Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 317: Lại là chủ ý ngu ngốc




Chương 317: Lại là chủ ý ngu ngốc

Thường Nguyệt thay đổi thế công, không còn lựa chọn lối đấu pháp thiên về tần suất công kích và tốc độ nữa mà nàng tập trung vào lực lượng và độ chuẩn xác trong từng chiêu thức.

Nhưng dù vậy tình hình trận chiến cũng không khá hơn là mấy khi mà đối thủ của nàng vẫn có thể hóa giải được từng đường kiếm tinh chuẩn của nàng.

Chỉ là Thường Nguyệt cũng không quá thất vọng vì nàng cũng không trông chờ vào hành động trên sẽ mang lại chiến quả đặc biệt, việc thay đổi phong cách ra đòn đột ngột chủ yếu là để thử quan sát một vài thứ, và nàng cũng đã đạt được kết quả mà bản thân mong muốn.

"Quả nhiên hơi thở của đối phương cũng đột ngột chuyển biến theo phong cách chiến đấu của ta, xem ra bí mật trong khả năng dự đoán của đối phương nằm ở "hơi thở" sao?"

Thường Nguyệt tự nhủ trong lòng, đồng thời nàng chợt nhớ tới câu đầu tiên của đối phương nói với nàng khi nàng vừa bước chân tới đây.

""Hít thở" là vận động cơ bản để duy trì sự sống của sinh mệnh, nhưng điều đấy không có nghĩa là hít thở càng nhanh càng nhanh càng dồn dập càng tốt, hít thở cần một nhịp điệu phù hợp, một nhịp điệu giúp hơi thở của ngươi có được sự đồng điệu hoàn toàn với điệu nhảy của ngọn lửa sinh mệnh, chỉ khi ấy, "hít thở" mới trở nên đặc biệt."

Thường Nguyệt nhanh chóng bắt được vài điểm trọng tâm trong câu nói kia, đó là "nhịp điệu" và "điệu nhảy".

"Nếu dựa theo lời nói của đối phương mà suy xét, thì hơi thở là một nhịp điệu khiến cho sinh mệnh luôn sinh động và nhảy múa theo, và một ngày nhịp điệu của hơi thở ngừng lại thì cũng là lúc sinh mệnh không còn nhảy múa nữa và sẽ triệt để vụt tắt."

Trong nháy mắt Thường Nguyệt liền suy diễn ra ẩn ý trong lời nói của đối phương, mặc dù không biết có đúng hay không nhưng nàng cảm thấy vẫn cần phải suy xét kỹ lưỡng một chút.

Bởi nếu dựa theo lý thuyết trên, vậy thì khả năng nhìn thấu và dự đoán trước đòn công kích của đối phương rất có thể là vì đối phương nghe ra được nhịp điệu trong hơi thở của nàng để từ đó hắn sẽ khiến cho ngọn lửa sinh mệnh của bản thân tiến hành nhảy múa theo và từ đó có thể hoàn toàn biết chắc được đòn công kích của nàng sẽ tung ra kiểu gì để mà suy diễn ra cách thức hóa giải.

"Hiện tại vấn đề đến, ta phải làm gì để ngăn không cho đối phương nghe hiểu được nhịp điệu của hơi thở đây, ngừng thở sao?"

"Hừ, nếu làm thế thì ngươi trực tiếp lãnh bento rồi còn đánh được tiếp sao?"



Trần Lâm bất đắc dĩ mà nói.

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không biết phải làm sao bây giờ nên liền hỏi thăm lấy Trần Lâm:

"Vậy ta hiện tại nên làm sao bây giờ?"

"Cái này à, để ta nghĩ một chút."

Thấy Trần Lâm tập trung suy tư, Thường Nguyệt cũng không tiện quấy rầy hắn nữa mà bắt đầu tập trung chiến đấu với Thiên Võ Tôn Giả.

"Tách tách tách tách!!!"

Hai lưỡi kiếm sắc bén v·a c·hạm liên tục bắn ra vô số tia lửa, thân hình của cả hai lúc này trở nên cực mờ ảo và thoắt ẩn thoắt hiện ở khắp nơi trong không gian, mức độ khốc liệt của trận chiến đang ngày một tăng cao.

"Sao rồi, nghĩ ra gì chưa?"

"Kế hay thì cũng không có, nhưng chủ ý ngu ngốc thì có một cái đấy."

Trần Lâm bình tĩnh nói, nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi chợt cảm thấy cổ quái ở đâu đó, lời này chẳng phải là của nàng sao?

Nhưng mà trận chiến hiện tại đang ngày càng căng thẳng khiến cho Thường Nguyệt cũng không thể đùa giỡn cợt nhả nữa, vì vậy mà nàng chỉ có thể vừa đánh vừa nghe lấy "chủ ý ngu ngốc" của Trần Lâm.

Ở phía đối diện, Thiên Võ Tôn Giả đang vừa toàn tâm toàn ý tập trung đón đỡ những đòn công kích của Thường Nguyệt, một nửa tâm thần khác thì đang theo dõi quá trình phục hồi của bản thân.



