Chương 220: Nhìn thoáng một chút
(Cảm ơn "Thiên Lục" "vô thượng kỷ nguyên" "Thịnh Thế" "4 mắt" đã đề cử cho truyện nha hehehe.)
"Cháu gái của ngươi?"
Lão giả họ Vu vừa nghe xong liền trừng mắt nhìn đối phương, sắc mặt hoàn toàn không thể tin nổi.
Những người khác cũng không khá hơn tí nào, từng người đều lộ ra sắc mặt quái dị nhìn lấy Tô lão.
Bị nhiều ánh mắt đồ dồn lên như thế, Tô lão hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào mà vẫn đắc ý nói:
"Tất nhiên nàng là cháu gái ta rồi, bộ ngươi bị điếc không nghe nàng họ Tô sao?"
Nghe vậy, Vu lão liền điên tiết chửi ầm lên.
"Ngươi lão già mà không tinh này có thể càng vô sỉ hơn được không, chẳng lẽ thiên kiêu trong thiên hạ có mang họ Tô liền đều là cháu ngươi à??"
"Đừng nói vậy nha, muốn làm cháu ta sao có thể chỉ cần họ Tô được, ít nhất còn phải là nữ nữa, lão phu ta có nhiều cháu trai lắm rồi hahahaha."
Nói xong, Tô lão liền phá lên cười.
Đối với thái độ điên điên khùng khùng của lão già trước mắt, mọi người ở đây đều không cảm thấy kỳ lạ nữa nên phần lớn người trong đây không muốn dây dưa vào phiền phức thì đều nhắm mắt làm ngơ, dù sao ai cãi thắng đều không liên quan gì tới bọn hắn, quan tâm làm gì?
Cười lớn một hồi, Tô lão cười đã rồi hắn liền khua tay nói:
"Được rồi được rồi không giỡn nữa, quay lại chính sự đi nào."
"Hừ, vậy là ngươi thừa nhận Tô Thường Nguyệt không phải cháu ngươi rồi?"
"Ngươi nhét chữ vào mồm ta đấy à, ta nói thế hồi nào?"
Nghe thế, Vu lão liền trừng mắt dựng râu lên mà hỏi lớn:
"Thế ngươi lấy cái gì để chứng minh đó là cháu ngươi?"
Bị hỏi như thế, Tô lão vẫn bình chân như vại, rồi chợt kéo lấy vai người bên cạnh hỏi nhỏ một câu:
"Đứa bé kia có linh căn gì?"
"Ý ngài là Tô Thường Nguyệt sao? Nàng hình như là Song Linh Căn gồm "Lôi" và "Hỏa."
Nghe vậy, Tô lão liền đắc ý phá lên cười rồi nói:
"Ngươi nghe thấy không, nàng là "Lôi" "Hỏa" ta cũng có "Lôi" "Hỏa" đây còn không phải là huyết mạch di truyền thì còn là gì nữa nha hahaha."
Tô lão vừa dẫn chứng xong, sắc mặt mọi người trong phòng liền càng trở nên cổ quái mà nhìn hắn.
Vu lão thì nhịn không được nữa mà đập bàn chửi mắng:
"Con mẹ ngươi lão già vô sỉ, nói như thế chẳng phải thiên hạ ai ai có linh căn cũng là cháu ngươi rồi?"
"Nói vậy cũng được nha, cháu hư mau gọi ta một tiếng ông nội nào."
"Ngươi..."
Đối với cuộc cãi lộn của hai người, tất cả mọi người dù bất đắc dĩ nhưng cũng không dám can ngăn, dù sao trong phòng dù có mấy chục người nhưng chân chính có quyền cao chức rộng, đại thủ che trời chỉ có mười người, trong đó bảy người đại diện cho các gia tộc, hai người đại diện cho nhóm không gia thế, và người còn lại là tông chủ, những người khác đa phần đều là dưới trướng một phe phái trong những nhóm này, mặc dù vẫn có lẻ tẻ vài người trung lập nhưng cũng không nhiều lắm.
"Đao hữu, có thể giải thích tí vì sao Vu lão lại nói vậy không?"
"Ý ngươi là câu vừa rồi ý nói thiên hạ đều là cháu lão Tô à?"
"Đúng đúng."
"Chắc ngươi là người mới nên không biết, Tô lão từ mấy ngàn năm trước đã là Thánh thể nổi danh "Cửu Chuyển Tiên Thiên Thể" trên thân sở hữu đủ chín loại linh căn nên có danh xưng người có đầu ra linh lực lớn nhất từng được ghi chép."
"Có chín loại linh căn á? Đối phương chẳng lẽ không bị mắc phải tình huống linh lực hỗn loạn, tu luyện bị trì trệ sao?"
"Tất nhiên là không rồi, nếu thế thì sao có thể gọi là Thánh Thể được?"
Tới đây, phòng nghị hội dần dần trở nên sôi nổi lên, một vài lời âm dương quái khí xoay quanh Vu lão và Tô lão cũng xuất hiện.
Nhận thấy bầu không khí dần trở nên không đúng, tông chủ chợt ho khan một tiếng.
Lập tức, mọi người đều im lặng hướng mắt nhìn lại.
Hiển nhiên mặc dù là người trông có vẻ ít tuổi nhất ở đây, nhưng quyền uy của tông chủ vẫn là không thể bàn cãi.
"Các vị, nếu tranh cãi tiếp đã không có ý nghĩa gì, ai cũng không thể nói phục được ai, vậy chẳng bằng chúng ta bỏ phiếu thế nào?"
Nghe thế, mọi người quay sang nhìn nhau một cái rồi cũng đều đồng ý.
