Từ khi biết mối quan hệ giữa Từ Nam Chung và Thu Đường, Trần Uyển Ước cũng không tin chắc rằng Hạ Kỳ Sâm có thể nghe lời cô nữa. Cô chỉ không nghĩ chuyện sẽ xảy ra nhanh như vậy.
Cô có thể đoán được, Từ Nam Chung cũng không hiền lành gì. Một khi anh ta biết được sự thật, sóng gió sẽ ập đến. Từ Nam Chung sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình của hai mẹ con Thu Đường.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi từ lúc nào, bông tuyết dán vào cửa sổ, chừng mấy giây là tan thành giọt nước nhỏ, che mất cửa thủy tinh, cảnh tượng bên ngoài mơ hồ bị che khuất.
Trời lạnh.
Trần Uyển Ước gửi tin nhắn Wechat cho Thu Đường: Vậy cậu định làm như thế nào?
Thu Đường trả lời đơn giản: Không làm thế nào cả.
Cô không muốn làm gì cả, gặp hoặc không gặp, tranh giành hay sống hòa bình không thành vấn đề. Từ mấy chữ này, Trần Uyển Ước thấy được đúng thật Thu Đường đã buông bỏ đoạn tình cảm này từ lâu.
Khi thật sự hết tình cảm, người ta sẽ không ngồi trong karaoke vừa hát những bài tình ca bi thương vừa khóc, cũng không xem hết bộ phim này tới phim khác, càng không tâm sự chuyện tình cảm với người khác. Mà họ sẽ giống như Thu Đường thế này, thờ ơ, không buồn không vui, tìm một nơi, trải qua cuộc sống gia đình bình thường.
Thờ ơ, bình thản cả đời.
Nhiệt độ bên ngoài có lẽ đã giảm xuống mấy độ, máy điều hòa trong biệt thự có thể giúp nhiệt độ trong phòng giữ câm bằng, dù không có chăn cũng sẽ không bị cảm. Liếc nhìn chỗ bên cạnh trống trơn, Trần Uyển Ước đứng dậy vặn cửa, đi qua phòng khách đúng lúc đụng mặt Hạ Kỳ Sâm.
Anh đang cầm điện thoại, có lẽ vừa trò chuyện với Từ Nam Chung, lúc này còn chưa biết mình sẽ ngủ ở đâu. Dĩ nhiên, anh ngủ ở đâu không liên quan gì tới cô.
“Tối nay trời lạnh.” Trần Uyển Ước vừa đi vừa nói.
“Cho nên em ra đây.” Hạ Kỳ Sâm đứng trước mặt cô, ung dung cười nhạt, “để bảo anh về phòng ngủ phải không? Uyển Uyển, anh biết em vẫn quan tâm anh như cũ mà.”
Trần Uyển Ước dừng bước, lành lạnh nhìn anh, “Anh nghĩ gì vậy? Trong nhà chỗ nào mà chẳng ấm như nhau, tưởng em sợ anh bị đóng băng à?”
Dừng một chút lại nói: “Không đúng… Có lẽ anh còn mong mình bị cảm để được ăn canh bổ cho bà bầu do em nấu.”
“Vậy em ra đây không phải muốn tìm anh à?” Hạ Kỳ Sâm nhíu mày.
“Bên ngoài tuyết rơi rồi.”
“Anh biết.”
“Ổ chó hơi lạnh, em dẫn Bảo Bối Bự vào phòng.”
Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Trần Uyển Ước tiếp tục đi về phía trước. Vừa đi cô vừa lầm bầm than phiền: “Tại anh nói chuyện làm trễ thời gian, lỡ Bảo Bối Bự bị lạnh thì làm sao bây giờ?”
Người đàn ông tiếp tục yên lặng. Bây giờ địa vị của anh càng ngày càng thấp. Nhưng chuyện xấu anh làm vẫn còn bày ra ở đó, không thể chối cãi. Giúp anh em không dễ dàng.
Năm phút sau, Trần Uyển Ước dẫn con chó lông vàng mập mạp vào phòng khách. Cô ngồi xổm xuống, xoa xoa lông và chân của nó, sau đó vỗ đầu nó, “Được rồi, tối nay tạm thời cho em ở đây, chờ khi ổ chó được sửa sang thì sẽ không lạnh nữa đâu.”
