Chương 331: Đều tỉnh lại
"Ờ thì đại khái là thế đấy, không thể không nói được gặp và đối đầu với các cao thủ của Cổ Võ Đạo cũng là một trải nghiệm không tệ."
Thường Nguyệt vừa tươi cười vừa nói.
Đã qua mấy tiếng kể từ khi cả bọn rời khỏi cổ động kia, một đường an toàn ngồi lên phi chu, Thường Nguyệt lúc này đây mới có tâm tình giảng giải lại những chuyện đã xảy ra.
Những trải nghiệm kia quả thật đủ ly kỳ, đến mức Cảnh Bình kinh ngạc trầm trồ không thôi, Tử Lăng cũng trầm trồ nhưng với gương mặt lạnh nhạt như băng.
Hồng Nghê thì trầm mặc không nói, trong lòng có vài suy nghĩ.
"Cô nàng này không hề đề cập mảy may tình báo gì liên quan đến thanh kiếm "Thiên Lý" kia, là không biết sao? Hay là cố tình lãng tránh không nói?"
Vừa suy tư, Hồng Nghê không khỏi liếc nhìn gương mặt của Thường Nguyệt trong giây lát.
Bị nhìn chằm chằm, Thường Nguyệt cũng không khỏi ngượng ngùng mà lên tiếng:
"Trên mặt ta có gì à sư muội?"
"Không, không có gì, chỉ là sư muội hơi bất ngờ khi sư tỷ lợi hại đến vậy có thể liên tục đánh bại các lộ cao thủ cổ võ đạo mà thôi, mặc dù có vài chổ nghe hơi khó tin chút."
"Hả, ý sư muội là sư tỷ ta đây bốc phét đấy à? Để sư tỷ đây nói cho ngươi biết, ta trước giờ thế nhưng là nổi tiếng nói ít làm nhiều, lời lời nói ra mười đầu tuấn mã kéo lại không được đấy."
Nghe Thường Nguyệt nói chuyện giõng giạc như vậy, Hồng Nghê vốn cũng định tin nhưng nhớ lại cái tính cách tùy tiện lỗ mãng của đối phương, nàng không khỏi chợt bất lực mà liếc mắt nói một câu:
"Ta nhìn sư tỷ giống kiểu người "nói ít làm liều" thì đúng hơn, và với cả làm sao mà sư tỷ biết được lời của ngươi mười con ngựa kéo không lại có thể là vì cái mồm của sư tỷ thường hay bay hơi xa rồi?"
"..."
"A!"
Đột nhiên, một tiếng kinh hô phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng lúc này, Hạ Hi vốn đang hôn mê đột ngột bật người dậy sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt kinh hoảng không ngớt.
"Ồ, tỉnh rồi à Hạ Hi, không sao chứ?"
Thường Nguyệt thấy phản ứng bất thường của thị nữ nhà mình, nàng liền quan tâm gặn hỏi.
Nhìn thấy gương mặt Thường Nguyệt ở bên, Hạ Hi mặc dù vẫn còn chưa hoàn toàn trấn định lại nhưng vẫn miễn cưỡng an tâm đi phần nào.
"Tiểu thư... ta..."
"Thế nào, gặp ác mộng à?"
"Không, không hẳn, chỉ là một vài giấc mộng hơi kì quái thôi, tiểu thư không cần lo lắng đâu."
Mặc dù nói vậy, nhưng nhìn thấy vẻ kinh hoảng vẫn chưa phai trên mặt Hạ Hi, Thường Nguyệt liền hiểu cô nàng này cố ý nói vậy để cho nàng khỏi bị thêm lo lắng mà thôi.
"Hạ Hi này, ta biết mỗi người đều có quyền riêng tư được bảo vệ tư ẩn của bản thân, và ta vẫn tôn trọng điều đó dù ngươi hiện tại không nói ra, chỉ là ta hi vọng nếu ngươi có khuất tất gì thì nếu có thể thì hãy chia sẻ với ta, tiểu thư của ngươi bản lãnh lớn lắm không ngại chút việc phiền này đâu."
"Tiểu thư..."
Hạ Hi hai mắt rươm rướm nước mắt mà nhìn lấy Thường Nguyệt trong giây lát, sau đó nàng liền nhịn không được mà chợt ôm chằm lấy Thường Nguyệt vừa nức nở vừa kể ra:
"Sợ lắm, ta sợ lắm, trong giấc mộng... thật nhiều n·gười c·hết, Hạ Hi cũng c·hết, sau đó Hạ Hi sống lại, nhưng rất nhanh liền..."
Trải qua một hồi kể lể, Thường Nguyệt cũng liền hiểu được đôi chút những gì Hạ Hi đã trải qua.
Về cơ bản bởi vì cũng là tu sĩ, mặc dù tu vi vô cùng yếu gà, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Tiên Đạo, vì vậy mà Hạ Hi cũng giống nàng cũng trải qua một vài đạo khảo nghiệm.
"Chỉ là những khảo nghiệm của nàng dường như hơi khác ta thì phải, là tên Thiên Võ Tôn Giả kia cố ý giở trò quỷ sao?"
