Chương 330: Tỉnh lại
Thất: Khóa Hỏa Ngục - Vùng đất rực lửa: được đúc từ "Tàn Lửa Của Khải Huyền" có thể khiến ngọn lửa hừng thiêu đốt thế giới, cháy rụi bầu trời, nấu sôi đại hải, mang đến màn tro tàn c·hôn v·ùi sự sống. Tên kiếm: Luyện Ngục.
Bát: Khóa Ý Thức - Vùng đất vô tồn: được đúc từ "Trí Tuệ Của Tiên" có thể làm cho vạn vật phản ánh được quá khứ và tương lai, trùng lập hiện tại, nói lên sự thật ẩn sâu trong tấm màn che thần bí. Tên kiếm: Thiên Lý
Cửu: Khóa Thôn Tính - Vùng đất vô lượng: được đúc từ "Cọi Nguồn Của Đại Địa" có thể khiến các hòn đảo treo cao trên bầu trời, núi và mặt đất vỡ nát và sụp đổ, vạn vật nên thành một khối thống nhất. Tên kiếm: Tinh Vẫn.
Thập: Khóa Thống Trị - Vùng đất chi phối: được đúc từ "Cơn Thỏa Mãn Bất Tận" có thể khiến chúng sinh kết nối thành một, vô số hình dạng đều là các góc nhìn khác nhau về một thể thống nhất hoàn hảo. Tên kiếm: Vạn Tượng.
Thập Nhất: Khóa Ràng Buộc - Vùng đất luật lệ: được đúc từ "Kén Thiên Đạo" có thể khiến mọi con đường sai lầm đều quy tụ về một điểm, mọi sự xấu xa và tà ác sẽ xóa sạch trong một khoảnh khắc. Tên kiếm: Thiên Điều.
Thập Nhị: Khóa Chiếm Đoạt - Vùng đất xâm thực: được đúc bởi "Cơn Đói Bất Tận" ăn mòn và làm già đi thế giới phàm trần, hạo nguyệt chợt khuyết, vạn đạo trầm luân. Tên kiếm: Thực Nhật."
"Đấy, về cơ bản đó là khái quát về mười hai thanh chìa khóa thần từng uy áp cả một thời đại của Võ Đạo, thế nào, có thể mường tượng ra được sự vĩ đại và quyền năng to lớn của từng thanh thần khí ấy chứ?"
Thiên Võ Tôn Giả sắc mặt đầy hào hứng mà chợt hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt sửng sờ trong giây lát, sau đấy liền ngượng ngùng mà vừa gãi đầu vừa đáp:
"Ờm, đại khái cũng hơi mường tượng ra được."
"Hừ, rõ ràng là ngươi chả hiểu gì xấc, mà thôi, ta mong đợi gì ở một kẻ nông cạn như ngươi chứ, còn nghi vấn gì nữa không? Không còn thì có thể mau cút."
Bị thái độ tùy tiện của Thường Nguyệt chọc giận, Thiên Võ Tôn Giả cũng dần mất kiên nhẫn mà khua tay xua đuổi.
Thấy vậy, Thường Nguyệt liền vội cười trừ sau đó liền vội gọi Thiên Võ Tôn Giả lại:
"Đợi chút, còn một nghi vấn cuối cùng, chỉ một nghi vấn nữa thôi."
"Nghi vấn gì?"
Thiên Võ Tôn Giả lạnh nhạt mà nhìn nàng rồi nói.
Nghe vậy, cũng không chậm trễ nữa Thường Nguyệt liền nói ra nghi hoặc cuối cùng:
"Dựa theo ngươi nói, thì thanh kiếm "Thiên Khải" này có thể sao chép được năng lực của các thanh chìa khóa thần khác, vậy trước đó ngươi cũng sử dụng năng lực đó sao? Và làm cách nào để dùng được thế?"
"Đó là hai câu hỏi rồi, đầu tiên thì phải, lúc giao đấu của ngươi ta đã sử dụng khả năng đặc biệt của "Thiên Khải" để mô phỏng các thanh chìa khóa khác, còn làm sao để dùng thì ngươi cũng không cần biết làm gì bởi dù sao ngươi cũng dùng không được, dù sao thì để dùng được định mức tối đa của "Thiên Khải" ngươi cần phải nắm giữ đầy đủ hiểu biết và cảm ngộ riêng của bản thân về các chìa khóa thần khác cái đã, chỉ là trong thời đại hiện tại, ta đoán là ngày đó còn lâu, thậm chí là có thể không bao giờ có ngày đó cũng nên."
"Uy uy nói gì đấy lão già, chẳn phải ta đã sử dụng được "Long Lân" kiếm rồi đó sao?"
Thường Nguyệt bĩu môi phản bác, nghe vậy Thiên Võ Tôn Giả liền lắc đầu rồi đáp:
""Long Lân" ngươi dùng là hàng mô bản thôi, tất cả uy lực thể hiện ra đều là giả tượng, sự thực thì không nắm trong tay "Long Lân" thật, ngươi vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được cảm giác khi sử dụng bản gốc khác xa mô bản thế nào đâu."
"Ặc, phiền phức như vậy sao?"