Công cuộc mua đồ sửa sang cũng đơn giản, vào mùa đông sẽ bắt đầu lạnh hơn. Cô đã tìm nhà thiết kế để xây dựng một nơi trú ẩn sang trọng cho chó, ở trong có máy điều hòa và đồ chơi, đảm bảo chất lượng cuộc sống cho Bảo Bối Bự.
Chú chó đã được huấn luyện cộng thêm sự lanh lợi thông minh có sẵn, biết Trần Uyển Ước dẫn nó vào phòng khách là bảo nó ngủ ở đây, cho nên nó cũng không khách sáo, tìm chỗ, cuối cùng nhảy lên ghế sa lon.
Hạ Kỳ Sâm: “?”
Đó là chỗ anh ngủ mà.
“Làm gì có con chó nào được ngủ trên ghế salon thế này, đứng lên…” Chân mày Hạ Kỳ Sâm nhíu lại, không khách sáo nói, “Nhà này nhiều phòng thế, mày tự kiếm một phòng đi.”
Hình như con chó hiểu tiếng người, nó ngoắc ngoắc cái đuôi, không quan tâm tới anh chủ, còn đặt cái mông ngồi xuống. Chỗ vừa ngồi là chính giữa salon. Nó chiếm được căn cứ sau đó hí mắt nhìn Trần Uyển Ước. Ánh mắt như đang gửi gắm. Nhỏ yếu, đáng thương, không ai giúp. Nó thể hiện mình là một chú chó đáng yêu.
Tại sao ngay cả ghế sa lon cũng không được ngủ TT.
“Hạ Kỳ Sâm, anh làm gì vậy?” Trần Uyển Ước xót xa khi thấy Bảo Bối Bự nhìn mình như vậy, vừa an ủi nó vừa trừng Hạ Kỳ Sâm “Tại sao nó không được ngủ trên ghế sa lon chứ?”
“Đó là chỗ…”
Nói được một nửa, Hạ Kỳ Sâm yên lặng. Không thể nói đó là chỗ anh ngủ được.
“Anh hung dữ với Bảo Bối Bự làm cái đuôi của nó xoắn lại cả rồi kìa.” Trần Uyển Ước vuốt lông chó, hơi đau lòng.
Hạ Kỳ Sâm: “Anh không có hung dữ với nó.”
Trần Uyển Ước: “Thế nghĩa là anh hung dữ với em à?”
Được rồi. Hạ Kỳ Sâm chịu thua, thua cả con chó anh dùng để dỗ vợ.
Trần Uyển Ước nhịn, dỗ Bảo Bối Bự xong, cô thuận tay cầm thảm lên, lót trên ghế salon, chuẩn bị cho Bảo Bối Bự một cái ổ chó thật ấm áp. Hạ Kỳ Sâm chỉ có thể đánh giá cô bằng hai chữ: Vô tình.
Làm xong, Trần Uyển Ước mới nhìn anh nói: “Ghế sa lon bị Bảo Bối chiếm rồi, tối nay cho anh vào phòng ngủ đấy, chuyện của Từ Nam Chung ngày mai nói sau.”
Hạ Kỳ Sâm: “… Ừm.”
Không thể tưởng tượng nổi, tối nay anh có thể về phòng ngủ rồi. Nhờ công của một con chó.
*****
Đầu giường gây gổ cuối giường làm hòa. Ngày mai nói sau có thể coi như là bỏ qua. Trần Uyển Ước không tính toán là vì Từ Nam Chung chưa làm chuyện gì quá đáng. Nếu anh ta kiên quyết giành Thu Tự thì một nửa trách nhiệm trong đó Hạ Kỳ Sâm phải gánh. Nếu ngày nào đó xảy ra chuyện thật, cô sẽ trở mặt với tên chó cỏ này.
Mùa đông tới, không có cuộc thi nào diễn ra, biên đạo vừa nhậm chức còn chưa xác định được hướng đi mới của vũ đoàn, mọi người cũng rảnh rỗi. Trần Uyển Ước thì không thong thả như vậy, cô vẫn bận bịu như trước.
Toàn vũ đoàn có thể coi là đã thay máu, hơn nữa còn chưa có người biên đạo thích hợp, cô và cả đoàn cũng hơi mệt. Lúc thảo luận phương án, mọi người ai cũng nhức đầu vì không thống nhất được ý kiến. Vì vậy, các cô gái lâu lâu lại cảm khái.
