Chương 80: Ta là thiên hạ vô địch
"Vô Tuyên đấu với trời, lạc bại mà vong."
"Ta cầm đao của kẻ bại, đi đường cũng của hắn, lấy gì để thắng đây?"
"Ta từng hoài nghi rất lâu, hoài nghi có phải mình quá phế vật không, hoài nghi đối phương có truyền thừa mạnh hơn ta, hắn thắng ta liệu có phải là lẽ thường tình?"
"Rồi một ngày ta mới thật sự hiểu, Thiên Đồ muốn đấu với trời, không cần mượn đao người khác."
"Vì vậy ta hạ quyết tâm, đường của kẻ thất bại, không đi cũng được. Tự xóa sạch mọi đao pháp của tiên nhân trong đầu, tiên đao cũng liền đột nhiên biến mất không biết là đi đâu, hay là có còn tồn tại hay không."
"Ta từ hôm đó, mới có tư cách nói câu "Thiên Đồ muốn đồ thiên"."
Càng nói, Hà Thiên Đồ càng nhiệt huyết dâng trào.
Ngay cả Thường Nguyệt và Trần Lâm cũng bị ảnh hưởng theo, hai mắt tỏa sáng mong đợi câu chuyện tiếp theo.
Chỉ là sau đó, Hà Thiên Đồ không biết vì sao liền yểu xìu xuống sau đó ngã người ra sau mệt mỏi nằm trên mặt đất, hai mắt vô lực nhìn ngắm bầu trời, giọng đầy tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc là câu chuyện ngắn của ta chỉ tới đây thôi, Thiên Đồ không đồ được thiên chỉ có thể chuẩn bị được hạ vào huyệt địa."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi sửng sờ hỏi:
"Sao ngài lại từ bỏ, chẳng phải người vẫn còn sống đấy sao?"
"Người còn sống nhưng đao đ·ã c·hết rồi, lãng phí nửa đời người để học đao pháp của tiên nhân sau đó tự phế bỏ, lại bỏ ra nửa thời gian còn lại để ngộ ra đao của mình, lại mất ba mươi mấy năm cuối đời uẩn dưỡng một đao để liều một lần đấu với thiên thử xem, nhưng vừa rồi đã dùng mất, hiện tại ta thắng không được thiên nữa rồi, chỉ đành kiếp sau làm lại vậy. Ngươi cũng đừng lo, lát nữa ta sẽ mở đường cho ngươi rời đi, ngươi có thể tới đây gặp ta lần cuối, trưởng lão ta rất cảm động, tất cả đồ vật ta mang theo đều cho ngươi hết, có gì chăm coi Toản nhi giúp ta một chút là được."
"Vậy ngài làm sao bây giờ?"
"Ta à?... có lẽ sẽ ngủ một chút vậy, lâu rồi ta chưa được chợp mắt tử tế một lần, suốt ngày không phải tu đạo thì là tu đao, ta... thấy hơi mệt rồi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt chỉ có thể trầm mặc.
Bầu không khí phút chốc liền yên lặng như tờ.
Tranh đấu hơn hai trăm năm liền, đấu với người đấu với mệnh đấu với thiên, chỉ vì tranh một tuyến tiên phàm kia. Hà Thiên Đồ cảm thấy dù thất bại mình làm như vậy đã đủ, hồng trần cuồn cuộn, khói lửa nhân gian, tiên đạo phiêu miểu, nhân sinh đặc sắc, hắn đếu đã trải qua thử, giờ đây đấu tranh cả một đời người, dừng bước ở Trúc Cơ đỉnh phong, hắn không có gì để lấy làm tiếc nữa, dù sao ngoài kia sẽ luông có người giỏi hơn hắn, thông minh hơn hắn, mưu kế hơn hắn, thực lực mạnh hơn hắn, chuyện đấu với thiên, có lẽ nên để bọn hắn làm thì càng tốt hơn.
Nhưng đột nhiên lúc này, Thường Nguyệt liền ngồi dậy.
Nàng đứng thẳng người lên, tư thế hiên ngang sừng sững giữa trời đất, nằm ở một bên Hà Thiên Đồ không hiểu cô nàng này muốn làm gì.
Chỉ thấy Thường Nguyệt đột nhiên lấy "Thương Phục Hận" ra chống thương trên mặt đất, hai mắt lẫm liệt tràn đầy chiến ý nhìn Hà Thiên Đồ, miệng đầy hào khí nói:
"Hà trưởng lão!"
"Ách, ta đây, có chuyện gì sao?"
"Nếu ngài đã quyết hôm nay là ngày c·hết của mình, vậy Thường Nguyệt liền giúp ngài giải khai tâm nguyện, đích thân ta hôm nay sẽ đánh bại thiên."
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ còn tưởng là mình sắp c·hết nên lâm vào ảo giác, chỉ thấy hắn dụi dụi hai mắt rồi lại xoa xoa tai, làm xong liền trừng to mắt hỏi lại:
"Ngươi nói gì cơ?"
"Hôm nay Thường Nguyệt ta, thách đấu với thiên, ngọn thương này, sẽ đâm lủng trời."
Thường Nguyệt dõng dạc nói, chiến ý đề càng thêm đề cao, hai mắt nàng giờ đây tràn đầy tự tin khiến cho Hà Thiên Đồ cũng cảm thấy không chân thực.
Chẳng lẽ nàng thật có thể đánh bại được thiên? Thật sự có thể đâm lủng trời?
"Này, này sao có thể... nếu một Luyện Khí như ngươi cũng có thể bại thiên thì ta sống tới tuổi này còn để làm gì chứ."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt vẫn ngập tràn chiến ý và tự tin hỏi lại:
"Vậy ngài không tin ta có thể đâm lủng trời sao, Hà trưởng lão?"
