Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 251: Phong ba nổi lên




Chương 251: Phong ba nổi lên

(Cảm ơn "Lười viết" "Trương Hà" "HeoKhôngTungTăng" "Dtkienxen" "Thiên Lục" "Rakuro" "pisulu" "JineeDK" "mèo xuyên không" "con nghẹo nhựa" "4 mắt" "Xem chùa vương" đã đề cử nha hê hê hê, mọi người cứ ném bông nhiệt tình đi tác đón được hết ㄟ(≧◇≦)ㄏ)

"Bẩm báo, vừa rồi tại cổng Nam có một kẻ thần bí sở hữu thực lực vô cùng mạnh xuất hiện."

Trong phòng nghị sự của Tiêu gia, trong phòng khách, trong lúc chư vị trưởng lão và gia chủ của Tiêu gia đang họp bàn công việc với nhau thì bổng nhiên một hạ nhân chạy tới sau đó vội bẩm báo.

Nghe vậy, đám người trong phòng liền nhìn một cái sau đấy, một người trông có vẻ là kẻ có quyền lực cao nhất ở đây liền bình tĩnh hỏi:

"Người kia là người thế nào, biết xuất thân của đối phương không, và đối phương đến nơi hẻo lánh này có mục đích gì?"

Nghe vậy, người hạ nhân liền cung kinh đáp:

"Bẩm gia chủ, người kia có chút bá đạo và hung hãn, các huynh đệ nhắm không giữ được liền không dám làm gắt vì vậy mà chỉ có thể để đối phương đi vào, hiện tại chỉ biết được là người kia mặc một bộ trọng giáp màu đen bao lấy toàn thân, thực lực vô cùng mạnh mẽ có thể tay không nặn linh khí trung phẩm như chơi, đối phương đi cùng bốn người khác, chỉ là thực lực trông có vẻ không mạnh lắm, hai người dường như là võ giả, một người thì mới Luyện Khí sơ kỳ, một người nữa tiểu nhân nhìn không ra cảnh giới chỉ là dựa vào khí sắc của đối phương cũng có thể đoán ra người này không mạnh lắm."

Nghe hạ nhân bẩm báo xong, gia chủ Tiêu gia là một nam nhân trung niên râu tóc đã ngã bạc nhưng hùng phong vẫn còn nhưng cũng không khỏi trầm tư suy đoán một chút.

"Gia chủ, tại thời điểm n·hạy c·ảm thế này mà đối phương lại đến đúng lúc như thế, e là kẻ đến không thiện."

Ngồi bên cạnh gia chủ là nhị trưởng lão của Tiêu gia không khỏi lo nghĩ mà nhắc nhở.

Nghe vậy, gia chủ Tiêu gia chợt nhíu mày một cái sau đó liền nhìn hạ nhân rồi nói:

"Việc này ta đã biết, ngươi lui xuống đi."



"Vâng."

Nhìn thấy hạ nhân đã lui xa, gia chủ Tiêu gia lúc này mới nói ra ý kiến của mình.

"Một cường giả có thể là Trúc Cơ trung kỳ trở lên dẫn theo một đám người yếu, đội hình này không giống như là muốn đến đây để gây sự cho lắm mà ngược lại càng giống như đi vi hành dạo chơi thì đúng hơn, vì vậy chúng ta cũng không cần phản ứng thái quá, chỉ cần xếp người theo dõi sơ bộ hành tung của đối phương liền đủ, nhị trưởng lão nói đúng lắm, hiện tại là thời điểm n·hạy c·ảm, nhưng cũng vì thế mà chúng ta càng cần phải tỏ ra ổn định nhất có thể."

Nghe xong, các trưởng lão trong phòng đều gật đầu đồng tình.

Chỉ là lúc này, tứ trưởng lão tựa như nghĩ tới gì đó liền mở miệng nói:

"Gia chủ, hôm nay hình như là ngày bọn nhỏ tổ chức đi tới Bích Linh Hồ để dạo chơi, nơi đó thế nhưng là cần phải thông qua cổng Nam, chúng ta có nên sai người đi gọi bọn hắn về để tránh đụng độ với kẻ thần bí kia không?"

Nghe vậy, gia chủ liền nghiêm mặt tỏ ý đồng thuận rồi nói:

"Ừm, nên lập tức cho người gọi bọn nhóc về..."

Không đợi gia chủ kịp nói hết câu, một người áo đen liền xô cửa xông vào sau đó không kịp thở dốc liền vội chắp tay nói:

"Bẩm báo, các thiếu gia và tiểu thư của tộc ta và Thẩm gia Ngọc gia tao ngộ một kẻ hung hãn chặn đường, Tiêu Phong thiếu gia bị đối phương nhắm đến, Từ lão hiện thân muốn can ngăn nhưng bị đối phương quăng bay mất dạng hiện không rõ sống c·hết, Từ Phong thiếu gia tao n·gộ đ·ộc thủ hiện tại không rõ sống c·hết."

"Ngươi nói cái gì cơ, Phong nhi gặp chuyện?"

Ngay lập tức, dáng vẻ bình tĩnh của gia chủ Tiêu gia liền biến mất, thay vào đó là sắc mặt trở nên phẫn nộ mà quát lớn:

"Ngươi nói cái gì, Phong nhi gặp chuyện hiện tại sống c·hết không rõ? Vậy đám các ngươi tại sao hiện tại vẫn còn sống mà xuất hiện ở đây?"



