Chương 203: Vực dậy "Huyền Bảo Lâu"
(Cảm ơn "zXgKL92518" và "ASTRA"đã đề cử nha ehehehe)
"Này này Tử Lăng ta không thể không cảnh báo cho ngươi biết nha, hiện tại động bài là phỏng tay đấy, nên nghĩ cho kỹ."
"Tốt, ta không lật nữa."
Nói xong, sắc mặt Tử Lăng vẫn như bình thường mà thu tay lại.
Phản ứng của nàng như thế làm cho sắc mặt Thường Nguyệt chợt cứng đờ, sau đó chuyển thành gượng cười mà thử thuyết phục lại:
"Thật ra ngươi thử lật tí cũng được nha, làm người đôi lúc phải có chính kiến, ta chỉ dọa ngươi chút thôi, ngươi thử lật tí đi mà."
Không để ý tới Thường Nguyệt đau khổ cầu xin, Tử Lăng mặt lạnh như băng lật bài của Hạ Hi đang hồi hộp ngồi ở bên cạnh.
Mười tám điểm.
Trong khi cái là mười chín.
Không có tí thương xót hay nhân từ, Tử Lăng tại trước ánh mắt đau đớn của Hạ Hi liền móc rỗng túi tiền của nàng, sau đó lại dùng ánh mắt của kẻ săn mồi mà liếc sang nhìn Thường Nguyệt.
"Uy uy, nhìn cái gì đấy, để ta nói cho mà biết, rút thêm đi và ngươi sẽ quát cho mà xem, ngươi chắc chắn sẽ quát thôi, ngươi mơ tưởng mà thắng được ta, để ta nói cho mà biết ta là thần bài đấy!"
Không quan tâm tới Thường Nguyệt vô năng cuồng nộ, Tử Lăng không chút chần chờ liền rút bài.
"Quát, quát, quát, quát..."
Dõi mắt nhìn chằm chằm lấy từng động tác của Tử Lăng, Thường Nguyệt âm thầm lẩm bẩm liên hồi.
Nàng thật ra cũng chỉ có mười chín mà thôi, nếu đối phương vừa rồi lật bài thì kết quả tệ nhất là hòa.
Nhưng hiện tại đối phương là mười chín nhưng vẫn lựa chọn rút thêm, tỉ lệ quát cực cao, trừ khi rút được con hai hoặc con ách, nếu không thì nàng thắng chắc.
"Hai mốt điểm, tiểu thư, ngài thua rồi."
"Làm sao có thể làm sao có thể, ngươi mẹ nó bịp ta đấy à làm sao mà mười chín còn rút phát được hai mốt, này mẹ nó không khoa học chút nào."
Nhìn thấy bài đối phương từ mười chín thế mà thật lên được hai mốt, Thường Nguyệt trừng tới sắp nứt cả mắt, hoàn toàn không thể tin nổi.
Từ thần bài trong phút chốc hóa thần đằng chỉ trong một lần rút bài, Thường Nguyệt trơ mắt nhìn lấy Tử Lăng bình tĩnh lụm đi số linh thạch đặt cược cuối cùng của bản thân.
"Mẹ nó, ta không tin ta thua được ngươi mãi, lại lại, lần này tới ta làm cái, mở to mắt mà coi thần bài thể hiện đây!"
Quyết chí phục thù, lần này, Thường Nguyệt sẽ chứng minh cho hai người thị nữ trước mắt biết bản lĩnh của một thần bài real.
Nãy giờ chỉ là nháp mà thôi.
Trái ngược với bầu không khí rôm rả của ba nữ nhân, ở một góc khác trong cửa hàng, hai quý ông đang phải nghiêm túc miệt mài kiểm kê lại sổ sách làm ăn của cửa tiệm trong cả tháng vừa rồi.
"Vậy ý ngươi nói là trừ trận pháp ra cả tháng vừa rồi không bán được những thứ khác sao?"