Âm thầm tự nhủ như thế, Thường Nguyệt cũng không quên trấn an Hạ Hi.
Cứ thế, cả đám liền tại trên phi chu trôi qua một ngày.
Một ngày này vừa mới tỉnh lại nhưng không thấy Trần Lâm liên lạc, Thường Nguyệt liền chủ động thông qua [Đồng Khí Liên Chi] để giáng lâm tới thân thể của Trần Lâm liền phát hiện hắn lúc này đã hư nhược đến cực độ nên đã th·iếp đi từ lúc nào không hay.
Ngay lập tức Thường Nguyệt liền biết được Trần Lâm lúc này đây hư nhược tới vậy là vì đang phải gánh chịu hậu quả vì l·ạm d·ụng "Tự Tại" quá mức khiến cho linh hồn hắn bị vặn vẹo nghiêm trọng.
May mắn có "Vô Vi Chuyển Biến" tình hình hiện tại cũng không phải quá mức nghiêm trọng, kết hợp với lúc này Trần Lâm đang ở trong "Living Room" hắn liền sẽ không c·hết được, vì vậy mà Thường Nguyệt cũng yên tâm phần nào.
Chỉ là dù vậy nàng cũng không tránh khỏi cảm thấy chợt đau lòng vô cùng.
Nhìn Trần Lâm vì hỗ trợ bản thân mà l·ạm d·ụng "Tự Tại" để rồi hư nhược tới vậy, Thường Nguyệt cũng không khỏi tự trách, tự trách bản thân vẫn còn chưa đủ mạnh để có thể đảm bảo an toàn cho cả, vẫn còn chưa đủ mạnh để mà có thể khiến cho Trần Lâm cảm thấy an toàn, để hắn có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng mà không phải lo lắng gì.
"Ngươi đừng quá lo, rồi một ngày ta chắc chắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất!"
Ánh mắt kiên định, Thường Nguyệt khống chế thân thể Trần Lâm leo lên giường để nghỉ ngơi cho tốt, sau đó nàng liền trở lại với thân thể của mình đang trên phi chu.
Hơi cảm nhận và kiểm tra một chút, Thường Nguyệt thống kê ra thu hoạch của chuyến đi lần này.
"Đầu tiên là biết được "Song Đạo Trúc Cơ" đại khái mạnh như nào, sau đó là học được thêm kha khá phong cách chiến đấu từ Võ Động kia để sáng tạo ra phong cách đấu pháp của riêng ta, nếu đã tập hợp tinh túy và lý niệm của võ đạo bách gia, vậy thì gọi tên phong cách chiến đấu này là "Bách Chiến Đấu Pháp" đi."
Không có chiêu thức màu mè, không có động tác hoa mỹ, đấu pháp mà nàng mới học được chỉ có thể luyện cho người học một thân giác quan n·hạy c·ảm cùng bản năng đấu pháp để tại trong chiến đấu không ngừng ứng đối với các thể loại công kích, có công, có thủ, có phán đoán chiêu thức của kẻ địch để có thể liên tục lấy chiêu phá chiêu mà chiến đấu lâu dài, nhưng đồng thời cũng có độc chiêu ôm lấy ý chí võ đạo thẳng tiến không lùi để đánh ra một kích liều mạng, không thành đạo thì thành nhân, chính là tuyệt kỹ cuối cùng mà nàng đã dùng để đánh vỡ "Võ Đạo Chân Thân" của Thiên Võ Tôn Giả, tuyệt kỹ "Phá Đạo".
"Ngoài "Bách Chiến Đấu Pháp, các trường phái trong kỹ thuật thao túng "gợn sóng" cũng là thu hoạch không nhỏ, cứ như thế chiến lực của ta... hửm?"
Vốn định thôi động "gợn sóng" Thường Nguyệt chợt phát hiện ra một loại cảm giác cực kỳ xa lạ và cổ quái, mặc dù trong Võ Động nàng đã thi triển "gợn sóng" không biết bao nhiều lần, cũng chơi ra hoa vô cùng, nhưng lúc này đây, Thường Nguyệt muốn thôi động "gợn sóng" liền gặp trắc trở khó khăn tới cực điểm.
"Quái, là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ những gì ta học được về "gợn sóng" trong Võ Động là bịp á?"
Nghĩ nghĩ, Thường Nguyệt chợt cảm giác cũng không quá hợp lý, về cơ bản mặc dù tên Thiên Võ Tôn Giả kia hơi khó chịu một chút nhưng dường như cũng không có lý do nào để bịp nàng, với cả đối phương là kiểu người vô cùng vô cùng tôn thờ và kiêu ngạo về Cổ Võ Đạo, luôn hận không thể đem những gì bá cháy, mạnh mẽ nhất của Võ Đạo ra để khoe, sao có thể lại chỉ dạy nàng đồ giả được.
"Mặc dù không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này, nhưng dù sao tỷ lệ cũng không cao, vậy thì chỉ có một lời giải thích mà thôi."
Cổ Võ Lộ đã hoàn toàn bị đứt gãy rồi.