Chương 202: Một ngày yên lành
(Cảm ơn "4 mắt" và "Anhhoan912" đã lì xì cho tác nha, chúc mọi người năm mới an khan thịnh vượng, vạn sự đại cát hê hê hê.)
Mặt trời dần lên cao, từng tia nắng ban mai buổi sáng sớm chiếu rọi xuống mặt đất khiến cho sinh cơ của vạn vật một lần nữa trở nên sinh động.
Trần Lâm miễn cưỡng mở mắt tỉnh lại sau một đêm dài đầy kích thích.
Bị tàn tật như hiện tại mặc dù hơi bất tiện chút, nhưng cô vợ trẻ cũng dường như biết ý mà trở nên nhiệt tình và chủ động hơn rất nhiều khiến cho Trần Lâm trong ngắn hạn cũng ứng phó không được.
Cảm giác miệng lưỡi khô khốc, Trần Lâm tặc lưỡi vài cái sau đấy theo bản năng đưa tay sang bên cạnh người, nhưng khác với mọi ngày, hôm nay cô vợ trẻ thế mà rời giường trước hắn khiến cho Trần Lâm lúc này đây chỉ có thể ôm lấy không khí.
"Người đâu rồi?"
Đang lúc Trần Lâm nghi hoặc, ngoài cửa chợt có vài tiếng động vang lên, ngay sau đó cửa phòng liền mở ra, Thường Nguyệt tươi cười bưng lấy một chiếc mâm đi tới.
"Ngươi tỉnh rồi à, vừa đúng lúc, nào dùng nhanh cho nóng."
Ôn nhu đặt chiếc mâm nhỏ lên bàn, Thường Nguyệt nhu hòa bưng lấy một chiếc bát nhỏ tới, bên trong chứa lấy một loại chất lỏng màu xanh lục, lờ mờ còn thấy vài miếng vụn lá như vụn thảo dược chưa xay nhuyễn.
Thấy nàng lúc này tựa như một cô vợ hiện mẫu mực, Trần Lâm không khỏi chợt cảm thấy cảm động và hãnh diện.
Thấy không, đây là vợ hắn đấy, sáng sớm đã biết cặm cụi đi pha thuốc cho hắn uống rồi, biết đi đâu để tìm một cô vợ thứ hai có thể được như thế này đây?
Khẽ hớp một ngụm, Trần Lâm không khỏi bị vị đắng chát kia làm cho sặc nhẹ.
"Khụ khụ!"
"Sao thế, khó nuốt quá à?"
"Ách, không có gì đâu, Thường Nguyệt của ta làm tốt lắm, mặc dù hơi đắng tí nhưng mà thuốc đắng dã tật nha."
Trần Lâm tưởng nàng lo lắng nên ôn nhu xoa đầu và cổ vũ.
Thấy hắn phản ứng như thế, Thường Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ mà tận hưởng lấy bàn tay ôn nhu của hắn.
Chỉ là rất nhanh cô vợ trẻ liền cảm thấy có chổ nào không đúng lắm, nàng mở to mắt mà nhìn lấy Trần Lâm đồng thời nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói thuốc gì cơ?"
"Thuốc đắng dã tật, thế nào?"
"Ách, này đâu phải thuốc đâu?"
Nghe nàng nói thế, sắc mặt Trần Lâm liền chợt cứng đờ, hắn nhìn lại bát nước không phải thuốc trên tay mình, màu xanh đậm kết hợp với đống cặn trôi nổi phía trên mặt bát khiến cho người ta ngoại trừ thuốc ra liền khó mà liên tưởng đến thứ gì khác.
"Thường Nguyệt ngoan của ta, nếu không phải thuốc thì bát này là bát là bát gì thế?"
"Là bát cháo nha, cháo dinh dưỡng nấu với... ta nấu với cái gì ấy nhỉ?"
"..."
...
Sau khi súc miệng và súc cả ruột sau khi nếm thử bát cháo nấu với nguyên liệu thần bí kia, Trần Lâm giáo huấn cô vợ trẻ một bài học về sinh an toàn thực phẩm xong, hắn liền bắt đầu đi làm công việc của ngày hôm nay.
Thuê một toa phi chu nhỏ, Trần Lâm và Thường Nguyệt cùng đi tới Thiên Nguyên Thành để bắt đầu ổn định lại hai sản nghiệp vừa mở, đồng thời cũng tổ chức nhân thủ cho dự tính tiếp theo.
"Ta dự định sau khi Trúc Cơ sẽ quay trở lại vương quốc Thái Tuế một chuyến, dựa theo lời Tử Lăng nói nơi đó có một chổ hang động cất giữ truyền thừa của cổ võ giả, chắc là có thể tìm học được không ít thứ tốt nha."