“Nếu biên đạo Dung còn ở đây thì chúng ta khỏe biết mấy.”
“Anh ấy tài năng thế mà, đáng tiếc.”
“Biên đạo Dung đúng là giỏi thật, không mấy người có thể biên đạo lại bài múa hay như anh ấy cả.”
Lúc nói chuyện, mọi người không dè chừng Trần Uyển Ước. Cô tỏ vẻ mình không sao cả. Không phải cô chủ động bắt Dung Kỳ đi, là do anh ta không chịu nổi áp lực nên tự rút lui. Nhắc tới người này, Trần Uyển Ước mới nhớ đã lâu cô không thấy mặt anh ta.
Từ khi Dung Kỳ và Giang Mạn Nhu chia tay, hai người không xuất hiện cùng nhau nữa, mà Giang Mạn Nhu lại bị cha ruột bắt lấy mấy ông già xấu xí, hai người đời này không có duyên phận.
Mọi người vẫn còn đang thảo luận, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, không thống nhất được.
Trần Uyển Ước vẫn không đồng ý với các chi tiết được biên đạo mới thêm vào kịch bản gốc, mà bọn họ thì lại nghĩ rằng ý kiến của mình là hoàn hảo nhất. Mặc dù họ không tài năng như Dung Kỳ nhưng cũng đã giành được không ít giải thưởng.
Có người còn nói đã năm năm rồi cô không tiếp xúc với múa ba lê, gu thẩm mỹ lạc hậu, không theo kịp suy nghĩ hiện đại, nên nghe theo suy nghĩ của bọn họ. Trần Uyển Ước không biết trả lời thế nào. Bác bỏ ý kiến của họ thì có vẻ cô hẹp hòi, giống một người lãnh đạo cố chấp không nghe ý kiến nhân viên. Nhưng cách của bọn họ đúng thật… không hợp ý cô.
Giằng co một lúc, mấy người biên đạo kia đột nhiên đưa ra được một lời đề nghị gần như hoàn mỹ về vở diễn. Nghe bọn họ miêu tả sơ về cách sắp xếp màn biểu diễn, Trần Uyển Ước bình thản hỏi: “Đây là sáng kiến mà mọi người tự nghĩ ra à?”
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, gật đầu: “Ừm.”
“Dung Kỳ cho mọi người tiền?”
Cô đột nhiên nhắc tới cái tên này khiến ai cũng hoảng hốt. Cuối cùng không biết là ai cúi đầu thừa nhận, Dung Kỳ có giúp bọn họ sửa đổi kế hoạch. Trần Uyển Ước khiến người ta ngạc nhiên vì chỉ cần nói sơ về kế hoạch là cô đã biết nó là của ai.
“Tôi hợp tác với anh ta nhiều năm nên hiểu cách làm việc của anh ta.” Trần Uyển Ước cười khẽ, “Người khác thiên về tay chân, anh ta thiên về biểu cảm khuôn mặt, đây cũng là mặt tôi không giỏi nhất.”
Cuối cùng, Trần Uyển Ước không chọn bản kế hoạch của Dung Kỳ, không phải vì bản thân mình mà là do nghĩ đến bình giấm trong nhà, ngoài miệng thì không nói, nhưng… luôn có nhiều cách bộc lộ sự ghen tuông của mình.
Dù bản thân mình không nghĩ xấu gì cả, Trần Uyển Ước vẫn không muốn bị người khác hiểu lầm.
******
Không lâu sau khi bỏ qua kế hoạch của Dung Kỳ, Trần Uyển Ước bắt đầu cảm thấy mình bị người ta theo dõi.
Cô luôn đi làm đúng giờ, không có nhiều nơi để đi, trừ phòng luyện tập thì thỉnh thoảng cô có ghé thăm bạn hoặc tới trường học tìm kiếm những nhân vật mới.
Một bóng người không rõ nam nữ. Không cao không thấp, không mập không ốm.
Trên đường người đến người đi, xe cộ chạy qua lại. Trần Uyển Ước đứng ở ven đường, nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa thủy tinh của trạm xe thấy một bóng người mặc quần áo đen.
