Chương 46: Kiếm bén thua thương cùn
[Đạo Văn: Thần vật tự ẩn] (Trắng): Thần vật sinh ra từ trời đất tất mang theo năng lực tự ẩn thân hoặc che dấu sự bất phàm để tự bảo vệ bản thân, chỉ khi gặp người hữu duyên, thần vật mới bộc lộ một chút sự bất phàm của mình để thu hút sự chú ý, đạo văn "Thần vật tự ẩn" hoàn toàn mô phỏng lại công năng ấy, khắc "đạo văn" lên bất kỳ vật phẩm không có sự sống nào cũng sẽ trao cho vật phẩm ấy chức năng "Thần vật tự ẩn". Lưu ý: nếu vật phẩm được khắc "đạo văn" không có linh tính để chọn người hữu duyên thì bất kỳ ai quan sát vật phẩm này đều sẽ phát hiện điểm bất phàm.
Dành ra một buổi tối, Thường Nguyệt thành công khắc "đạo văn" lên mấy trăm mảnh quặng, biến những mảnh quặng ấy từ một mảnh quặng thường thường không có gì lạ thành một mảnh quặng "thường thường không có gì lạ".
Vốn nghĩ ngày đầu để khảo sát hiệu quả ra sao, nào ngờ tác dụng của thứ này vậy mà ghê gớm đến thế, chỉ nửa ngày nàng liền bán xong các mảnh quặng "thường thường không có gì lạ" nửa ngày sau chỉ có thể kinh doanh đổ thạch bình thường.
Nhưng dù vậy thì vẫn kiếm lời rất nhiều.
Một ngày liền thu gần mười vạn linh thạch, Thường Nguyệt chỉ có thể tặc lưỡi than thở, không uổng công nàng chịu để xuống mặt mũi để giảm giá.
Nhưng dù sao này cũng gần như là làm ăn không vốn rồi, một mảnh linh thạch thô nhỏ không đáng bao nhiêu lại có thể hét giá trên trăm linh thạch, Thường Nguyệt biểu thị bản thân chịu thiệt thòi bị mặc cả để hạ giá một tí cũng không sao.
"Chậc chậc, đúng như ta nghĩ, thứ này quả nhiên là đồ tốt, dùng để làm hàng nhái thì tuyệt đối có thể kiếm lời."
Ban đầu, nàng cũng định làm hàng giả để đi bịp người. Chỉ cần tới Hỏa Sơn trong nội môn một chuyến liền có thể thấy được sản phẩm thất bại hoặc binh khí khiếm khuyết ở khắp nơi, bị người gom lại một đống chuẩn bị đem đi đốt để tinh luyện ra được bao nhiêu quặng tái chế liền hay bấy nhiêu. Chỉ cần bỏ ít linh thạch thì muốn bấy nhiêu có bấy nhiêu, sau đó nàng chỉ việc khắc "đạo văn" lên, kiếm phường thị nào đấy xa xa liền bày hàng ra bán, chỉ cần bịa ra xuất xứ là từ một bí cảnh cổ xưa nào đấy, kết hợp với hiệu quả của "đạo văn" không cần nàng thuyết phục, người khác cũng sẽ tự suy diễn ra để thuyết phục bản thân đây là đồ tốt.
Nếu làm thế, nàng chắc chắn sẽ kiếm lợi lớn, chỉ là Thường Nguyệt còn có chút đắn đo, bởi nếu bị phát hiện thì nàng rất dễ bị một đám đông phẫn nộ dí đánh hội đồng.
Nếu có thứ gì đó đáng sợ hơn một đám đông phẫn nộ dí đánh hội đồng nàng thì đó là nhiều đám đông phẫn nộ dí đánh hội đồng.
Không phải tình huống cấp thiết cần linh thạch gấp, Thường Nguyệt cũng không muốn làm chuyện thất đức như thế.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, dùng cách thức đổ thạch để lừa bịp liền không lo b·ị đ·ánh hội đồng, dù sao cũng là trò chơi đỏ đen, thất bại là chuyện bình thường.
Cái gì, ngươi nhìn thấy mảnh quặng kia có khác thường nhưng mở ra toàn đá vụn? Vậy thì đó là do mắt ngươi có vấn đề, có phải do ta lừa ngươi mua đâu?
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt liền vui sướng đắc ý, trở về nhà trọ liền gọi hết mấy món đắc nhất trong thực đơn, dự định chiêu đãi thật tốt bản thân và Tử Lăng một bữa.
...
"Tiểu thư, chúng ta kiếm nhiều như thế hình như đã bị người khác chú ý rồi."
Ăn uống no nê xong, nàng cùng Tử Lăng trở về phòng.
Vừa đóng cửa lại liền nghe Tử Lăng nói vậy, Thường Nguyệt liền chợt cười nói:
"Không phải hình như mà là chúng ta đã bị để ý tới mới đúng."
Này cũng bình thường, dù sao hôm nay buôn may bán đắt như thế, gần mười vạn linh thạch nhập kho, mặc dù có bỏ ra hai bộ tiểu trận cho người trúng giải, nhưng nàng vẫn kiếm được nhiều lắm, không có người nóng mắt mới là lạ.
