì Từ Nam Chung là phi thuyền vũ trụ kiên cố không thể nứt vỡ.

Hạ Kỳ Sâm hỏi: “Cậu có muốn biết cách theo đuổi vợ để làm lại từ đầu không?”

Từ Nam Chung: “Cách gì?”

Hạ Kỳ Sâm: “Ngoại trừ tặng quà, cậu còn phải thu hút sự chú ý của cô ấy nữa.”

Từ Nam Chung: “Ví dụ?”

Hạ Kỳ Sâm: “Cậu có thể trộm một con mèo mang đi.”

Trực giác mách bảo cho Từ Nam Chung biết, đây là một sáng kiến đi vào lòng đất. Nhưng anh lại không nghĩ được cách gì hay ho hơn. Anh thử ôm con mèo Anh lông ngắn đang nằm ở ghế sa lon, nhưng không ngờ nó lại khinh thường liếc anh, nhanh nhạy tránh thoát được.

Từ Nam Chung cau mày: “Con mèo kia khó hầu hạ thật.”

Hạ Kỳ Sâm: “Giống vợ tôi vậy.”

Lúc này, hai ly cà phê được đặt lên bàn, ngay sau đó là tiếng nói lạnh lẽo của Trần Uyển Ước: “Giống ai cơ?”