Chương 316: Ngang tài ngang sức
"Hộc hộc hộc..."
Từ trong đống đất đá chui ra, Thiên Võ Tôn Giả lúc này thê thảm tới cực điểm khi mà toàn thân hắn trải đầy v·ết t·hương, da thịt đâu đâu cũng là vết rách, nhưng đáng nói vẫn là nội tạng và xương cốt trong hắn giờ đây đã nát bấy khi mà lãnh trực tiếp một đòn công kích hủy thiên diệt địa tới vậy.
Thiên Võ Tôn Giả b·ị t·hương nặng đến mức mà hắn không thể tạm thời chống kiếm xuống đất mới đứng lên được, nhưng còn chưa để hắn đứng vững, thì lưỡi kiếm trên tay hắn chợt vỡ nát.
"Xoảng!!"
Nhìn trường kiếm giờ đây chỉ còn lại nửa đoạn, Thiên Võ Tôn Giả trầm mặc không biết phải nói sao đây nữa.
Có lẽ dù là hắn cũng không ngờ uy lực của một đòn vừa rồi lại lớn đến vậy có thể đem một thanh thần khí cùng cấp trực tiếp vỡ nát.
"Chậc chậc, không hổ là dùng di hài Thanh Long để rèn nên, uy lực tối đa của Long Lân Kiếm thế mà lại mạnh mẽ đến vậy, mặc dù đây chỉ là ngụy Định Tội Kiếm nhưng chất lượng cũng không thua kém bản gốc là mấy, thế mà cuối cùng vẫn phải nát."
Lắc đầu cảm khái một tiếng, Thiên Võ Tôn Giả bắt đầu điều chỉnh hơi thở để bắt đầu khắc phục lại thương thế trên người, đồng thời hắn còn điều chỉnh là "gợn sóng" của thanh kiếm vỡ trên tay.
Lưỡi kiếm vỡ màu tím dần dần mất đi hào quang và trở thành một lưỡi kiếm màu xanh nhạt, hình dạng của thanh kiếm cũng chợt thay đổi ngay lập tức liền trở thành một thanh kiếm nguyên vẹn không có một chút tổn hại nào, chỉ là hào quang trên thân kiếm đã giảm bớt đi rất nhiều.
Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả cũng không quá ngạc nhiên, nãy giờ hắn đổi kiếm cũng nhiều, vừa rồi lại còn phải nhận lấy một đòn công kích với uy lực như thế, mặc cho thanh kiếm trên tay hắn cũng là một trong mười hai thanh thần kiếm thì cũng chịu không nổi.
Thiên Võ Tôn Giả thở dài một hơi sau đó liền đưa tay vuốt ve thân kiếm, miệng chợt nỉ non vài lời:
"Vất vã cho ngươi rồi "Vạn Tàng" nhưng hãy cố thêm một chút nữa nhé."
Nghe vậy, thân kiếm liền chợt như có linh mà rung động trong giây lát.
Thấy thế, Thiên Võ Tôn Giả liền mỉm cười một tiếng sau đó liền xách theo trường kiếm bắt đầu cất bước hướng về một phương hướng mà chậm rãi đi tới.
Ở phía bên kia, Thường Nguyệt cũng tận dụng từng phút từng giây để nhanh chóng khôi phục lại thương thế.
Cứ thế, thời gian thoáng trôi, chẳng bao lâu Thiên Võ Tôn Giả đã xuất hiện ở phía đối diện Thường Nguyệt, thương thế trên người đã khá hơn đôi phần, dù vậy vẫn còn xót lại vài miệng v·ết t·hương cực rộng và đáng sợ, dù vậy hắn vẫn chẳng để ý là mấy, đôi mắt rực cháy chiến ý mà nhìn lấy Thường Nguyệt lúc này.
"Thế nào, b·ị t·hương nặng quá bởi chính đòn công kích của bản thân rồi sao, có cần ta thư thả cho ít thời gian để khôi phục không?"
Thiên Võ Tôn Giả giễu cợt một câu.
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng chợt bật cười sau đó liền nghiêm chỉnh đứng dậy, vẻ mặt bình thản mà nhìn lấy đối thủ, trường kiếm trong tay nâng lên và chỉ thẳng vào đối phương.
Mặc dù lúc này nàng không nói lời nào, nhưng hành động của nàng đã là câu trả lời đanh thép nhất rồi.
Thiên Võ Tôn Giả cũng biết thái độ của Thường Nguyệt lúc này, vì vậy mà để đáp lại, hắn cũng dùng ra tư thái nghiêm túc nhất của bản thân
Một cơn gió thoảng nhẹ lướt qua, Thiên Võ Tôn Giả và Thường Nguyệt cùng động một lúc.
"Keng!!"
Hai lưỡi kiếm v·a c·hạm phát ra âm thanh chói tai, nhưng nhiêu đó còn chưa nhằm nhò gì khi mà một giây sau, vô số tàn ảnh chợt nhiên xuất hiện khắp không gian, liên miên âm thanh sắt thép v·a c·hạm vang dội khắp nơi.
Tia lửa bắn ra soi rọi gương mặt cả hai lúc này đều cực độ nghiêm túc, từng đường kiếm của cả hai chém ra đều linh hoạt và sắc bén tới cực điểm.
Thế cục chợt ngắn ngủi lâm vào thế giằng co.
