Chương 219: Hội nghị bí mật
(Cảm ơn "Thịnh Thế" "pisulu" "Yuh Lê" "HeoKhôngTungTăng" "Lười viết"đã đề cử nha hehehe.)
Trong lúc Thường Nguyệt được nghe Trần Lâm "hát ru" bằng những lời thuyết giáo trước khi ngủ.
Tại một nơi nào đó trong tông môn, một trận hội nghị bí mật đang diễn ra.
Trong căn phòng bí mật, không có quá nhiều người xuất hiện ở đây, nhưng từng người lại sở hữu khí chất vô cùng đặc biệt, người thì thần bí nội liễm, người thì hào sảng phóng khoáng, nói chung không ai giống ai, nhưng điểm chung là ai ai cũng sở hữu một cổ khí thế vô cùng uy nghiêm mà chỉ có thượng vị giả mới sở hữu được.
Mà giữa đám người vô cùng đặc biệt này, tông chủ Thiên Nguyên Huyền Tông tựa như hạc giữa bầy gà ngồi tại vị trí chủ tọa.
Sở dĩ gọi đối phương là hạc giữa bầy gà bởi bởi dù là phong thái hay cách ăn mặc của hắn đều lộ ra sự khác biệt với những người còn lại, không phải áo bào đơn sơ cũ kỹ, không phải là vẻ mặt già nua thiếu sức sống, tông chủ Thiên Nguyên Huyền Tông xuất hiện ở đây tựa như một thiếu niên tràn đầy tuổi trẻ sinh cơ xuất hiện ở buổi tập trung của hội người cao tuổi vậy.
"Các vị, Ngoại Môn Thi Đấu năm nay đã diễn ra, quán quân năm nay cũng rất có ý tứ, vì vậy bổn tông chủ dự định ban thưởng đối phương một cơ hội được đột phá ở bên cạnh "tấm bia đá" kia, không biết các vị cảm thấy như thế nào?"
Khi nghe thấy tông chủ nói tới "tấm bia đá" tất cả mọi người trong căn phòng liền chợt nghiêm mặt, hiển nhiên thân cư vị trí cao, biết được nhiều nội tình ẩn, bọn hắn cũng biết ý tông chủ nói là gì.
Chỉ là trong khi mọi người đều đang nhíu mày nhưng cũng không phản đối, một giọng nói già nua chợt vang lên.
"Lão phu tuyệt không đồng ý chuyện này."
Nghe thấy có người phản đối, tông chủ không có chút ngoài ý muốn mà nhìn tới một lão giả, trên vẻ mặt trẻ trung của hắn chợt nở nụ cười mỉm sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Không biết ý tứ Vu lão là sao?"
Được gọi là "Vu lão" là một lão giả rau tóc bạc phơ, thân mặc một bộ đạo bào cũ kỹ màu xám, trên vạt áo có đính một biểu tượng với chữ "Vu" ở trung tâm.
Vu lão lúc này dù bề ngoài vô cùng già nua, nhưng hai mắt lại vô cùng có thần mà trực diện với ánh mắt của tông chủ sau đó nghiêm giọng nói:
"Thứ kia là một trong tam đại bí mật của tông môn, trong đó dính tới thiên đại huyền cơ, tuyệt không thể dễ dàng như thế liền mở ra với ngoại nhân được."
Nghe vậy, tông chủ cũng không cho ý kiến mà chợt hỏi lại:
"Vậy theo Vu lão, không biết thế nào mới không tính là ngoại nhân đây?"
"Nguồn gốc của tông môn xuất phát từ thập đại gia tộc, cho dù đến nay có nhiều họ đã sa sút, nhưng lão phu vẫn giữ nghĩ tông môn nên lấy tộc nhân từ mười dòng họ làm gốc để đề bạt, đó mới là thượng sách dài lâu để giúp tông môn hưng thịnh không suy, dù sao từ nhỏ con cháu gia tộc đã lớn lên với tình cảm thâm hậu đối với tông môn, tất nhiên là hơn hẳn đám lục bình không rễ trôi tới rồi."
Nghe xong lời của lão giả nói, không đợi tông chủ kịp lên tiếng, một giọng hừ lạnh khác chợt vang lên.
"C·hết cười, tộc nhân của ngươi thua thì nói huyền cơ không thể lộ, cũng không biết là ai mấy kỳ trước khi đệ tử Vu gia giành được quán quân thì gào mồm lên đòi giải trừ niêm phong "tấm bia đá" kia để làm phần thưởng thế? Lại còn cái gì mà gia tộc với cả không gia tộc, ta thấy ngươi càng sống càng đi xuống rồi đấy Vu lão đầu."
Người lên tiếng là một trung niên để tóc quai nón, vẻ mặt vô cùng hào khí.
Nhìn bầu không khí lúc này liền có thể biết đối phương cùng lão giả họ Vu không hợp nhau.