Đối với pháp thuật không có hứng thú, nhưng đối với các loại lưu phái võ thuật và kỹ năng cận chiến bác đấu, Thường Nguyệt trời sinh đã có một niềm đam mê mãnh liệt, vì vậy nên khi biết được nơi Tử Lăng học được tuyệt thế võ công, nàng liền cũng muốn đi tới đó xem thử một chút, chỉ là khi ấy đã rất gần ngày diễn ra Ngoại Môn Thi Đấu rồi vì vậy nên không thể lập tức liền đi xem được, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã xong, quán quân cũng đã đạt được, Thường Nguyệt dự định sau khi đột phá liền sẽ lên đường ngay cho nóng.
Trần Lâm cũng cảm thấy không có vấn đề gì, cô vợ trẻ bản tính vốn hiếu động không thích ở yên mãi trong tông môn giống hắn, vì vậy sớm muốn nàng cũng sẽ lại chạy ra ngoài mà thôi, nếu đã vậy thì thay vì để nàng chui vào mấy nơi rừng thiên nước độc yêu thú hoành hành như Vạn Yêu Sơn Mạch thì một quốc gia phàm nhân như vương quốc Thái Tuế liền là địa điểm không thể tốt hơn.
"Ngươi định đi một mình hay tổ chức đi theo nhóm?"
"Này sao, ta vốn định đi một mình, nhưng nghĩ lại thì Tử Lăng nếu có thể không trả giá gì cũng có thể nhận được võ công, vậy chẳng bằng thử mang thêm chút người theo để coi thử tình huống thế nào, nếu ai cũng có thể vô điều kiện nhận được võ công vậy chẳng phải chúng ta sắp kiếm lớn rồi?"
"Chắc là không có chuyện ngon ăn như thế đâu."
Nói như thế, trong nội tâm, Trần Lâm cũng không thật sự coi trọng truyền thừa của cổ võ giả cho lắm.
Cho dù ngày trước cổ võ giả có từng huy hoàng qua một thời, sánh ngang được với tu sĩ đi chăng nữa, nhưng theo tuế nguyệt dần trôi, cổ võ giả bị đào thải và hoàn toàn biến mất đã chứng tỏ con đường ấy cũng không phải là con đường tốt đi, có thời gian học võ công, hắn thà đi nghiên cứu linh văn còn có ý nghĩa hơn.
Cả hai cùng bàn bạc thêm một chút chuyện khác, trong lúc đó phi chu cũng đã tới Thiên Nguyên Thành lúc nào không hay.
Cũng hơn một tháng rồi không đặt chân nơi đây, cảnh tượng vẫn vậy và không có nhiều thay đổi lắm.
Trần Lâm và Thường Nguyệt trước tiên liền tới quán phở để coi thử tình hình trước.
Không thể không nói mặc dù thiếu vắng Trần Lâm thường xuyên quản lý, nhưng tình trạng làm ăn ở đây vẫn tương đối tốt, tuy không đến mức khách đến ăn xếp thành hàng dài nhưng cũng có thể gọi là đông đúc tấp nập, lúc nào cũng gần như không còn bàn trồng.
Điều này làm cho Trần Lâm không khỏi có chút vui vẻ.
Không phải là vì đông đúc như thế này hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà chủ yếu là thấy được món ăn của quê hương có thể trở nên phổ biến và được yêu thích ở nơi đất khách thế này cũng là một loại hạnh phúc nhỏ nhoi.
"Xem ra hai tên nhóc ngươi đề bạt làm quản lý làm không tệ nhỉ?"
"Ừm, hai tên đấy làm việc không tệ."
Trần Lâm mỉm cười khen lấy hai người hắn và Thường Nguyệt đề bạt lên làm quản lý đó là Hùng Cường và Hạ Vũ.
Đối phương có thể vẫn ổn định kinh doanh tới hiện tại chứng tỏ cả hai đã dựa theo lời hắn dặn dò mà làm, không có lung tung làm bậy, điều này làm cho Trần Lâm rất hài lòng, dự định khi nào đấy lại kiểm tra thêm một chút liền có thể thu nhận làm nhân viên hạch tâm dưới trướng mình.
"Được rồi đi xem nơi còn lại thế nào đi."
Khi ấy hắn và Thường Nguyệt đã quyết định sẽ mở hai cửa hàng, một cái là quán phở, một cái còn lại là cửa hàng tạp vật gọi "Huyền Bảo Lâu".
Sở dĩ gọi là cửa hàng tạp vật bởi vì bên trong bán nhiều thứ đồ linh tinh lắm, từ đống vật phẩm trắng không có tí tác dụng thực tế mà hắn quay được cho đến trận pháp, linh phù, linh khí, linh thi, đồ vật của đệ tử ma tông... tất cả đều có bán.
"Nơi này... có chút hoang sơ nhỉ?"
Nhìn gian cửa hàng trơ trụi trước mắt, xung quanh không một bóng người, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí tấp nập ở quán phở, Trần Lâm cũng không khỏi cảm khái một tiếng mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
"Được rồi vào xem trước đi."