Chương 47: Chí Cao Thương Pháp: Đại bàng sa mạc Pằng Pằng!!
Mây đen ngút trời che lấp đi những tia nắng mặt trời ban trưa, thi thoảng còn có vài vệt sáng trắng vắt ngang bầu trời kéo theo đó là âm thanh sấm rền nhức tai.
Chỉ là lúc này, dưới gầm trời, hai bóng một cầm kiếm một vác thương đứng giữa thảo nguyên, mặt đối mặt, khí thế xung tiêu tựa như muốn chen phá cả bầu trời u ám.
"Ngươi rất không tệ, chỉ là chung quy chỉ đến đây mà thôi."
"Hừ, bớt ngông cuồng, chưa quyết sinh tử chưa biết ai mạnh hơn ai đâu."
"Vậy sao, cũng được, nếu ngươi đã muốn quyết sinh tử, ta liền thành toàn ngươi trước khi c·hết được chiêm ngưỡng một kiếm mạnh nhất của ta, "Cửu diệp kiếm quyết, Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi TIÊN!"
Bóng người cầm kiếm lao tới, lưỡi kiếm mang theo khí thế sắc bén tựa như có thể cắt đôi cả thế gian, kiếm ý sao mà kinh người.
Bóng người cầm thương cũng bị chấn nh·iếp không nhẹ, hắn không cảm thấy bản thân mình có thể đỡ được một đòn này.
Tuy nhiên, nghĩ đến gia đình, nghĩ đến cha mẹ già, nghĩ đến sư huynh sư muội đồng môn, nghĩ đến sư nương lẻ loi chiếc bóng vì sư phụ q·ua đ·ời đã lâu, nghĩ đến bằng hữu, nghĩ đến vợ bằng hữu... hắn nghĩ đến rất nhiều, hắn có quá nhiều lý do để ở lại đời này, vì vậy bóng người cầm thương cũng chợt nghiêm mặt mà hét lớn:
"Đến tốt lắm, vậy ta liền sẽ dùng thương pháp tối cao trong thiên hạ để đánh bại ngươi. Chí Cao Thương PHÁP!."
Hét được một nửa, bóng người cầm thương liền vứt trường thương trong tay đi, từ trong tay áo lấy ra một đoạn thương cùn, ở đầu thương có lỗ nhỏ đen ngòm.
Hắn tiếp tục hét lớn:
"ĐẠI BÀNG SA MẠC!"
"PẰNG PẰNG!"
Lưỡi kiếm sắt bén, chém sắt như chém bùn rơi xuống đất.
Bóng người cầm kiếm ngã khụy, trên mặt tràn đầy thần thái không thể tin được.
Nhưng cảm nhận được sự vô lực dần trải rộng toàn thân, cùng cảm giác lạnh lẽo không ngừng ăn mòn ý thức của hắn đều là bằng chứng xác thực nhất cho sự thật là hắn đã bại.
Bóng người cầm kiếm biết được mình sắp c·hết, cũng không có chổ nào không can tâm, chỉ bình tĩnh nói:
"Thương pháp thật nhanh, ta thua không oan. Nhưng đây là thương pháp của môn phái nào, và thanh thương cùn kia là gì, vì sao ta chưa từng thấy?"
"Hừ, thứ ngươi không thấy còn nhiều lắm, đây là thương pháp trứ danh "Đại bàng sa mạc" là độc môn bí truyền của Cổ Phái Hoa Cải, ngươi chưa nghe cũng đúng thôi."
"Là vậy sao... hự!"
Không kịp trăn trối thêm, bóng người cầm kiếm liền c·hết.
Từ nay, trên thế gian mặc dù không có kiếm tiên cách xa mười dặm lấy thủ cấp địch, nhưng có thương tiên cách xa mười dặm bắn nổ đầu chó của ngươi, đứng trước vạn quân xuyên táo tướng địch.
...
Kết thúc cảnh tượng ảo tưởng trong đầu, Thường Nguyệt cười khẩy một tiếng liền nhìn Tử Lăng nói:
"Sao, ngươi cũng học đám người kia định lĩnh ngộ "Đao ý" à?"
Nghe vậy, Tử Lăng nhìn thanh đoãn đao trong tay một lát liền chợt lắc đầu:
"Tử Lăng không có lĩnh ngộ thứ như vậy thưa tiểu thư, "cảm đao" nói đơn giản chỉ là quá trình tìm kiếm cảm giác để xuất đao thuận tay nhất có thể, trong mắt ta đao là hung khí g·iết người, không phải bạn."
Nghe Tử Lăng giải thích như vậy, Thường Nguyệt liền có chút ngạc nhiên, không ngờ cách làm của đối phương lại giống nàng đến như vậy.
Nàng khi có một binh khí mới cũng sẽ tìm kiếm cảm giác thuận tiện và thông suốt khi sử dụng binh khí ấy.
Chỉ khác một chút đó là nàng "cảm" bằng cách cầm binh khí lên và đi đánh nhau, còn Tử Lăng "cảm" bằng cách phân tích kết cấu binh khí và huyễn tưởng ra cảnh tượng nàng dùng binh khí đó để g·iết người.
