Chương 79: Ta bại không oan
"Không ổn lắm, bên ngoài không biết nguyên do gì mà xuất hiện rất nhiều Linh Thi, trong đó có không ít Ngân Thi, ngoài ra đệ tử còn phát hiện một đống thịt khổng lồ trong rất khả nghi, nó dường như có sự sống, thi thoảng lại co bóp một chút tựa như mạch đập."
Nghe vậy Hà Thiên Đồ cũng không ngạc nhiên, lần nữa ngả người nằm xuống nhìn trời nói:
"Đống thịt khổng lồ, kỳ dị nhưng lại có mạch đập, rất nhiều Linh Thi, lại kết hợp với thiên tượng thế này, ừm, không sai được, tên kia sợ là hạ quyết tâm muốn làm cho chót luôn rồi."
Nghe vậy Thường Nguyệt vô cùng nghi hoặc hỏi:
"Tên kia là Trúc Cơ Vạn Thi Tông sao? Hắn định làm gì."
Hà Thiên Đồ trầm mặc nhìn trời một lúc, sau đó mới thở dài u sầu nói:
"Hắn không định làm người nữa mà muốn trở thành thứ gì đó ưu việt hơn, phù hợp Trường Sinh hơn, hắn dự định... Tiên Thi Chủng Nhân."
Tiên Thi Chủng Nhân?
Nghĩ đến tên nào đó bị nàng đâm lủng mặt cũng sử dụng cái gì gì đó.
"Là "Thiên Thi Chủng Nhân"."
Nghe Trần Lâm nhắc nhở, Thường Nguyệt mới vỗ đùi kinh ngạc nói:
"Đúng là Thiên Thi Chủng Nhân, Tiên Thi Chủng Nhân ngài nói có giống với Thiên Thi Chủng Nhân sao?"
Nghe Thường Nguyệt nói vậy, Hà Thiên Đồ không khỏi ngạc nhiên nhìn Thường Nguyệt nói:
"Ngươi gặp qua "Thiên Thi Chủng Nhân" rồi?"
"Ách, đúng vậy, không lâu trước ta mới đ·ánh c·hết một tên đệ tử Vạn Thi Quan xong, sau đó không hiểu sao hắn lại không c·hết mà sử dụng bí thuật để trở thành một con quái vật dị hợm, ta không có cách nào khác chỉ có thể đ·ánh c·hết hắn lần thứ hai."
Nghe xong, Hà Thiên Đồ cũng nghe đến ngây người.
Đánh c·hết tuyệt thế thiên tài của Vạn Thi Quan, xong còn đ·ánh c·hết cả trạng thái "Thiên Thi" của đối phương, nhưng lại có thể nói nhẹ nhàng như thế, đây là phải kinh tài tuyệt diễm tới cỡ nào?
Nhìn Thường Nguyệt vẫn giữ sắc mặt như thường, tuyệt không giống như đang nói dối, Hà Thiên Đồ mới trầm ngâm một chút liền nói:
"Ngươi biết cảnh giới "Hợp Đạo" chứ?"
"Đệ tử có nghe qua."
"Giải thích thì rườm rà lắm, để cho ngắn gọn dễ hiểu ngươi cứ tưởng tượng "Thiên Thi Chủng Nhân" giúp ngươi sớm "Hợp Đạo" là được."
Nghe Hà Thiên Đồ giải thích xong, Trần Lâm và Thường Nguyệt cũng trực tiếp ngốc.
Cứ coi là sớm "Hợp Đạo" là được, này cũng quá ngắn gọn đi, giải thích thế cho ma hiểu à.
Tựa như nhìn thấu bất mãn của Thường Nguyệt, Hà Thiên Đồ chỉ lắc đầu cười nói:
"Cũng không phải ta không muốn giải thích kỹ, chỉ là "Thiên Thi Chủng Nhân" nó thật chỉ đơn giản như thế, chỉ là ngươi nghĩ quá trình "Hợp Đạo" nghĩ quá cao siêu thôi, "Hợp Đạo" chẳng qua là ngươi đem tất cả những gì ngươi biết triệt để hòa làm một với "mệnh" của ngươi, "Thiên Thi Chủng Nhân" cũng thế, bí thuật ấy đem người và "Thi" hợp nhất, nếu phải nói là hai bên bên nào khác biệt thì, một cái là "Hợp Đạo của người sống" một cái "Hợp Đạo của n·gười c·hết" mà thôi, bản chất không khác nhau là mấy, bên này thì "Đạo" càng mạnh thì ngươi càng mạnh, bên kia "Thi" càng mạnh thì ngươi càng mạnh."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cái hiểu cái không liền tiếp tục hỏi:
"Vậy "Tiên Thi Chủng Nhân" là gì?"
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ liền mỉm cười, sắc mặt ung dung nói:
"Cũng giống như "Thiên Thi Chủng Nhân" thôi, chỉ là đổi từ Linh Thi thành Tiên Thi để hợp vào "mệnh" của mình."
Nghe xong, Trần Lâm và Thường Nguyệt bị sốc lần hai.
Phải qua mấy giây Thường Nguyệt mới ấp a ấp úng nói:
"Hà trưởng lão, chắc ngài đang nói đùa."
"Không, ta nói thật đấy, tên kia thật có một phần t·hi t·hể của tiên nhân."
"..."