"Ta cảm thấy đề xuất của tông chủ rất tốt, thiên kiêu của tông môn nên được cơ hội thử sức với cơ duyên kia một lần."
"Ta phản đối!"
"Ta đồng ý."
Ngay lập tức liền không ngừng có người biểu quyết, chủ yếu đều là người dưới trướng Tô lão và Vu lão.
Nói thật thì bọn hắn cũng không quan tâm ai có được cơ duyên kia hay không, dù sao cũng không phải là bọn hắn được, nhưng dù sao đại lão cũng đã tỏ rõ thái độ, bọn hắn không thể không làm theo, nếu không sau này tuyệt sẽ không có quả ngon để ăn.
Chẳng mấy chốc số người ủng hộ Vu lão và Tô lão đều đã biểu quyết xong, tình thế đang ở trạng thái cân bằng.
Nhưng chẳng mấy chốc số phiếu phản đối liền vượt qua bởi lão tổ của Tư Cát gia cũng tỏ rõ thái độ:
"Ta phản đối."
Thấy vậy, Vu lão liền chợt tươi cười đắc ý, mặc dù giữa các gia tộc cũng không phải bền chắc như thép nhưng những lúc có kẻ muốn x·âm p·hạm lợi ích chung như này, bọn hắn liền sẽ liên hiệp lại để chống địch.
Chỉ là ngay lập tức Vu lão liền cảm thấy tình huống không đúng lắm, bởi Tô gia quay đầu phản chiến thì thôi đi, làm sao các gia tộc khác cũng không lập tức tỏ rõ lập trường đây?
"Ta đồng ý."
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Vu lão không thể tin mà trừng mắt nhìn đối phương rồi hỏi:
"Hà lão quỷ, ngươi cũng điên rồi sao? Ngươi biết ngươi vừa nói gì không?"
Nghe vậy, lão giả họ Hà vốn nhắm mắt dưỡng thần nãy giờ, lúc này đây cuối cùng cũng mở mắt ra đạm mạc nhìn Vu lão rồi nói:
"Đứa nhỏ kia có ơn với thiên kiêu của Hà gia, vì vậy rất tiếc, hôm nay lão phu không thể không ủng hộ nàng."
Nói xong, lão tổ Hà gia liền nhắm mắt lại không còn quan tâm Vu lão nữa, hiển nhiên là ý đối phương đã quyết, tuyệt sẽ không thay đổi.
Thấy vậy, Vu lão chỉ có thể nhìn sang Phù gia, Tiêu gia và Cao gia.
Phù gia là một trong thập đại gia tộc, nhưng tại trong Tiên Võ đại chiến bị trọng thương, đến nay vẫn chưa gượng dậy nổi, hiện tại có thể vẫn giữ được chút địa vị cuối cùng còn sót lại hoàn toàn là nhờ dựa lưng Tông Chủ Sơn, vì vậy ý kiến của tông chủ liền là ý kiến của bọn hắn, hoàn toàn không có hi vọng nào.
Tiêu gia cũng giống Phù gia, cũng bị suy sụp sau đại chiến nhưng bởi đời sau càng ưu tú hơn đời trước, chỉ trong mấy ngàn năm ngắn ngủi đã vực dậy được gia tộc, chỉ là trong quá khứ Vu gia và Tiêu gia có vài mâu thuẫn nhỏ, dù sao miếng bánh chỉ có nhiêu đó, người càng mập thì ăn càng nhiều, Vu gia bọn hắn sao có thể để đối phương tùy ý trở lại tình trạng huy hoàng như đã từng được.
Nhờ đoạt lấy những quyền lực vốn có của Tiêu gia, Vu gia bọn hắn mới có vị thế độc tôn như hiện tại, chỉ là vì vậy nên nếu muốn Tiêu gia đứng chung phe với hắn thì sợ là có chút bất khả thi.
"Ta đồng ý với quyết định của tông chủ."
Quả nhiên vừa thấy Vu lão nhìn sang, lão tổ họ Tiêu liền cười lạnh sau đó liền lập tức biểu quyết.
Vu lão thấy thế liền thầm mắng một tiếng "Không hiểu thời thế" sau đó liền nhìn tới lão tổ họ Cao.
Cao gia hiện tại vẫn hưng thịnh, cùng Tô gia và Vu gia và Tư Cát gia tạo thành vị thế độc tôn, trong những lúc như này, trừ khi não nước vào như lão đầu họ Tô nếu không thì tuyệt đối sẽ không tha thứ cho thứ kia bị nhúng chàm bởi ngoại nhân.
Nghĩ thế, Vu lão liền đắc ý, Tiêu gia và Phù gia mặc dù nắm giữ nhiều phiếu, nhưng bởi vì đã từng suy sụp hoặc đang suy sụp nên người ủng hộ cũng không nhiều, cả hai cộng lại vẫn kém phiếu bầu của Cao gia nhiều lắm, vì vậy nên lần này hắn thắng chắc rồi.
Chỉ là Vu lão nghĩ thì tốt, nhưng hiện thực lại là tàn nhẫn.
Lão tổ Cao gia thấy Vu lão nhìn tới, hắn khó xử liếc nhìn sang tông chủ cũng đang "ôn hòa" mỉm cười nhìn hắn sắc mặt từ khó xử dần trở nên cam chịu, hắn thở dài một tiếng liền nói:
"Ta đồng ý."
"Cao huynh! Ngươi..."
Đối diện với ánh mắt không thể tin của Vu lão, lão tổ họ Cao chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
"Vu huynh, thời đại đã biến rồi, tới thời điểm này, có lẽ chúng ta nên nhìn thoáng một chút."