Người đó đeo khẩu trang và đội mũ, bước đi rất nhanh, hơn nữa còn thông minh, đứng không quá gần mà cũng không quá xa, để mình vừa không bị phát hiện vừa có thể theo dõi cô. Ở đây đông người, nếu Trần Uyển Ước quay đầu, người nọ sẽ lẩn đi. Đến lúc đó, manh mối gì cũng bị mất. Cô phải chuẩn bị trước đã.
Trần Uyển Ước làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn trời nhìn mây, sờ tóc sờ điện thoại, sau đó gửi cho Hạ Kỳ Sâm một cái tin nhắn, nói anh biết nửa tiếng nữa tan làm, lúc đó anh có thể gọi điện thoại cho cô.
Làm xong mấy chuyện này, Trần Uyển Ước chợt quay đầu. Đúng như cô đoán, khi cô vừa quay đầu là người nọ lập tức xoay người. Dĩ nhiên người kia không ngốc tới mức để mình bị phát hiện. Trần Uyển Ước không hề nghĩ ngợi, đi ra khỏi đám người. Cô bước đi theo.
Bên ngoài phố thì sầm uất nhộn nhịp, bên trong là những khu nhà nhỏ và cửa hàng chưa dỡ bỏ, hai hàng cây trụi lủi, chỉ còn cành khô, dưới đất là một hàng xe điện, cách một khoảng cách lại có một cửa hàng bán phụ kiện điện thoại.
Một nơi dù có vẻ hẻo lánh nhưng vẫn đông đúc. Trần Uyển Ước đi mãi, tới đầu một con hẻm. Hai bên trái phải đều có đường. Người phía trước đi nhanh quá, cô không biết nên tẻ đường nào để đuổi theo.
Lúc Trần Uyển Ước đang do dự thì cánh cửa gỗ cũ nát cách đó không xa đột nhiên mở ra. Người đi ra từ bên trong cũng đeo khẩu trang, mặc đồ đen. Chỉ khác cái là dáng người nhỏ. Trần Uyển Ước bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Lại là cái trend gì nữa đây?
Người trước mặt này cũng trang bị đầy đủ, nhưng cô phát hiện một chi tiết lạ. Người kia không những mặc áo khoác đen, quần đen mà còn mang đôi vớ hồng có ren. Hơn nữa cái dáng đi hơi giống Giang Yểu…
Trần Uyển Ước không hề nghĩ nhiều, đi theo. Trong ngõ hẻm, nhà nào nhà nấy chen chúc chật chội, ánh mặt trời không chiếu tới, lối đi mờ tối. Người phía trước đi nhanh, Trần Uyển Ước theo sát phía sau.
Cô không lo mình gặp nguy hiểm. Cô đã gửi tin nhắn cho Hạ Kỳ Sâm rồi.
Hai người bước đi rất nhanh, chưa tới một phút đã nhìn thấy ánh mặt trời đầu hẻm. Một nửa ánh sáng bị vách tường cản lại chiếu xuống nến xi măng, cỏ khô rậm rạp lại xuất hiện. Ra tới đầu hẻm, nhìn thấy ánh mặt trời, mắt cô bị ánh sáng chiếu vào, lúc híp mắt thì người kia đã biến mất.
Cô nhìn hai bên, lần nữa phải lựa chọn. Cô không để ý thấy bảng hiệu phía trên đầu đang lung lay muốn rơi xuống. Cuối cùng, Trần Uyển Ước chỉ nghe thấy một câu “cẩn thận”, sau đó cánh tay bị hung hăng kéo đi. Cô nhắm mắt lại theo bản năng, người lảo đảo lắc lư, khó có thể đứng vững trong giây lát.
Một tiếng rầm vang lên, Trần Uyển Ước hoảng sợ ngước mắt, thấy rõ người trước mặt thì kinh ngạc: “Dung Kỳ?”
Lúc này một tay Dung Kỳ níu lấy tấm bảng hiệu, cái tay khác còn nắm cánh tay cô. Hai chân Trần Uyển Ước nhũn ra, mơ mơ màng màng, đang từ từ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo đen mà Dung Kỳ đang mặc, mọi luồng suy nghĩ đều ngừng lại.
“Em không sao chứ?” Dung Kỳ hỏi.
Trong giọng nói có thể cảm nhận sự kìm nén Trần Uyển Ước chuẩn bị nói không sao thì nhìn thấy lòng bàn tay anh ta đầy máu.
****
Bệnh viện.