"Này, ta... "
Hà Thiên Đồ vốn muốn nói là không tin, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy thần thái sung mãn, hai mắt lẫm liệt, tư thái tràn đầy tự tin của đối phương.
Hà Thiên Đồ đột nhiên liền cảm thấy mê mang.
Hắn không khỏi đột nhiên liền có một chút tin tưởng.
Người như nàng quả thật có lẽ có thể đâm lủng trời.
"Ta... ta tin ngươi, làm đi Thường Nguyệt, hoàn thành tâm nguyện cả đời của ta nào."
Hà Thiên Đồ bật người ngồi dậy, tư thế ngay ngắn, ánh mắt chăm chú nhìn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Do dù hắn là cũng là kẻ thất bại, nhưng hắn muốn thấy được cảnh tượng ấy là gì, cảnh tượng mà hắn ảo tưởng và theo đuổi một đời.
Cảnh tượng có thể đánh bại được thiên!
"Được, Hà trưởng lão nhìn kỹ, ta chuẩn b·ị đ·ánh bại lão thiên đây!"
Nói xong, Thường Nguyệt liền nắm chặt cán thương, sắc mặt chợt dữ tợn, chiến ý bùng nổ, nàng vừa đâm thương lên trời vừa hét lớn:
"Chí cao thương pháp: Nghịch thế thần thương đâm lủng trời cao!!!!!"
Ầm ầm ầm!!
Không gian r·úng đ·ộng, mặt đất nứt vỡ, thiên địa xám xịt, chỉ có thương ảnh khổng lồ che khuất tầm nhìn dần dâng lên đã đâm thủng trời cao.
Tất cả đều chân thật như thế.
Chân thật như việc gái lầu xanh còn trinh vậy.
Sự thật là Thường Nguyệt đâm thương ngoại trừ khiến không khí bị nổ tung và sinh ra âm bạo ra liền không còn cái cóc khô gì khác.
Đừng nói là đâm lủng trời, ngay cả chạm tới bầu trời, à không ngay cả tác động được tới tầng mây thấp nhất cũng không được.
Chỉ là làm ra trờ cười như thế, ngay cả Trần Lâm cũng âm thầm bị chọc cười huống chi là Hà Thiên Đồ.
Nhưng Thường Nguyệt vẫn không có mảy may gấp rút hay bối rối, nàng vẫn dạt dào chiến ý như trước, đôi mắt vẫn tràn trề tự tin cùng Hà Thiên Đồ đối mắt, giọng vô cùng đắc ý nói:
"Thấy chí cao thương pháp của ta thế nào?"
"Ách, nhìn ngươi đâm cũng có lực, chỉ là trời cũng không có lủng."
"Phải, nhưng ta vừa đâm trời không phải sao."
"..."
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ liền chợt sửng sờ, ngơ ngác một chút, hắn lại nhíu mày hỏi:
"Ý ngươi là gì?"
Nghe xong, Thường Nguyệt không trả lời.
Ngược lại đưa thương lên trước mắt để ngắm nhìn một chút, nàng nói:
"Hôm qua ta không dám đâm lão thiên, nhưng hôm nay ta dám đâm một thương, ngày mai ta dám đâm lão thiên hai thương, ngày mốt ta dám đâm lão thiên sáu thương, chỉ cần ta có thể còn sống, rồi sẽ có một ngày, ta dám đâm lủng bầu trời cao chót vót này."
Nói xong, nàng liền quay mặt sang Hà Thiên Đồ hỏi:
"Hà trưởng lão, hôm nay đã chém ra một đao, ngày mai nếu còn sống ngài có dám lại chém ra một đao nữa hướng về lão thiên không?"
Hà Thiên Đồ nghe vậy liền muốn trả lời có gì không dám, chỉ là chưa nói ra khỏi miệng, hắn liền ngờ vực:
"Nhưng làm vậy thì có được ích gì? Ngươi không bại được lão thiên vì thực lực ngươi không đủ, không phải vì ngươi đâm hắn bao nhiêu thương."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền lắc đầu, nàng mỉm cười nhìn Hà Thiên Đồ, giọng vô cùng ung dung nói:
"Hà trưởng lão, thứ cho đệ tử mạo phạm, nhưng Thường Nguyệt nghĩ ngài và vị Vô Tuyên tiên nhân kia đều sẽ không bao giờ thắng được thiên."
"Vì cớ gì nói vậy?"
"Bởi vì người có thể thắng được Thiên là người vô địch thiên hạ, các ngươi lại không phải người vô địch thiên hạ, dù cho các ngươi có sức mạnh tuyệt đối, có thể đả bại mọi đối thủ trên thế gian, các ngươi cũng không có cách nào đánh bại được một người."
"Người đó là?"
"Chính các ngươi."
Càng nghe, Hà Thiên Đồ càng mơ hồ khó hiểu, hắn cảm thấy đứa nhỏ trước mắt đang nói nhảm, nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này Thường Nguyệt liền nói tiếp:
"Ngài biết không, Thường Nguyệt tự tin mình là thiên hạ vô địch, mặc dù hiện tại có rất nhiều người mạnh hơn ta, nhưng ta không lo, bởi hôm nay, ta đánh bại được ta của ngày hôm qua, và ngày mai, ta sẽ đánh bại được ta của ngày hôm nay, chỉ cần ta tiếp tục làm được như vậy, ta sẽ là vô địch, dù là thiên cũng không cản được đường của ta đi, bởi vì dù sao... thiên nó nằm trong này."
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa chỉ vào giữa trán, đôi mắt hàm xúc nghiêm nghị nhìn Hà Thiên Đồ.