Chương 213: Ngon động lòng người
(Cảm ơn "Trương Hà" và "vihima" đã đánh giá truyện nha hehehe.)
"Bữa tối đến rồi đây, hai người các ngươi dùng bữa ngon miệng nhé."
"Cảm ơn ngươi, Trần Lâm, mà phần của ngươi đâu?"
"À ta còn vài thứ cần phải làm, các ngươi dùng bữa trước đi."
Nói xong, Trần Lâm lại quay sang mỉm cười một cái với Hồng Nghê xem như chào hỏi liền xoay người rời đi để lại hai thiếu nữ ngồi trong phòng ăn.
Dõi theo bóng lưng của nam nhân trước mắt, Hồng Nghê chợt thầm thì thào tên của đối phương.
"Trần Lâm sao..."
Có lẽ là vì gần đây nhất vừa thử thăm dò vị tông chủ thần bí kia và sau đó biết được đối phương cũng họ "Trần" khi mà lúc ấy đối phương tự xưng là "Trần mỗ" vì vậy nên lúc này nàng mới cảm thấy hơi ấn tượng với cái họ này một chút.
Nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi, Hồng Nghê cũng không nghĩ giữa hai người này sẽ có mối liên hệ gì quá sâu xa, dù sao trên đời này người trùng tên có một đống lớn huống chi ở đây chỉ là trùng họ.
Chân chính khiến Hồng Nghê cảm thấy hứng thú đó là người này thế mà đã nhập môn bí thuật "Tự Tại" đồng thời hẵn cũng có tạo nghệ cực cao, đi được cực xa rồi.
Hồng Nghê biết được điều đó là bởi nàng có thể nhìn thấy được dấu vết bị "giãn" ra trong linh hồn của Trần Lâm.
Hồng Nghê biết việc linh hồn có tính "dẻo" nên nó có thể co giãn được, theo lý thuyết là vậy, nhưng thực tế, một khi linh hồn bị biến dạng sẽ rất khó quay trở lại trạng thái ban đầu, giống như kết cấu của lò xo bị kéo giãn quá mức sẽ mất đi khả năng đàn hồi vậy.
Và bí thuật "Tự Tại" có thể thay đổi trạng thái của người sử dụng, và cho dù sự thay đổi đó được biểu hiện ở hình thức nào, linh hồn của người sử dụng ít nhiều cũng sẽ bị tác động và biến dạng.
Vì vậy mà tính "dẻo" của linh hồn rất quan trọng với người sử dụng bí thuật "Tự Tại" nếu tính "dẻo" không đủ, việc sử dụng bí thuật "Tự Tại" quá thường xuyên hoặc là sử dụng bí thuật với công suất quá lớn rất dễ khiến linh hồn bị biến dạng đến mức không thể khôi phục lại hình dạng ban đầu được từ đấy có thể dẫn tới kết cục bị "dị hóa."
Ngược lại thì nếu tính "dẻo" đầy đủ, vậy thì có thể như vị Trần Lâm sư huynh này, vừa nhập môn không lâu liền có thể sử dụng bí thuật một cách vô cùng tùy ý, và đây còn chưa phải tất cả những gì đối phương có thể làm, tương lai đối phương khi khai phát bí thuật cũng sẽ có nhiều phương hướng để chọn hơn người khác.
Đối với chuyện này, Hồng Nghê cũng không thể không thầm hâm mộ, bởi linh hôn của nàng ở kiếp trước bẩm sinh cũng không kiệt suất như thế này, tính "dẻo" vô cùng thấp khiến cho nàng nhập môn và sử dụng bí thuật "Tự Tại" tựa như đang đi trên băng mỏng vậy, luôn phải dè chừng đủ thứ điều, đồng thời phương hướng phát triển cũng vô cùng hạn hẹp hoàn toàn không cách nào cải biến linh hồn của mình quá nhiều như nam nhân này khiến cho nàng bắt buộc chỉ có thể đi con đường cực đoan và rủi ro hơn để khai phát bí thuật "Tự Tại".
"Uy, sư tỷ biết là cô gái nhỏ ngươi mới tuổi đôi mươi, dễ bị thu hút bởi kiểu nam nhân ôn nhu, lịch thiệp, đẹp trai, damdang... như Trần Lâm, nhưng hắn là của sư tỷ rồi, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ xấu gì tựa như "bứt hoa đoạt chậu" đấy."
Vốn đang suy nghĩ về chuyện bí thuật "Tự Tại" Hồng Nghê liền chợt bị Thường Nguyệt gọi tỉnh.
Nhìn thấy đối phương sắc mặt giờ đây không được đẹp lắm, ánh mắt chăm chăm lườm chính mình, khóe miệng Hồng Nghê không khỏi chợt co quắp lại.
Mẹ nó lão nương đều đã mấy vạn tuổi, chẳng lẽ còn ham nam nhân thối của ngươi?
