Chương 252: Lui chiến
(Cảm ơn "mèo xuyên không" và "Xem chùa vương" đã đề cử cho truyện nha hehehe.)
"Chậc chậc, đến một lúc gần trăm tên Trúc Cơ, các ngươi cũng quá coi trọng ta rồi nhỉ."
Vừa cười nói, Thường Nguyệt vừa giải trừ "Giáp Luyện Tập" khí thế ngay lập tức liền cao hơn một bậc.
Ở đối diện Thường Nguyệt, vô số Trúc Cơ kỳ lăng không mà đứng, chỉ là dù có lợi thế tuyệt đối về người, và địa bàn, nhưng từng cái đều không có sắc mặt nhẹ nhõm là mấy.
"Nào, đám lót tích các ngươi còn chờ đợi cái gì nữa nha, cùng tới đây đê, bà đây chấp cả lò họ Tiêu các ngươi."
Ngay lập tức, một luồng chiến ý liền từ trên người Thường Nguyệt mà bộc phát ra ngoài khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi bị kinh ngạc bởi phong thái của đối phương.
Một đối một trăm nhưng vẫn không có chút e ngại hay rụt rè, phong thái của một chiến thần sợ rằng cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng điều trớ trêu thay đó là sự vĩ đại mà mọi nam nhân đều hướng tới đó hiện tại giờ đây thế mà lại xuất hiện trên người một nữ nhân.
"Hừ, khí thế tốt đấy, nhưng thì sao chứ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà định một địch... hả?"
Tiêu gia chủ muốn nói gì đó thì chợt nhiên, hắn cảm nhận được một luồng áp bách khổng lồ.
Mà không chỉ mỗi hắn thôi đâu, ở đây từng người đều cảm nhận được áp lực nặng nề kia, dường như đang bị một tồn tại kinh khủng nào đó nhắm tới.
Mà luồng áp lực ấy thế mà lại phát ra từ kẻ trước mắt.
"Đây là có chuyện gì xảy ra?"
Tiêu gia chủ tự hỏi.
Mà trong lúc đám người đang e ngại, ở trong nội tâm của Thường Nguyệt, Trần Lâm dùng giọng bất đắc dĩ mà nói:
"Móa nó, ngươi thật quá biết gây sự nha, bộ ngươi đào mổ tổ tông nhà bọn hắn hay gì mà hiện tại sắp b·ị đ·ánh hội đồng thế?"
"Ai mà biết được nha, ta rõ ràng chỉ đi dạo, sau đó liền bị thằng lót tích nào đó chặn đường xin đểu, thế là ta xin nhẹ bộ nhá của hắn mà thôi, nào biết đám người này hung hãn hiếu chiến đến vậy nha."
"Ngươi có thật là chỉ thu bộ nhá của hắn thôi không?"
Nghe Trần Lâm ép hỏi, Thường Nguyệt chỉ có thể ngượng ngùng đáp:
"Ờ thì còn có tim, gan, phèo, phổi, xương sườn, xương bả vai, xương lung tung chổ hơi bị dập tí, nhưng ta thế là đã ra tay rất có chừng mực rồi, tuyệt đối không chế người được."
Nghe vậy, Trần Lâm chỉ có thể trớn mắt mà liếc nhìn nàng, nhưng không có cách nào, hiện tại ngoại trừ hổ trợ cô vợ trẻ ứng chiến hắn liền không còn lựa chọn nào khác, vì vậy mà Trần Lâm ngay lập tức liền tự ràng buộc thân thể để giải phóng lực lượng "Thần Thức" mạnh gấp hai mươi lần Trúc Cơ bình thường.
Này tất nhiên không chỉ là chỉ đơn giản là mạnh về lượng không đâu mà còn là áp đảo về chất nữa, vì vậy mà ngay khi bị áp chế, tất cả Trúc Cơ kỳ ở đây đều biến sắc, bởi "Thần Thức" chẳng khác gì đôi mắt thứ hai của bọn hắn, bọn hắn nhắm chuẩn, khóa định, phán đoán... trong chiến đấu đều phụ thuộc rất lớn vào việc sử dụng đôi mắt thứ hai này, nhưng hiện tại khi đôi mắt thứ hai này bị một kẻ nào đó lấy khăn phủ lên để hạn chế "tầm nhìn" của bọn hắn thì độ khả năng nhắm chuẩn khi thi pháp hay vận dụng pháp khí để công kích từ xa để công kích đều sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhìn thấy bên mình sĩ khí b·ị c·hém ngang lưng phân nửa, trong khi đối phương vẫn hừng hực chiến ý, có người lập tức liền thấy được kèo này không thơm vì vậy mà lựa chọn làm rõ:
"Vị đạo hữu này hiểu nhầm, tại hạ là gia chủ Thẩm gia, đạo hữu và Thẩm gia không thù không oán, tất nhiên là không cần phải động tay động chân làm gì cho mất sỉ khí nha, hôm nay người Thẩm gia tới chủ yếu là muốn chào hỏi đạo hữu để kết một phen thiện duyên mà thôi."