"Bẩm gia chủ, không phải là thuộc hạ s·ợ c·hết nên bỏ mặc thiếu gia mà là vì khi ấy tam thiếu gia và nhị tiểu thư vẫn còn đó thuộc hạ không dám bỏ mặc không lo vì vậy chỉ có thể trước mang hai người ấy về gia tộc trước đồng thời cũng để báo cáo với gia chủ để xin được viện trợ thêm nhằm bắt lấy cuồng đồ."

Nghe vậy, gia chủ Tiêu gia mặc dù còn tức giận nhưng cũng không thể nói gì hơn, dù sao đối phương nếu quả thật vì rơi vào tình thế bất đắc dĩ như vậy nên buộc phải lựa chọn thì hắn cũng không có cách nào lại trách cứ thêm.

"Đi, gọi tất cả khách khanh trưởng lão đến, hôm nay ta muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào dám càn quấy đến vậy, ngay cả hậu nhân Tiêu gia cũng dám đả thương."

Nói xong, gia chủ liền nghiêm mặt đi ra khỏi phòng, đám trưởng lão phía sau thấy thế liền không khỏi có chút lo lắng, chỉ là gia chủ nắm giữ thực quyền đã lâu, bọn hắn không có cách nào phản đối vì vậy mà chỉ có thể đi theo.

"Nhị đệ, tình hình có vẻ không ổn lắm, mau đi gọi lão tổ đi."

"Chuyện như vậy mà cũng cần phải gọi lão tổ á? Có thật sự là cần thiết không?"

Nghe thấy đại trưởng lão đề xuất, nhị trưởng lão không khỏi có chút chần chờ, chỉ là khi thấy nét mặt nghiêm túc kia, hắn chỉ có thể thở dài rồi nói.

"Đại huynh cẩn trọng một chút, gia chủ có thể nóng nảy vì hắn là người cầm quyền cần uy nghiêm để củng cố địa vị của Tiêu gia ta, nhưng huynh là túi khôn của gia tộc, tuyệt không thể nóng nảy theo gia chủ."

"Ừm, ta biết phải làm gì, nhị đệ cứ yên tâm."

...

Đang ung dung trên đường, đạp đất bằng hôm nay xuống chơi.



Thường Nguyệt chợt cảm giác được gì đó, khóe miệng không khỏi chợt câu lên một chút.

"Đây, cầm lấy đi Hồng Nghê sư muội, một lát nữa rất có thể sẽ có đánh nhau to, khi ấy ngươi kích hoạt trận này để bảo vệ bản thân và mọi người, việc chiến đấu cứ để ta."

Tiếp nhận một bộ trận pháp nhất giai thượng phẩm loại phòng ngự, Hồng Nghê hiếu kỳ mân mê mấy lần liền ngước nhìn Thường Nguyệt rồi hỏi:

"Sư tỷ có nắm chắc sao?"

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền đắc ý tươi cười rồi đáp:

"Yên tâm, vô cùng có nắm chắc, trận pháp trong tay sư muội mặc dù chỉ là nhất giai thượng phẩm nhưng vì là loại phòng ngự nên Trúc Cơ muốn phá cũng phải tốn ít phút, chừng đấy thời gian đủ để ta gặt đầu hết kẻ địch, đối phương dám tới bao nhiêu ta liền hóa kiếp bấy nhiêu."

Nghe vậy, Hồng Nghê cũng trầm mặc không nói gì thêm.

Đây không phải là không tin tưởng mà là bởi nàng hoàn toàn tin tưởng lời Tô Thường Nguyệt nói nên mới ung dung như thế.

Nhãn lực sao mà độc ác, Hồng Nghê tất nhiên có thể thấy được Thường Nguyệt hiện tại đã đạt tới cảnh giới "Song Đạo Trúc Cơ" nếu đổi lại là cách gọi của Bát Hoang Giới thì tương đã tương đương với thiên kiêu "Phá Song Cực Cảnh".

Lại kết hợp với việc đối phương tìm ra được "Chân Ngã" là thiên kiêu tam tinh hàng thật giá thật, vì vậy nên việc đối phương tùy tiện chặt Trúc Cơ bình thường như chặt chuối cũng không có vấn đề gì.

Mà kể cả có vấn đề cũng không sao, Hồng Nghê nhìn trận pháp trên tay, trong mắt nàng dường như đang có ý nghĩ nào đó.

"Vị đạo hữu này, ngươi mới tới đây liền hành động cuồng quấy, ra tay độc ác với con ta như thế, đây là không xem Tiêu gia bọn ta ra gì rồi sao?"

Qua không bao lâu khi Thường Nguyệt vừa giao trận pháp cho Hồng Nghê, một giọng nói lan truyền khắp không gian liền vang lên.

Tất cả tán tu trên đường đều đồng loạt biến sắc sau đó nhanh chóng lui lại, chỉ có Thường Nguyệt vẫn đắc ý đứng đó, đầu ngước lên nhìn về một phương hướng.

"Một, hai, ba, bốn,... mười một, mười hai, mười ba,... hai chục, ba chục... gần trăm tên Trúc Cơ luôn cơ à, chậc chậc, chiến trận này rất không tệ à nha."

Thường Nguyệt lấy ra "Thương Phục Thù" sau đấy liền tươi cười thầm nói.