"Phải, phiền phức như vậy đấy."
Nhún vai ngắn gọn đáp một câu, sau đấy Thiên Võ Tôn Giả liền phủi tay rồi nói:
"Được rồi, ngươi hỏi hơi nhiều, bộ ngươi mắc hỏi lắm à, có thể cút được chưa?"
"Nào, dù sao ta cũng vừa mới thông quan toàn bộ thử thách nha, bộ không có phần thưởng gì à, ít thì dăm ba bộ tuyệt học, nhiều thì thêm một chiếc chìa khóa thần nữa cũng được vậy, chẳng phải ngươi nói nơi đây còn cất giấu một thanh chìa khóa thần khác sao?"
"C·hết cười, ngươi nên thấy may mắn vì còn bình an vô sự rời khỏi thánh địa của Võ Đạo này đi, còn đòi tuyệt học? Mơ đi thôi, với cả đừng tưởng ta không nhận ra, ngươi đã âm thầm tụ tập tinh túy của Võ Đạo bách gia để tự sáng tạo ra tuyệt học của riêng bản thân, thu hoạch như thế là quá đủ rồi, lại còn lòng tham không đấy mơ tưởng thêm một thanh chìa khóa thần nữa, ta nói cho ngươi biết, dù thanh chìa khóa thần kia không bị người khác móc đi mất thì ngươi cũng mơ tưởng có được."
"Ách, ý ngươi là sao? Có kẻ lấy mất thanh chìa khóa thần còn lại rồi á?"
Thường Nguyệt sửng sờ hỏi, chỉ là lần này Thiên Võ Tôn Giả cũng chỉ cười cợt một tiếng sau đó liền chợt phất tay, thân ảnh Thường Nguyệt liền không tự giác mà bị cuốn vào cánh cửa đen tuyền.
Trước khi cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến mất, Thường Nguyệt dường như còn nghe những lời cuối của Thiên Võ Tôn Giả chợt vang vọng bên tai.
"À, còn mấy viên xá lợi tử trên người ngươi, nếu tiện thì thay ta trao trả lại cho phật môn, còn nếu không tiện được thì thôi vứt tạm đi đâu đó cũng được."
...
"Ầm ầm ầm."
Cửa đá dần dần mở, từ bên trong, thân ảnh uyển chuyển nhỏ nhắn của Hồng Nghê cũng từ từ xuất hiện và bước ra.
Chỉ là đi ra khỏi đại điện, Hồng Nghê không khỏi có chút ngỡ ngàng vì lúc này đây ngoại trừ người thị nữ bị b·ất t·ỉnh kia ra thì không còn ai ở đây nữa cả.
"Người đâu rồi?"
Nghi hoặc trong giây lát, Hồng Nghê thử thì phát hiện tung tích của Tử Lăng, Cảnh Bình và Thường Nguyệt đang hôn mê chẳng biết từ khi nào đã dừng lại ở hành lang dẫn vào đây.
Mang theo nghi hoặc, Hồng Nghê nhấc lên thân thể của Hạ Hi sau đó bình tĩnh tiến tới.
"Sao lại mang tiểu thư của các ngươi tới đây?"
Chẳng mấy chốc liền đi tới vị trí Tử Lăng và Cảnh Bình canh gác xung quanh Thường Nguyệt, Hồng Nghê liền bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, cả hai người liền nhìn nhau một cái, trong giây lát cũng không biết phải giải thích thế nào.
Chỉ là còn không đợi hai người mở lời giải thích, sắc mặt Thường Nguyệt chợt nhăn lại một cái sau đó nàng liền từ từ mở mắt ra.
"Móa nó cái tên c·hết tiệt, cần phải hấp tấp xua đuổi ta như thế sao?"
Mới tỉnh lại liền nhịn không được mà mắng một tiếng, Thường Nguyệt không khỏi vươn vai một cái để thư thả xương cốt cơ bắp một chút.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"
Cảnh Bình vội vã lên tiếng.
"Ờm, cảm ơn các ngươi đã canh gác giúp ta trong thời gian vừa rồi, ồ, Hồng Nghê sư muội vẫn ổn đấy à, ngươi không có việc gì đấy chứ?"
Thấy Thường Nguyệt đã tỉnh lại, Hồng Nghê cũng không có hứng thú tìm hiểu gì thêm mà chỉ cười nhạt một tiếng rồi đáp:
"Sư muội vẫn ổn."
"Còn Hạ Hi đây là thế nào, vẫn chưa tỉnh sao?"
Chợt chú ý tới Hạ Hi lúc này vẫn còn đang hôn mê, Thường Nguyệt liền đi tới xem sét.
Phát giác được mạch đập của nàng vẫn ổn, cũng không có biến chứng gì kỳ lạ, Thường Nguyệt đoán có lẽ là ý thức thời gian dài chuyển di khiến cho nàng hiện tại tạm thời còn chưa tỉnh được, chỉ là đợi một thời gian nữa liền sẽ tốt, vì vậy mà không còn lo lắng gì nữa.
"Đi, chúng ta tạm thời rời khỏi đây trước, có chuyện gì sau đó lại nói sau."