Mười lăm phút đi xe vẫn chưa đủ để Trần Uyển Ước tiêu hóa tình huống bây giờ. Cô chỉ có thể nghĩ ngược lại. Cô gặp nguy hiểm, nhờ Dung Kỳ cứu, mà anh ta thì lại bị thương. Còn lý do tại sao anh ta đột nhiên xuất hiện với bộ quần áo đen thì Trần Uyển Ước đã nghĩ rất lâu, chắc chắn được hai người áo đen là ai.
Một người là Dung Kỳ, còn người kia là Giang Yểu? Tại sao em ấy lại có mặt ở đó.
“Anh không sao cả, Uyển Ước.” Dung Kỳ đang ngồi ngoài hàng ghế chờ trong bệnh viện, thấy được sự lo lắng của cô nên an ủi, “Em không cần lo cho anh.”
Trần Uyển Ước: “…”
Cô có lo lắng cho anh ta đâu, cô chỉ đang nghi ngờ thôi mà.
“Em cũng không cần cảm động đâu.” Dung Kỳ thở dài một hơi, “Anh thừa nhận anh có theo dõi em, đó là một hành động không biết xấu hổ. Nhưng anh chỉ yên lặng nhìn em từ một góc nào đó, không muốn quấy rầy cuộc sống của em. Hôm nay xảy ra chuyện, anh rất vui mừng vì nhờ sự không biết xấu hổ này mà đã cứu được em.”
Trần Uyển Ước: “…”
Anh ta cũng biết mình mặt dày cơ à. Nhìn từ khoảng cách gần thế này, Trần Uyển Ước chắc chắn người mặc đồ đen mình nhìn thấy ở trạm xe là Dung Kỳ. Còn người xuất hiện ở đầu hẻm không phải là anh ta, chỉ trùng hợp thôi.
“Anh có chắc mình chỉ theo dõi tôi, không có ý định khác?” Trần Uyển Ước chất vấn.
“Chắc chắn.”
“Vậy tại sao khi bị tôi nhìn thấy thì anh lại bỏ chạy?”
“Anh không muốn em biết tình cảm của anh, anh chỉ muốn yên lặng bảo vệ em.”
“…”
Thôi được rồi, nói nữa là da gà da vịt gì nổi cả lên. Dù cho lúc đầu Dung Kỳ có mục đích xấu thì anh ta cũng đã bị thương vì cứu cô. Bây giờ nhìn cánh tay lốm đốm vết máu, Trần Uyển Ước không hề trách gì, nghiêm túc nói cảm ơn.
“Uyển Ước.” Hiếm lắm mới có cơ hội nói chuyện với nhau, Dung Kỳ đâu thể bỏ lỡ, anh ta tiếp tục làm như chân tình lắm, “Thú thật với em, sau khi chia tay, anh thấy rất hối hận.”
Trần Uyển Ước: “Chúng ta chưa quen nhau bao giờ, cảm ơn.”
“…”
Đúng thật là từ đó tới giờ, hai người chỉ duy trì mối quan hệ hợp tác, thời gian dài khiến mọi người cho rằng hai người là một đôi.
Cô không biết tình huống hiện tại, chỉ biết anh ta đã cứu mình. Trần Uyển Ước nói cảm ơn xong cũng có tình có nghĩa ngồi đây với anh ta, nhưng cô không muốn nghe mấy câu chuyện thế này. Cho nên cô chủ động đổi chủ đề: “Phương án mà anh đề xuất cho vũ đoàn rất tốt nhưng tôi sẽ không dùng, cũng không thích hợp với phong cách bây giờ của tôi.”
Đột nhiên nói tới chuyện công việc, Dung Kỳ hơi mơ màng. Bây giờ anh ta chỉ có một hai tiếng ở bên cô, nên mượn lý do cánh tay bị thương để câu giờ.
Dù vậy, Trần Uyển Ước vẫn không muốn nói nhảm với anh ta. Trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh của Giang Yểu. Đối phương lộ vớ chân, cô đã thấy Giang Yểu mang nó rồi nhưng không thể kết luận đó là Giang Yểu được. Càng không thể thấy Giang Yểu mặc đồ đen đi trong ngõ hẻm rồi suy đoán lung tung.
Lúc trước khi nghe nói em ấy sử dụng máy đổi giọng, Trần Uyển Ước đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Giang Yểu như là một cô bé hiền lành vô hại. Người như thế sẽ giúp Giang Mạn Nhu làm chuyện xấu?