Thường Nguyệt không biết cấp độ "Tiên nhân" cao cỡ nào, nhưng nàng biết di hài của tiên chắc chắn rất đắt giá, vì vậy nên nàng càng ngạc nhiên là sao tên kia có thể còn sống được tới giờ mà vẫn gánh được bộ tiên thi đó?
"Ài, ta và hắn mặc dù là người của chính ma hai đạo, nhưng chúng ta từng làm huynh đệ kết nghĩa, lúc ấy hai ta cũng không biết thân phận của nhau, đều cải trang thành tán tu, trùng hợp gặp nhau ở một chổ phường thị nhỏ..."
Hà Thiên Đồ bắt đầu kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, ánh mắt ngập tràng hồi ức.
Khoảng thời gian kia có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ và nhiệt huyết nhất cuộc đời hắn.
Vác đao trên vai, hành hiệp trượng nghĩa, thách đấu cao thủ, đồng thời còn kết giao được một người huynh đệ chí cốt, cùng nhau luận bàn so tài, cùng nhau uống rượu dưới trăng.
Nhưng đáng tiếc tiệc nào mà chẳng có lúc tàn, vào một ngày khi hắn nhận nhiệm vụ của tông môn, hắn vô tình thấy chân dung của huynh đệ hắn nằm trên bố cáo lệnh.
Tào Cảnh, đệ tử của Vạn Thi Quan, am hiểu dịch dung, ẩn nấu, đã g·iết bốn vị đệ tử bản môn,...
Hôm đó, hắn thật là sốc, bởi vì bốn vị đồng môn kia làm một nhiệm vụ bí mật, hành tung cũng là do hắn vô tình tiết lộ khi say. Vốn nghĩ huynh đệ có thể tin được, nào ngờ...
Sau biến cố ấy, hắn và đối phương trở mặt thành thù, mấy năm liền hắn không ngừng t·ruy s·át đối phương chạy khắp nơi.
Trong một lần đuổi bắt, cả hai vô tính bị một tòa "quỷ vực" đột ngột xuất hiện nuốt gọn.
Tình thế nguy cấp, hắn và đối phương không thể tạm gác xuống ân oán, một lần nữa hợp tác để kiếm cách thoát ra.
Trải qua lần lượt thăm dò, bọn hắn cuối cùng phát hiện nơi ấy cũng không phải là một tòa "quỷ vực" mà lại là thể nội của một vị "tiên nhân" tên hiệu "Vô Tuyên".
Sau khi vượt qua các loại thử thách cùng khảo nghiệm của đối phương, bọn hắn nhận được không ít thứ tốt.
Không chỉ cảnh giới từ nay tới trước ngưỡng tiên cảnh không còn mơ hồ, mà còn nhận được không ít bảo vật quý giá.
Nhưng quý giá nhất phải kể đến di hài của tiên nhân và đao của hắn.
Hà Thiên Đồ bởi vì trọng tình trọng nghĩa, mặc dù không muốn bỏ qua tội lỗi năm xưa của Tào Cảnh nhưng hắn cũng không ỷ thực lực mình cao hơn mà độc chiếm tất cả, ngược lại chia rất sòng phẳng, khiến cho Tào Cảnh cả đời chưa từng nể ai chỉ nể mỗi phong thái khí khái của Hà Thiên Đồ.
Mà nghe tới đây, Thường Nguyệt không khỏi ngơ cả người.
Con mẹ nó đã là sinh tử túc địch ngươi còn chia bảo với hắn, khẳng khái thế này sao không đem vợ ngươi chia cho hắn đi.
Chỉ là đột nhiên nghĩ tới gì đó, Thường Nguyệt liền giật mình vội cắt ngang:
"Khoang, Hà trưởng lão ý của ngài là di thể tiên nhân cho tên Trúc Cơ Vạn Thi Quan còn đao của tiên nhân thì thuộc về ngài đúng không?"
"Ừm, đúng thế, có gì sao?"
"Không, không có gì, chỉ là đệ tử thắc mắt đao ấy đâu rồi, sao ngài không dùng?"
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ chợt chép miệng, hắn đưa đao của mình lên trước mắt để ngắm nhìn, giọng đầy cợt nhã nói:
"Phế đao, mất rồi."
"Mất rồi?"
"Đúng vậy, sau cơ duyên lần ấy, mang tiên đao trên người, ta đánh khắp thế hệ không địch thủ, trở thành một đời thiên kiêu sáng giá nhất bấy giờ, cho đến khi... ta bại."
Nói đến đây Hà Thiên Đồ không khỏi trở nên đắng chát, chỉ là rất mau hắn liền lại nói tiếp:
"Ta bại bởi một tên thiên kiêu cũng nổi bật không kém vào lúc đấy, vốn dĩ nắm tiên đao trên tay, ta không thể thua được, nhưng nào ngờ tên kia cũng có truyền thừa của tiên nhân, vị tiên nhân kia mạnh hơn Vô Tuyên tiên nhân, nên truyền nhân của hắn cũng mạnh hơn ta."
Nghe vậy Thường Nguyệt và Trần Lâm cũng lần nữa bị bất ngờ, bộ truyền thừa của tiên nhân là rau dại hai gì mà nhiều thế.
Chỉ là không để ý tới ánh mắt kì lạ của Thường Nguyệt, Hà Thiên Đồ tiếp tục bình thản nói tiếp:
"Sau khi bại, ta tự bế rất lâu mới nhận ra một điều đó là: ta bại không oan."