Chỉ là biết vậy, Thường Nguyệt cũng không quan tâm mà nói:
"Nhưng kệ đi, chỉ là đám hạng giá túi cơm, bọn hắn muốn nóng mắt liền nóng mắt, nhưng nếu nóng đầu dám làm liều liền khiến t·hi t·hể của bọn hắn biến thành lạnh là được."
Nói xong, Thường Nguyệt liền thoải mái nằm lên giường, mặc cho trên thân vẫn còn mặc giáp, chỉ là nàng tựa như đã quen mà chẳng mấy chốc liền đã ngủ mất.
Nhìn tiểu thư nhà mình tùy ý như vậy, Tử Lăng cũng không có cách nào, đành kiểm tra qua gian phòng một đợt, thấy một chút đánh dấu không có bị sai lệch liền an tâm bởi không có ai lén vào phòng cả.
Kiểm tra xong, Tử Lăng sắp xếp một chổ ngồi trên sàn liền ngay ngắn ngồi xếp bằng xuống, đem thanh đoản đao Thường Nguyệt tặng ra đặt ngang bụng, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn lưỡi đao.
Lúc này đây, nàng tựa như cùng môi trường xung quanh hợp lại thành một, cả người không động đậy, không phát ra âm thanh, chỉ nhìn chằm chằm lưỡi đao suốt mấy tiếng liền tựa như một bức tương điêu khắc người thật vô cùng tinh vi.
Không gian giờ đây tựa như c·hết lặng, chỉ có tiếng ngáy của Thường Nguyệt là vô cùng rõ ràng.
Chỉ là qua một thời gian, tiếng ngáy cũng dứt, căn phòng im ắng một hồi, giọng nói Thường Nguyệt liền chợt vang lên:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Nghe thấy câu hỏi, Tử Lăng delay vài giây, gương mặt mới dần dần xuất hiện thần thái trở lại, nhưng vẫn lạnh nhạt vô cùng, nàng chớp chớp mắt vài cái, nhìn Thường Nguyệt, điềm đạm nói:
"Thưa tiểu thư, Tiểu Lăng đang "cảm đao"."
"Cảm đao? Nghĩa là sao? là ngươi đang cảm ngộ đao ý hay kiếm ý hay mấy thứ tương tự à."
Nghe vậy, lập tức liền tới lượt Tử Lăng thắc mắc nghiêng đầu hỏi:
"Tiểu thư, kiếm ý đao ý là cái gì?"
Nghe vậy Thường Nguyệt liền trầm ngâm, tựa như không biết phải trả lời như thế nào cho rõ ràng dễ hiểu, chỉ có thể hơi sắp xếp từ ngữ một chút liền nói:
"Kiếm ý, Đao ý à, đại khái là có mấy kẻ ngu xem trọng binh khí của mình quá mức, ảo tưởng bản thân chính là binh khí ấy, hoặc là ảo tưởng binh khí là vợ của hắn, hoặc bạn của hắn, hoặc là cha mẹ anh em gì gì đấy... nói chung thay vì coi binh khí là thứ để lợi dụng và dùng cho g·iết địch thì bọn hắn vô cùng coi trọng địa vị của binh khí, đặt bản thân vào vị trí của binh khí để suy nghĩ, từ đó có thể lĩnh ngộ được ý niệm, quy luật, linh tính vân vân của binh khí đấy. Nói chung ngươi chỉ cần biết đám người đó bị ngu là được."
Nếu có kiếm tu hay đao khách ở đây nghe được lời Thường Nguyệt nói thì tuyệt đối sẽ bị tức đến đỏ mắt lập tức liền muốn sinh tử đấu quyết một trận sống còn.
Mặc dù lời Thường Nguyệt nói cũng không sai, nhưng cùng một sự vật hiện tượng, cùng một kết quả nhưng nói theo cách khác nhau sẽ cho ra ý nghĩa khác nhau.
Như việc coi kiếm, đao, thương... binh khí nói chung là vật bất ly thân, địa vị ngang với mạng của mình mà nói, đấy là quá trình phải trải qua để cảm ngộ được "Thần Ý". "Kiếm ý" "Đao ý"... đều là những quan niệm khác nhau của tu sĩ về binh khí, đại loại như "Kiếm còn người còn, kiếm vỡ người vong" chẳng hạn. Một "Kiếm tu" "Đao tu"... có "Ý" hay gọi dân dã là "quan niệm về binh khí" càng gần với quy luật của thế giới, thì uy lực càng kinh khủng và đáng sợ.
Mặc dù không biết nguyên do vì sao, nhưng quả thật, một kiếm tu sở hữu kiếm ý càng hoàn thiện, càng viên mãn, kiếm của hắn liền càng bén, càng mạnh không hợp thói thường, cái này thì Thường Nguyệt đã lĩnh ngộ qua.
Chỉ là vì vậy nên nàng mới khinh thường "Kiếm tu" "Đao tu" vân vân.
Vì đám đần độn ấy cảm ngộ một đống "Kiếm ý" "Đao ý"... cho lắm vào cuối cùng cũng thua thương cùn của nàng.