Cảm thấy thương thế đã tốt được sáu bảy phần rồi, hắn không khỏi đắc ý mà tươi cười bởi chỉ cần lại kéo thêm một chút thời gian nữa thôi thương thế của hắn sẽ khôi phục hoàn toàn và hắn sẽ có thể lấy lại hết ưu thế của bản thân.

Chỉ là đang lúc hắn đắc ý thì chợt nhiên, thế công dồn dập của Thường Nguyệt chợt dừng lại và nàng chợt lùi ra sau một khoảng dài.

"Sao vậy, biết không thể thắng được ta nữa nên từ bỏ rồi sao?"

Thiên Võ Tôn Giả cợt nhả một câu, trong lòng thì nghi hoặc không thôi bởi đã chiến đấu nãy giờ, hắn cũng phần nào biết được nha đầu trước mắt xương cứng tới cỡ nào, không đánh gục đối thủ hoặc tự đánh gục chính mình thì nàng tuyệt sẽ không từ bỏ.

Chỉ là đối diện, Thường Nguyệt lại không mảy may để tâm tới lời giễu cợt của Thiên Võ Tôn Giả mà chợt nhắm chặt hai mắt lại, cả người thì đứng yên bất động.

"Đây là muốn làm gì..."

Thiên Võ Tôn Giả nghi hoặc trong chốc lát, nhưng chợt nhiên hắn liền cảm giác được có sự chuyển biến trên người Thường Nguyệt.

Ngây người trong giây lát, hai mắt của hắn liền chợt sáng lên, miệng không kiếm chế được mà thầm khen ngợi:

"Sớm như thế liền có thể nhìn ra được bí mật của "hơi thở" rồi sao? Chậc chậc, thiên phú cũng không tệ, quả nhiên là khả tạo chi tài mà."

Sắc mặt hắn chợt hài lòng, Thiên Võ Tôn Giả theo bản năng muốn chỉ điểm thêm vài câu thì đột nhiên lúc này Thường Nguyệt chợt mở mắt ra sau đó đắc ý tươi cười mà nhìn lấy hắn, sau đó nữa thì nàng chợt nâng hay tay lên.

"Ngươi đây là... đang làm gì?"

Sắc mặt Thiên Võ Tôn Giả lúc này phút chốc trở nên cực kỳ cổ quái khi nhìn thấy hành động của Thường Nguyệt lúc này, bởi giữa trận chiến căng thắng và khốc liệt lúc này, cô vợ trẻ thế mà bắt đầu... nhảy?



"Đúng rồi thuận theo giai điệu đi, đoạn này phải khống chế tốt bước chân, tiếp theo đó thì bắt đầu múa quạt, lưu ý giai điệu cao trào sắp tới, khi ấy nhớ bắt đầu động tác quạt chả mà ta đã chỉ."

Biên đạo múa Trần Lâm vô cùng tận tâm mà chỉ điểm cho vũ công Thường Nguyệt nhảy theo điệu nhạc mà hắn lấy ra từ trong ký ức ở kiếp trước của mình.

Mặc dù ngoại giới không ai có thể nghe được, nhưng Thường Nguyệt lúc này quả thật đang đắm chìm trong những giai điệu cao trào của các bản nhạc remix mà Trần Lâm đang bật.

Ở phía đối diện, Thiên Võ Tôn Giả tựa như không đủ kiên nhẫn mà nhìn tiếp nữa, hắn liền chợt hỏi:

"Ngươi đang làm gì?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không trả lời hắn mà chỉ chợt đắc ý tươi cười sau đấy hỏi lại:

"Thế nào? Khó hiểu lắm sao? Cũng phải thôi, hiện tại thì ngươi làm sao mà đọc được nhịp điệu trong hơi thở của ta nữa."

Thiên Võ Tôn Giả nghe xong liền chợt thẩn thờ trong giây lát bởi quả thật lúc này hắn không thể nghe được nhịp điệu của đối phương nữa rồi, hay nói đúng hơn đó là hắn nghe được nhưng hắn nghe không hiểu thứ nhịp điệu hỗn loạn và chói tai kia.

Hắn lúc này cũng có chút hiểu vì sao đối phương hiện tại bắt đầu nhảy múa, chỉ là cũng vì đã biết nên hiện tại Thiên Võ Tôn Giả càng thêm trầm mặc và cạn ngôn không biết phải nói gì bây giờ.

Sắp xếp lại từ ngữ một lát, Thiên Võ Tôn Giả mới bất đắc dĩ mà nói ra:

"Ngươi biết là chỉ cần hơi điều chỉnh nhịp độ của hơi thở xuống một chút liền có thể che dấu hơi thở và tránh bị đọc vị chứ?"

"Ồ có chuyện đấy nữa sao, nhưng chẳn phải nhảy theo nhịp điệu đặc biệt này cũng có thể tránh bị đọc vị đấy sao?"

Thường Nguyệt vừa quạt chả vừa đáp.

Nghe xong, Thiên Võ Tôn Giả cũng chỉ có thể tạm thời cạn ngôn, hắn cảm giác cái đầu đã đọc sách suốt mấy chục vạn năm của mình chợt không dễ dùng cho lắm.