Trong lòng thầm mắng là thế, Hồng Nghê mặt ngoài vẫn điềm đạm tươi cười nói:
"Sư tỷ nói đùa, sư muội tự nhận bản thân còn thua kém rất nhiều sao có thể mơ tưởng tới người như Trần sư huynh được, chỉ có sư tỷ tài ba kiệt suất như thế mới có thể xứng với Trần sư huynh để thành một đôi trai tài gái sắc nha."
"Hừ dẽo miệng, mau ăn lẹ đi, cơm cà ri của ngươi sắp nguội rồi kia."
Mặc dù cậy mạnh là thế, nhưng vẻ mặt tươi tắn vừa cười vừa ăn lúc này đã phản bội nàng, hiển nhiên cô vợ trẻ được khen như thế cũng vui nở cả mũi ra và quên đi những thứ khác.
Hồng Nghê thấy đối phương dễ dàng vui vẻ như vậy liền cũng cười sau đó lại nhìn xuống dĩa thức ăn trên bàn, sắc mặt chợt trở nên cổ quái.
Cơm cà ri?
"Một cái tên thật lạ nha."
Thầm nhủ một tiếng, Hồng Nghê cũng múc thử một muỗng cơm lên.
Nhìn từng hạt cơm thấm đẫm nước sốt hơi ngã vàng, Hồng Nghê khẽ nếm thử một miếng.
Nhấm nháp trong giây lát, đôi mắt phượng của nàng chợt hơi giãn ra, lông mi khẽ động.
"Sao rồi, sư muội thấy món này thế nào?"
Thấy đối phương ăn muỗng cơm đầu tiên liền chợt thẩn thờ, Thường Nguyệt không khỏi nghi hoặc liền hỏi.
Hồng Nghê không lập tức trả lời, nàng nhìn dĩa cơm trước mắt, lại hạ tay múc thêm một muỗng cơm khác đưa vào miệng để nhấm nuốt, sắc mặt đoan trang bất biến từ đầu tới giờ lúc này đây chợt trở nên nhẹ nhàng và thoải mái.
"Món này... rất không tệ, thú vị thật."
Nhận xét một câu như vậy, Hồng Nghê liền không còn quan tâm Thường Nguyệt ngồi ở đối diện đang nhìn chằm chằm nữa mà bắt đầu tập trung dùng ăn dĩa cơm ngon lành trước mắt.
Mặc dù bộ dáng của nàng lúc này vẫn rất đoan trang nhã nhặn, nhưng động tác đã thuần thục và nhanh hơn trước rất nhiều biểu hiện Hồng Nghê quả thật rất thích ăn món này.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng chợt đắc ý mà tươi cười sau đó cũng bắt đầu dùng ăn phần cơm của mình.
Trong một thời gian ngắn, cả hai không hề nói gì chỉ đang toàn tâm toàn ý hưởng dụng món ngon trên bàn.
Đến khi dùng xong, Hồng Nghê còn có chút luyến tiếc nhìn lấy chiếc dĩa đã trống trơn trước mắt, nhưng nàng vẫn ưu nhã dùng khăn vải lâu miệng xem như đã dùng bữa xong.
Thường Nguyệt lúc này cũng ăn xong.
Lập tức nàng liền không có chút quan tâm hình tượng của mình có thục nữ hay không thục nữ mà ngã người tựa ra sau lưng ghế, sắc mặt tràn đầy thỏa mãn.
"Sư tỷ, ngươi ngày nào cũng dùng cơm như thế này sao?"
"Đúng rồi đấy, nhưng thực đơn sẽ đổi theo ngày, chứ không phải mỗi món cơm cà ri này thôi đâu."
"Thế thì sư tỷ thật có lộc ăn đấy."
"Hắc hắc cảm ơn."
Nhìn bộ dáng của Tô Thường Nguyệt, Hồng Nghê không khỏi tặc lưỡi cảm khái đối phương tốt số có thể có được một đạo lữ có tay nghề nấu nướng như này.
Có thể thường xuyên làm ra món ăn với chất lượng như dĩa cơm vừa rồi, nếu ở kiếp trước, đối phương đã đủ tư cách tiến vào phòng bếp của Đế Cung để nấu ăn cho nàng.
Không thể không nói, qua bữa tối hôm nay Trần Lâm đã ghi lại dấu ấn khá mạnh trong lòng nữ đế Hồng Nghê, từ nay khi nghe nhắc tới cái tên "Trần Lâm" nàng liền sẽ không chỉ nhớ tới hắn như một kẻ có thiên phú bẩm sinh ở phần linh hồn mà còn là một đầu bếp có tay nghề không tệ.
Tương lai khi ta trở lại Đế Vị, nếu nam nhân đấy còn sống thì phong hắn chức tổng quản thiện phòng trong Đế Cung cũng không tệ.
Nghĩ như thế, Hồng Nghê liền dời ánh mắt trở lại trên người Tô Thường Nguyệt.
Có thể thưởng thức món ngon như vừa rồi cũng coi như phát hiện ngoài ý muốn, nhưng nàng còn không quên chính sự của hôm nay đâu.
Hồng Nghê nhìn Thường Nguyệt sau đó chợt hỏi:
"Sư tỷ, sư muội có thể hỏi ngươi vài thứ được không?"