“Uyển Ước, Anh có chuyện muốn thẳng thắn với em.” Dung Kỳ vẫn làm bộ mình là người dạt dào tình cảm.
Trần Uyển Ước nghĩ là anh ta lại tiếp tục thổ lộ tình yêu tình ái các thứ, cô không có hứng thú nên nhún vai một cái, vì đạo lý trả ơn nên gật đầu: “Anh nói đi.”
Dung Kỳ nói: “Người phá CCTV trong phòng năm năm trước là anh.”
Trong phút chốc, Trần Uyển Ước cảm giác máu trong người mình đang lạnh đi, “Anh biết mình đang nói cái gì chứ?”
“Anh biết.” Dung Kỳ tiếp tục nói, “Nhưng em phải nghe anh nói xong đã, anh làm chuyện này là vì trong đoạn CCTV đó có chứa cảnh anh và Giang Mạn Nhu hôn nhau, anh sợ em nhìn thấy, cho nên…”
Anh ta đột nhiên nói ra khiến Trần Uyển Ước cảm thấy bế tắc. Trong một lúc khó mà tiêu hóa nổi thông tin, Trần Uyển Ước nhẫn nhịn: “Người quản lý CCTV nói…”
“Anh ta bị mua chuộc, không nói thật.” Dung Kỳ nhìn lòng bàn tay mình, hít thở sâu, “Do anh dùng máy đổi giọng giao dịch với anh ta, anh ta mới giao đoạn video cho anh.”
“Vậy còn tai nạn xe thì sao?”
“Tai nạn xe? Anh không liên quan.”
Suy tính một hồi, Trần Uyển Ước hỏi: “Chỉ hôn môi thôi mà đã xóa đoạn CCTV, anh có gì chột dạ à?”
“Thật ra thì… Không chỉ hôn môi thôi.” Nói tới đây, đầu Dung Kỳ cúi càng thấp.
Anh ta chưa nói xong nhưng Trần Uyển Ước đã hiểu sơ sơ. Hai người giấu cô giấu mọi người làm chuyện gì đó ngoài hành lang. Sau khi xảy ra chuyện, Dung Kỳ sợ rò rỉ hình ảnh nên mới định xóa bỏ.
Như vậy những chuyện này trùng hợp xảy ra. Nhưng… tai nạn xe không thể nào là trùng hợp. Sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, trên cầu đột nhiên xuất hiện nhiều xe là chuyện không bình thường.
“Uyển Uyển, dạo này em đang bận rộn chuyện gì vậy?” Dung Kỳ đột nhiên hỏi, “Tìm người đứng phía sau hay là…”
“Báo thù.” Trần Uyển Ước thờ ơ nói, “Tôi sẽ không cho người xấu xa sống yên ổn.”
“Còn anh thì sao?” Dung Kỳ hỏi, “Anh phản bội em, em có hận anh không?”
“Hận anh lăng nhăng à? Làm gì có, tôi đã thích anh bao giờ.”
Trần Uyển Ước phải khiến kẻ xấu xa lúc trước trả giá. Dung Kỳ chỉ là một biến cố nhỏ, không đáng để phí sức.
Hai người im lặng một hồi, lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Trần Uyển Ước chợt nhận ra đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi cô bảo Hạ Kỳ Sâm gọi lại cho mình.
“Em ở đâu?”
Cuộc điện thoại tới vào lúc này khiến Trần Uyển Ước không biết nên giải thích thế nào. Vì tránh những chuyện vặt vãnh không cần thiết, Trần Uyển Ước trả lời: “Em chuẩn bị đi ra ngoài.”
Hạ Kỳ Sâm: “Bên phía em hơi ồn.”
Trần Uyển Ước: “Vậy à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Có đàn ông ở đó sao?”
Trần Uyển Ước: “…”
Cô chắc chắn Hạ Kỳ Sâm là chó, không phải chó có, là chó đặc vụ.
Anh tiếp tục hỏi: “Em ở với ai thế?”
Trần Uyển Ước: “Anh nghĩ nhiều rồi, em ở cạnh mấy cô gái vũ đoàn mà. Anh có muốn nghe tiếng các cô ấy không.”
Lúc này, cô y tá cầm chai nước biển tới, lớn tiếng la: “Số 25, Dung Kỳ, tới chuyền nước.”