Này cũng phải thôi, vì dù sao Thường Nguyệt tựa như một chiến binh, nàng có thể đánh nhanh thắng nhanh, cũng có thể cố tình kéo dài trận chiến, cùng đối thủ giao chiến mấy chục hiệp để quen thuộc với binh khí mới.
Nhưng Tử Lăng là sát thủ, nàng ra tay chỉ có nhất kích tất sát, Thường Nguyệt nhiều lần thử đấu tập với Tử Lăng, nhưng chưa bao giờ thấy được đối phương chém ra đao thứ hai, đó là bởi đao thứ nhất bị nàng ngăn cản được thì Tử Lăng liền sẽ vứt đao đầu hàng tuyệt không nói nhiều.
Điều này làm Thường Nguyệt rất không tận hứng, nhưng cũng không thể không thầm khen đối phương rất biết làm sát thủ, Tử Lăng có thể còn sống tới bây giờ, đồng thời á·m s·át qua vô số người, nguyên tắc "nhất kích tất sát, nhất đao đoạt mệnh, lấy mệnh bất thành, cách biệt thiên nhai" của nàng góp công lao không nhỏ.
Chỉ là cứ như vậy, Tử Lăng muốn quen thuộc binh khí rất khó, nàng cũng không thể nào liên tục tiếp nhận đơn á·m s·át vô tội vạ để luyện tay, vì vậy Tử Lăng không biết từ khi nào đã tự nghĩ ra phương pháp "thiền định cảm tri" bằng cách thu lại tất cả cảm xúc và tạp niệm, Tử Lăng có thể tạm thời tiến vào trạng thái "Vô Ngã" trong lúc này bản thân sẽ hoàn toàn đánh mất đi quyền kiểm soát cơ thể, tập trung toàn bộ ý thức vào trí óc để mô phỏng ra một thế giới thu nhỏ, ở trong đó Tử Lăng có thể hành động và diễn luyện cho mọi tình huống nàng muốn.
Mặc dù hoàn cảnh mô phỏng ra trong đầu óc không quá sát thực tế, nhưng bằng cách không ngừng gia tăng độ khó và áp lực cho bản thân khi diễn luyện, nàng cũng có thể dễ dàng đề thằng năng lực phản ứng và bản năng sát thủ của mình. Quá trình "Cảm đao" cũng tương tự, Tử Lăng mô phỏng ra cảnh tượng nàng dùng đoản đao để á·m s·át từng loại địch nhân khác biệt để có thể quen thuộc và biết cách dùng đao để g·iết kẻ địch hiệu quả nhất.
Dù phương pháp này không gia tăng tố chất thân thể và độ dẻo dai linh hoạt, nhưng cũng là một cách luyện tập không kém, Thường Nguyệt quả thật có chút hứng thú muốn học thử.
Chỉ là câu trả lời của Tử Lăng liền khiến Thường Nguyệt không thê không từ bỏ:
"Tiểu thư muốn học e là hơi khó khăn, muốn tiến vào trạng thái "Vô Ngã" ngài cần phải vô cảm trước đã, quá trình này hơi trừu tượng nhưng tiểu thư có thể thử đi bán trận pháp và gặp khách hàng mặc cả ép giá, ngài nếu vẫn ung dung không tức giận chửi bới và đánh khách thì có thể xem như thành công bước đầu."
"Ách, vậy thì chắc thôi đi, ta thà đánh nhiều người một chút còn hơn bị người khác ngồi lên đầu lên cổ như thế."
Trừ khi là làm ăn không vốn, nếu không ai dám mặc cả với nàng người đó chính là địch nhân, cần phải b·ị đ·ánh để giải mối hận trong lòng nàng.
"À đúng rồi, ngươi bái sư học nghệ từ ai mà tuổi còn trẻ liền có bản lĩnh g·iết người cao thế như vậy?"
"Tử Lăng không có sư phụ, lúc nhỏ Tử Lăng chỉ vô tình rơi vào một hang đá liền học được một chút võ học cơ bản, sau đó liền tự tìm tòi tự học đến giờ?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng bị bất ngờ mà hỏi:
"Rơi vào hang đá chứa tuyệt thế võ học? Đừng có nói với ta là ngươi b·ị t·ruy s·át nên mới phải nhảy núi à nha."
"Không phải b·ị t·ruy s·át, Tử Lăng lúc ấy chỉ là hiếu kỳ dưới hẻm núi ấy có gì thôi."
"Đừng nói với ta là ngươi vì hiếu kỳ mà nhảy xuống đấy chứ?"
"Tất nhiên là không, Tử Lăng khi ấy cũng chưa muốn c·hết."
"Ừ cũng đúng, người bình thường cũng không họ Đường ai lại đi nhảy núi?"
"Khi ấy Tử Lăng chỉ thử bay xuống mà thôi, chỉ là người trong làng gạt ta, Tử Lăng cũng không phải tiểu tiên nữ, không cách nào bay được."
"..."
"Chậc, ta thế mà không còn ngạc nhiên nữa rồi, chỉ có thể nói không hổ là ngươi Tử Lăng à."
Tặc lưỡi một cái, Thường Nguyệt âm thầm cảm khái giới hạn về nhận biết của nàng lại được Tử Lăng kéo giãn lên một tầm cao mới, nếu là lúc trước nàng đã sớm bị ngạc nhiên tới ngoác cả mồm.