Mà quả đúng là vậy, khi bị nói toạc ra, Vu lão cũng liền lườm lấy đối phương sau đó lạnh giọng lên tiếng:
"Hừ đồ xấc xược như ngươi không được dạy phải kính trên nhường dưới à? À quên mất ngươi hình như không có ai dạy thật, vậy thì để ta nhắc nhở cho đồ con hoang như ngươi nhớ, tài nguyên tông môn chu cấp ngươi tu luyện phần lớn là đến từ các gia tộc như Vu gia cống hiến, ngươi có được thành tựu như hiện nay cũng là xây dựng ở trên nền tảng có các gia tộc chúng ta chống đỡ, vì vậy nên biết thân biết phận mà cụp cái mỏ ngươi xuống đi thứ "lục bình không rễ" không biết lễ nghi."
Đối với lời nói cay độc của Vu lão, trung niên râu quai nón liền chợt cười lớn sau đó không có chút cố kỵ nào mà cợt mắng:
"Ta nhổ vào đầu đám gia tộc các ngươi, mở miệng là chống đỡ tông môn, đóng miệng là cống hiến cho tông môn, nhưng hình như trước tiên phản bội tông môn cũng là đám gia tộc các ngươi nhỉ, trước đó đã có hai tiền lệ đầu tiên là một cái họ Đường sau đó là một cái họ Lý, theo ta thấy tương lai có thể lại có tiền lệ mới là họ Vu các ngươi nha."
Nghe thấy đối phương thế mà không chút cố kỵ mà nói toạc ra như thế, Vu lão cũng chợt nóng cả mắt, hắn chợt quát:
"Oắt con, ngươi giỏi thì nhắc lại lời vừa nói xem nào, thử xem lão phu có rút lưỡi ngươi không?"
"Haha, lão già, ta thách cả họ nhà ngươi đấy, muốn nghe lại à, được thôi, ta vừa nói cả cái dòng họ chó má các ngươi..."
Không đợi trung niên râu quai nón kịp nói hết câu, một tiếng vỗ tay chợt vang lên, sau đó là giọng nói của người thứ ba nổi lên để can ngăn:
"Đười rồi hai người các ngươi thôi đi, đều đã lên chức "Đại trưởng lão" rồi còn cãi nhau như thế thì ra thể thống gì nữa?"
Nghe vậy, tất cả mọi người xung quanh đều thở dài một hơi vì có người can ngăn.
Chỉ là câu tiếp theo của đối phương lại khiến mọi người ở đây kém chút thở ra hơi cuối.
"Không ấy như này đi, lão phu làm trọng tài, hai người các ngươi ra ngoài sinh tử đấu, người nào c·hết người đó là là kẻ mạnh mồm, thế nào?"
Cảm thấy tình huống bắt đầu không đúng, một người khác nhịn không được mà bất đắc dĩ lên tiếng nói:
"Tô lão ngài rảnh rổi không có việc gì làm thì cũng đổ thêm dầu vào lửa như thế chứ, nghiệp nặng lắm đấy."
Nghe thế, lão giả được gọi là Tô lão liền nhún vai bình tĩnh nói:
"Có gì mà nghiệp ở đây, thay vì lắm lời cãi tiếp chẳng phải làm theo cách ta hiệu quả hơn nhiều sao, không chỉ nhanh mà còn gọn nữa sau này không cần lo lại phải cãi lộn với người cũ tiếp.
"Ách, nhưng lỡ có xảy ra tranh cãi với người khác thì sao?"
"Vậy thì sinh tử đấu tiếp thôi, dễ mà, ngươi không thấy vậy sao?"
"Thì ngài nói cũng đúng, chỉ là Tô lão không cảm thấy làm vậy hơi hao "Đại trưởng lão" sao?"
Tới đây, lão giả được gọi là Tô lão cũng chợt cảm thấy rất hợp lý, làm vậy hơi hao trưởng lão thật, vì vậy hắn chỉ có thể thất vọng mà thôi.
"Vậy được rồi các ngươi cãi lộn tiếp đi, khi nào ra được quyết định cuối về phần thưởng cho nhóc con quán quân gọi là gì gì đó liền nói ta."
"Quán quân ngoại môn năm nay gọi Tô Thường Nguyệt."
"Ừ ừ là Tô Thường Nguyệt... ngươi nói cái gì Thường Nguyệt cơ?"
Nghe thế người bên cạnh liền kiên nhẫn thuật lại:
"Là họ Tô giống ngài đấy Tô lão, tên đầy đủ là Tô Thường Nguyệt."
Nghe thế, lão giả họ Tô liền ngớ cả người, sau đó đối phương liền quay sang nhìn tông chủ vẫn bình chân như vại nãy giờ rồi chợt nói:
"Tông chủ, lão phu cảm thấy ý nghĩ của ngươi rất tốt, giải phong cho tấm bia đá nát kia để đứa bé kia sử dụng đi."
Lời Tô lão vừa dứt, tất cả mọi người ở đây liền chợt sửng sờ nhìn lấy hắn, sau đó Vu lão liền chợt phản ứng, hắn nghiến răng vội nói:
"Tô lão ngươi biết mình đang nói gì sao? Bí mật của tông môn sao có thể tùy tiện để ngoại nhân sử dụng được?"
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Tô lão lúc này đây không còn cợt nhã như nãy giờ mà chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt chợt lạnh nhìn lấy lão giả Vu gia liền đạm mạc nói:
"Họ Vu, ăn nói cho cẩn thận kẽo ta đánh gãy răng ngươi, cái gì mà ngoại nhân cơ, ngươi có thành kiến gì với cháu gái của ta sao?"