Trần Uyển Ước: “…”
Đầu bên kia, Hạ Kỳ Sâm hơi ngừng một lát, “Em ở bệnh viện à?”
Trần Uyển Ước nhắm mắt: “Ừ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Dung Kỳ cũng ở đấy?”
Trần Uyển Ước: “Ừ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Thế sao em nói em ở cạnh phụ nữ?”
Trần Uyển Ước: “Chuyện là…”
Hạ Kỳ Sâm: “Chẳng lẽ Dung Kỳ tới bệnh viện làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính?”
Trần Uyển Ước: “…”
Trực giác báo cho cô biết chó đặc vụ đang tức giận. Nếu như cô thành thật khai báo, chó đặc vụ có thể chỉ nổi cơn ghen, kéo cô làm pặc pặc vài lần là xong chuyện. Nhưng cô vừa nói dối, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lần này, Trần Uyển Ước không biết giải thích như thế nào nữa.
Cúp điện thoại, Dung Kỳ mở miệng trước hỏi: “Chồng em hiểu lầm rồi hả?”
Trần Uyển Ước: “Cũng hơi hơi.”
Dung Kỳ: “Sao em không giải thích rõ với anh ta? Anh vì cứu em nên mới bị thương, anh ta sẽ không trách anh đâu.”
Trần Uyển Ước: “…”
Đến tận giờ này, động lực gì khiến Dung Kỳ nghĩ cô lo lắng cho anh ta nhỉ? Cô đang lo cho bản thân mình mà!
Dung Kỳ nói cũng đúng, nếu cô giải thích rõ ra thì vấn đề sẽ không còn to tát nữa. Nhưng… cô không muốn nói cho anh biết. Sợ anh lo lắng. Cũng sợ anh biết chuyện rồi sẽ canh chừng cô hai bốn trên hai bốn.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Uyển Ước nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hạ Kỳ Sâm mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, lối ăn mặc đơn giản nhưng đủ toát lên vẻ đẹp trai cool ngầu, khuôn mặt anh điềm tĩnh.
Trần Uyển Ước mang thái độ tự giác cực mạnh đứng ở cửa chờ anh, thấy Hạ Kỳ Sâm tới thì vội vàng kéo anh vào trong xó xỉnh hành lang.
“Uyển Uyển.” Thấy được sự chủ động hiếm khi nào có của vợ mình, Hạ Kỳ Sâm cười như không cười, kéo cô đến gần mình, “Em giỏi lắm đó!”
“Anh nghe em giải thích…”
“Không nghe.”
“…”
Dù anh có nghe hay không, Trần Uyển Ước cũng phải nói ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn. Lúc cô đi bộ, bảng hiệu đột nhiên rớt xuống, Dung Kỳ trùng hợp đi ngang qua, cứu cô. Để trả ơn nên cô đã đi với anh ta tới bệnh viện.
Từ vài câu giải thích, Hạ Kỳ Sâm đã hiểu, “Vậy nên hai người trùng hợp gặp nhau?”
“Cũng có thể nói vậy.”
“Uyển Uyển, em đang giỡn mặt với anh đúng không?”
Thấy vậy, Trần Uyển Ước lại phải giải thích một hồi nữa về lý do tại sao cô và Dung Kỳ trùng hợp gặp nhau. Bởi vì để chuẩn bị cho tiết mục mới, Dung Kỳ muốn bàn chuyện nên tìm cô.
Trần Uyển Ước sẽ không nói cho anh biết Dung Kỳ đang theo dõi cô. Dung Kỳ giúp cô, cô không muốn lấy ân trả oán, bán anh ta đi.
Sau khi nói đến độ khô miệng khô lưỡi, Trần Uyển Ước phát hiện mình nói cũng chả có tác dụng gì. Hạ Kỳ Sâm thờ ơ nghe, không hứng thú lắm, dường như còn không tin nữa.
Trần Uyển Ước nhỏ giọng hỏi: “Chồng, anh có đang nghe em giải thích không vậy?”
Hạ Kỳ Sâm: “Không.”
“Tại sao không nghe, anh không muốn nghe à?”
“Ừ.” Ngón tay thon dài từ từ cởi nút áo sơ mi trên cùng, tiếp tục bình thản nói: “Anh cảm thấy em giải thích nhiều như vậy cũng chả có ích lợi gì, làm một lần lẹ hơn.”