"Vâng thưa Trần quản sự, trừ mấy ngày đầu khai trương, các vị tiên sư đến tham quan và mua đi mấy bộ trận pháp duy nhất trong tiệm, sau đó tình hình buôn bán liền không còn khả quan lắm."
Nghe Cảnh Bình thuật lại, Trần Lâm đại khái cũng hiểu tình trạng hiện tại rồi.
Mấy trận pháp kia hắn vốn định dùng để xem như làm mặt hàng cao cấp để kích thích lực mua của khách hàng.
Nhưng chênh lệch của các mặt hàng quá cao, ngược lại phản tác dụng khiến cho khách hàng chỉ chú ý tới trận pháp mà bỏ qua những thứ khác, dù có quay lại thì bọn hắn cũng sẽ chỉ tìm mua trận pháp mà thôi.
"Trần chủ quản sự, nếu các tiên sư đã ưa chuộng mặt hàng gọi là "trận pháp" như thế chẳng bằng chúng ta nhập nhiều hàng hơn để bán thì sao? Chắc chắn sẽ có thể bán được rất đắt."
Nghe Cảnh Bình đề nghị như vậy, Trần Lâm thở dài một tiếng liền lắc đầu nói:
"Nếu muốn bán trận pháp ta đã sớm đi hợp tác với các thương hội lớn để làm vố to, nào cần bán lẻ như vậy, ta và Thường Nguyệt mở gian cửa hàng này chủ yếu là để thanh lý đống tạp vật mà không cần phải bán tháo như rác rưởi mà thôi, hiện tại nếu như không thể thanh lý những tạp vật này ta còn mở tiệm làm gì nữa?"
Dù nói như thế, Trần Lâm vẫn chống cằm suy tư làm sao để giải quyết cái tình trạng này đây.
Một cửa hàng vắng khách có thể xuất phát từ nhiều nguyên nhân, trong đó nguyên nhân thường thấy nhất là vị trí mặt bằng không đẹp.
Và quả thật thế, mặt bằng nơi này cũng không phải là vị trí giao lộ đông đúc gì, chỉ là vấn đề này cũng không phải có thể giải quyết một sớm một chiều được, vì vậy cần khắc phục từ những phương diện khác.
"Có lẽ trước hết nên làm gì đó để tuyên truyền một đợt danh tiếng trước, sau đó lại xây dựng và củng cố địa vị của tên tuổi "Huyền Bảo Lâu" trong lòng người ở đây, sau đó lại quan sát tiếp xem tình huống có khả quan hơn chút nào không."
Nghĩ như thế, Trần Lâm như có ý đã quyết, hắn nhìn sang Cảnh Bình đang đứng nghiêm bên cạnh liền bắt đầu dặn dò.
"Lát nữa ngươi đi thông báo cho đám người Hùng Cường và Hạ Vũ, tối nay tụ tập thành hai nhóm mỗi nhóm mười người bắt đầu đi tuyên truyền thế này, Huyền Bảo Lâu hiện tại có mở dịch vụ mới..."
...
Ít ngày sau, trong phòng tiếp khách của "Huyền Bảo Lâu" một vị tán tu ăn mặc cũ kỹ đang thấp thỏm ngồi đó tựa như đang chờ đợi chuyện gì đó.
Và không để hắn phải đợi lâu, Trần Lâm và Thường Nguyệt đẩy cửa đi vào.
Trần Lâm sắc mặt tươi cười thông báo cho đối phương một tin vui:
"Tiên sinh, bảo vật gia truyền của ngươi mang tới quả thật rất có giá trị, đó là một miếng phôi thô để đúc pháp khí nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vị đại sư kia nửa đường liền đột ngột dừng lại khiến cho miếng phôi này không có cách nào thành hình được, tuy nhiên bởi vì là phôi của pháp khí nên bản thân nó vẫn có giá trị rất cao."
Vừa nói, Trần Lâm vừa đem một khối sắt đen nhánh đưa tới cho người nọ.