Nói xong, gia chủ Thẩm gia liền liếc mắt cho người phía sau một cái, ngay lập tức đám người liền hiểu ý sau đó rời khỏi đội hình không còn đứng ngang hàng với đám người Tiêu gia nữa.
"Ngọc gia hôm nay tới cũng muốn cùng đạo hữu gặp mặt một phen, quả nhiên khí khái anh kiệt bất phàm, Ngọc gia và các hạ không thù không oán vì vậy nên chúng ta cũng không muốn liên quan tới chuyện này."
Nói xong, gia chủ Ngọc gia cũng mang người tách ra một bên.
Tới lúc này đây, sĩ số đội ngũ liền giảm mạnh từ gần trăm Trúc Cơ kỳ xuống tới hai mấy không tới ba mươi tên Trúc Cơ vẫn còn đứng đối lập với cô vợ trẻ.
Thấy đối phương thế mà không muốn chiến, Thường Nguyệt liền nhíu mày muốn khích tướng một chút chỉ là may mắn Trần Lâm sớm biếy ý đồ xấu của nàng nên đã ra tay chặn họng để cái mỏ hỗn của cô vợ trẻ không phải bay xa.
Nhìn thấy đồng minh lâm trận lui chiến, gia chủ họ Tiêu liền bị tức không nói gì được, nhưng vì uy nghiêm của bản thân, của gia tộc và cũng vì lấy lại công đạo cho nhi tử của mình, hắn không thể không trực diện lấy kẻ địch trước mắt sau đó trầm giọng nói:
"Tiêu mỗ vừa xem đạo hữu đây liền biết ngươi là ngươi có bản lĩnh phi phàm, thực lực khó lường, nhưng vì cớ gì lại xung đột với Tiêu gia bọn ta kia chứ, lại còn ra tay bắt nạt một người nhỏ yếu hơn mình rất nhiều lần nữa, bộ đạo hữu không thấy thẹn với cường giả tâm của bản thân sao?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền ngớ người mấy giây, sau đó nàng liền bật cười lớn một tiếng rồi nói:
"Móa, cười c·hết ta rồi, thằng ngu kia tuổi còn ít nên "trẻ dại" nên không biết gì thì cũng thôi đi, ngươi già đầu rồi mà vẫn nói được câu đó, bộ ngươi bị "lão dại" nên không biết gì đấy à? Có thực lực mà không bắt nạt kẻ yếu thì bắt nạt ai bây giờ? Ngươi thấy đồ ngu nào đi bắt nạt kẻ mạnh bao giờ chưa?"
Nghe cô vợ trẻ phản biện xong, gia chủ họ Tiêu liền á khẩu không trả lời được, sắc mặt chợt nhăn lại, gia chủ hai nhà Thẩm, Ngọc thì cổ quái liếc nhìn gia chủ họ Tiêu rồi thầm nghĩ:
"Đúng nha, thằng ngu nào lại đi bắt nạt kẻ mạnh hơn bao giờ, này cũng cần phải hỏi à?"
Ở phía sau lưng cô vợ trẻ, Hạ Hi nghe xong liền không khỏi phụt cười một tiếng, nàng nhìn lấy bóng lưng cao lớn trước mặt, trong mắt chợt lấp lóe ánh sáng, trong lòng tự nhủ:
"Quả nhiên tiểu thư vẫn luôn là tiểu thư, vẫn miệng lưỡi lưu loát hoạt bát như mọi ngày."
Nhìn thấy bản thân không nói lại được đối phương, Tiêu gia chủ liền lạnh lùng hạ tối hậu thư:
"Hiện tại, Tiêu gia cho đạo hữu một cơ hội, lập tức xin lỗi Tiêu gia và xuất ra bồi thường thương tổn cho hậu nhân của Tiêu gia đã bị đạo hữu đả thương, chuyện hôm nay bọn ta có thể xem như không có, đạo hữu cũng sẽ không bị truy cứu thêm trách nhiệm, nếu không thì..."
"Được rồi, không cần nói nữa đâu, ta nghe đủ rồi, hiện tại liền đánh đi."
Nhàm chán ngáp một cái, Thường Nguyệt liền nắm trường thương phóng tới.
Thấy vậy, gia chủ họ Tiêu liền không chút chậm trễ liền quát:
"Bày trận... phụt!"
Điều làm cho mọi người ở đây ngạc nhiên đó là, gia chủ họ Tiêu còn chưa kịp nói hết câu, một báng thương đã quật tới đem hắn đánh bay.
Thường Nguyệt ngang nhiên xông vào giữa đội hình địch để xử lý thủ lĩnh của đối phương, nhưng cũng cùng lúc đã tự đưa bản thân vào vòng vây.
Chỉ là đứng trước hai mươi mấy đạo công kích đổ ập tới, cô vợ trẻ hoàn toàn không coi vào đâu mà chỉ cười khẩy một tiếng.
"Hơi non!"
Trường thương quét ngang, lực lượng khổng lồ như xé rách cả không gian mà nhấc lên phong áp kinh khủng quạt bay tất cả công kích ập tới.