Điều này đáng lẽ không nên xảy ra khi mà ban đầu Thường Nguyệt hoàn toàn không thể thích ứng kịp với thế công linh hoạt và đấu pháp đa dạng biến ảo khôn lườn của Thiên Võ Tôn Giả, dù sao đối phương cũng tinh thông vô số tuyệt đỉnh võ học của cổ võ đạo, chênh lệch giữa hai bên là quá lớn và nàng thậm chí cần kích phát hoàn toàn hiệu quả của thần kiếm mới miễn cưỡng đánh ngang tay được.
Nhưng nhờ có "chủ ý ngu ngốc" vừa nãy phát huy ra hiệu quả mà Thường Nguyệt đã thành công san lấp chênh lệch giữa hai bên khi mà lúc này đây Thiên Võ Tôn Giả phải vừa gánh chịu thương thế nặng nề và vừa phải chiến đấu với nàng.
Cho dù đối phương có sở hữu võ học tinh diệu và kiếm thuật quỷ dị khó lường đến đâu đi chăng nữa, không có thể chất ở trạng thái toàn thịnh chèo chống, hiệu quả của võ học cũng sẽ giảm bớt đi nhiều và Thường Nguyệt có thể miễn cưỡng nhìn thấu được tinh túy trong những kỹ thuật và động tác kia.
Và chỉ cần nhìn ra được trọng tâm trong kỹ thuật của đối phương, Thường Nguyệt liền có thể nhanh chóng học được và thực tiễn hóa bằng bí thuật "Tự Tại" nhờ vậy mà theo thời gian chiến đấu càng lâu, động tác của nàng cũng dần trở nên trôi chảy hơn và dần dần thể hiện ra một chút tinh túy võ đạo trong đó.
Thiên Võ Tôn Giả hiển nhiên cũng phát hiện ra tình huống này của Thường Nguyệt, chỉ là hắn cũng không e ngại chút nào bởi không chỉ đối thủ của hắn là càng đánh càng mạnh mà chính hắn hiện tại cũng đang càng đánh càng mạnh bởi thương thế của hắn đang dần trở nên tốt hơn.
Mục đích của Thiên Võ Tôn Giả hiện tại rất đơn giản đó là kéo dài thời gian đủ lâu để hắn hồi phục đầy đủ, miễn sao tốc độ hồi phục của hắn có thể nhanh hơn tốc độ thăng tiến sức mạnh của đối thủ thì hắn liền sẽ thắng.
Còn với Thường Nguyệt, mục tiêu mà nàng nhắm tới hoàn toàn trái ngược với đối thủ bởi nàng tin tưởng tốc độ phát triển của chính mình chắc chắn sẽ nhanh hơn và sẽ kịp đủ để đánh bại đối phương hoặc giành lấy ưu thế nào đó trước khi đối phương kịp trở lại trạng thái đỉnh phong.
Nói chung dù cả hai có những ý nghĩ khác nhau, nhưng về bản chất thì đều là một, cả hai đều đang cùng chạy đua với thời gian.
"Vút!!"
Lưỡi kiếm như mãng xà linh hoạt di động trong không gian và chém tới, Thường Nguyệt sử xuất ra một loại kiếm thuật mà nàng chưa từng dùng trước đây.
Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả cũng vung kiếm đánh chặn, mặc dù đường kiếm của Thường Nguyệt có quỷ dị và dẻo dai khó lường tới cỡ nào, hắn vẫn luôn tinh chuẩn mà vung kiếm trước một bước để phá chiêu.
"Keng!!'
Nhìn bóng kiếm của đối phương tinh chuẩn đánh chặn kiếm chiêu của bản thân, ánh mắt của Thường Nguyệt chợt nhíu lại như có điều suy nghĩ bởi đây không phải là lần một lần hai như vậy rồi mà là rất nhiều lần đối phương đều có thể hóa giải chiêu thức của bản thân vô cùng ung dung.
Theo lý thuyết, đây có thể là nhờ kinh nghiệm và kiến thức võ học đồ xộ khiến cho đối phương có thể nhanh chóng nhìn thấu động tác của nàng.
Chỉ là trong lòng, Thường Nguyệt vẫn luôn cảm giác không đúng lắm ở đâu đó.
"Những gì đối phương thể hiện cho ta cảm giác rất quen, này như thể đối phương cũng sở hữu "cảm quan thiên nhân" giống ta vậy, có thể sớm dự phán trước nguy hiểm để mà tránh né hoặc là thiết kế phương thức hóa giải nguy hiểm."
Chiến đấu qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, Thường Nguyệt tự tin bản thân tuyệt đối sẽ không cảm giác sai được, nàng cũng không phải là chưa từng đối chiến với người sở hữu kinh nghiệm và kiến thức phong phú trong chiến đấu, nhưng mà những đối thủ như thế khi đón đỡ chiêu thức của nàng cũng tuyệt không mượt mà và gọn gàng như tên trước mắt.
Vì vậy mà Thường Nguyệt suy đoán đối phương hẵn là có một khả năng hoặc một kỹ thuật có thể phán đoán trước chiêu thức của nàng, và muốn thắng được trận chiến này, thì việc nhìn thấu và trọng điểm nhắm vào khả năng cảm ứng kia của đối phương là điều tất yếu, giống như đối phương đã dùng đấu pháp cực tốc kết hợp với biến hóa khôn lường để hạn chế thiên phú "cảm quan thiên nhân" của nàng đến cực điểm vậy.
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt bắt đầu chú ý quan sát kỹ lưỡng các biến động nhỏ nhặt của đối phương trong chiến đấu hơn, và rồi nàng dường như cũng nhìn ra thứ gì đó.
"Nhịp thở của đối phương thay đổi đột ngột quá, vì sao lại vậy chứ?"