Vị tán tu kia nghe vậy, sắc mặt trước tiên là không thể tin, nhưng sau khi liên tục đạt được lời khẳng định chắc chắn của Trần Lâm, hắn liền chợt trở nên hớn hở sau đó vội nói:
"Vậy không biết quản sự định giá món bảo vật này thế nào?"
"Tầm một vạn linh thạch, nếu bán lại cho bản lâu, ta có thể làm chủ lấy giá sáu ngàn để mua lại cho ngài."
"Ách, làm sao lại chênh lệch nhiều vậy, chẳng phải câu trước vừa nói một vạn sao?"
Nghe đối phương nói thế, Trần Lâm cũng sớm đã có chuẩn bị nên cũng không bở ngỡ mà bình tĩnh nói:
"Giá một vạn linh thạch kia chỉ là giá trị của nó khi thị trường ổn định, nhưng thực tế thì rất ít Luyện Khí Sư muốn mua loại phôi này để luyện chế tiếp, vì vậy nên để kiếm khách mua rất khó, chi phí để tìm người mua, chi phí mặt bằng, tiền lời... tất cả những thứ này đều phải tính vì vậy nên bản lâu chỉ có thể mua với giá sáu ngàn linh thạch, nếu mua vượt giá này thì chẳng khác nào làm ăn không lời cả."
Nghe thế, người tán tu kia mặc dù trong lòng cũng cảm thấy hơi có lý, chỉ là hắn cũng không can tâm b·ị c·hém giá gần một nửa như thế, vì vậy hai bên đôi co thêm một chút, người tán tu kia liền ôm cục thép đen rời đi dự định đi tìm những tiệm khác để bán.
"Ngươi tại sao phải nói thật như thế? Người ta rõ ràng cũng có biết ơn vì ngươi nói thật đâu, chẳng bằng nói bảo vật gia truyền trong tay hắn chỉ là sắt vụn sau đó lại miễn cưỡng thu mua lại thì chúng ta chẳng phải rất dễ dàng liền kiếm lời được rồi sao?"
Thường Nguyệt đứng ở một bên theo dõi cả quá trình đàm phán xong, nàng liền nhịn không được mà hỏi.
Nghe vậy, Trần Lâm cười một tiếng liền ung dung mà giải thích, hoàn toàn không có tí nào là khó chịu hay không vui vì bỏ lỡ một cuộc giao dịch.
"Ngươi phải hiểu chúng ta mở dịch vụ "Kiểm định bảo vật" này ra là để làm gì, mặc dù lừa bịp đối phương để ép giá nghe có vẻ rất tốt, nhưng sự thật thì trên đời này người ngu ít lắm, chúng ta có thể lừa được lần một lần hai, nhưng có thể lừa được mãi sao? Nếu như một tiệm kiểm định mang mác là kiểm định bảo vật nhưng ai đưa đồ tới cũng b·ị đ·ánh giá là rác rưởi sau đó cưỡng ép thu mua lại thì ngươi nghĩ xem sau này ai còn muốn tới đây để sử dụng dịch vụ nữa? Vì vậy nên đừng nhìn hiện tại ta không kiếm lời được tí linh thạch nào, nhưng sự thật thì chúng ta đều đang kiếm lời lớn, bởi những nơi thương hội khác tuyệt không cách nào khẳng khái được như ta đâu, nhanh thôi, danh tiếng của chúng ta liền sẽ được lan rộng, khi ấy sẽ càng nhiều người đưa đồ tốt tới, chúng ta có thể càng dễ dàng kiếm món lợi lớn hơn, làm gì phải ham chút tiền lẻ này."
Nghe Trần Lâm giải thích, Thường Nguyệt mặc dù cảm thấy cái hiểu cái không, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay quả thật đã có không ít gương mặt quen thuộc mang theo đồ vật mới quay lại đây để kiểm định, số lượng người tới cửa hàng cũng ngày một tăng, Thường Nguyệt biết được một chuyện đó là chiến lược vực dậy cửa tiệm này của Trần Lâm dường như sắp thành công rồi.