Chương 153: Diễn biến gay cấn
(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử hehe)
Thấy Trầm Linh Nhi biến mất, vị trí vừa rồi nàng đứng chỉ còn lại một vũng nước, Doãn Thiên Kỳ lập tức ngưng thần liếc vội xung quanh muốn tìm kiếm thân ảnh của nàng.
"Sao lại không có được?"
Choáng váng trong tình huống lúc này, Doãn Thiên Kỳ hoàn toàn không cách nào thấy được thân ảnh của Trầm Linh Nhi trên sân đấu khiến cho hắn trong chốc lát cũng không biết phải làm sao.
"Không phải huyết mạch Doãn gia nhưng vẫn có thể luyện ra loại linh tơ vô hình vô ảnh tới mức độ này, thiên phú cô nàng này quả nhiên đủ đáng sợ."
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, Doãn Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó hắn đưa tay giải phóng vô số tơ xanh bao quanh xung quanh người.
Nếu đã không thể xác định được vị trí của Trầm Linh Nhi, vậy hắn chỉ đành trước tiên bảo vệ bản thân cái đã.
Có "Lục Hoa Linh Tơ" bao quanh ba trăm sáu mươi độ không góc c·hết, Doãn Thiên Kỳ có tự tin đối phương tuyệt đối không có cách nào tiếp cận được hắn.
Mặc dù hắn cũng không có cách nào di động hay tiếp cận đối phương nhưng hắn có cách để thủ thắng.
"Nở rộ đi, Lục Hoa!"
Từ trên từng sợi tơ xanh, lập tức có từng chiếc nụ nhỏ nhanh chóng mọc ra, sau đó dần dần nở rộ, cánh hoa xòe to, nhụy hoa xung mãn.
Cảnh tượng trong nháy mắt liền trở nên lãng mạn vô cùng khi giờ đây Doãn Thiên Kỳ như được vạn hoa bao quanh mình, kết hợp với nhan sắc điển trai, da trắng mày ngài của hắn, quả thật rất xứng danh là một hoa hoa công tử.
Chỉ là chứng kiến cảnh tượng vạn hoa đua nở như này, Trầm Linh Nhi lại không có chút tâm tư nào dám coi nhẹ.
Bởi nàng có thể thấy được từ trong những nhụy hoa kia đang có phấn hoa không ngừng được phun ra.
Quen biết Doãn Thiên Kỳ đã lâu, Trầm Linh Nhi biết phấn hoa kia có tác dụng gây ảo giác cực mạnh, mặc dù phạm vi lan truyền càng xa thì tác dụng càng bé nhưng theo thời gian trôi qua, cả sân đấu này sớm muộn cũng sẽ bị dìm ngập trong phấn hoa của đối phương, khi ấy nàng cũng không còn chổ để trốn nữa.
Nhưng thủ đoạn này của đối phương cũng không phải là không có cách phá giải.
Lúc này, Doãn Thiên Kỳ vẫn đứng chờ đợi, chờ đợi phấn hoa có thể bao trùm toàn bộ sân đấu, đến lúc đó hắn liền có thể thắng, quá trình ấy cũng sẽ không lâu lắm, chỉ cần vài phút mà thôi.
Trầm Linh Nhi không có hỏa linh lực, cũng không có thể chất kinh dị như tu sĩ luyện thể, tuyệt đối không có cách nào dễ dàng hóa giải được tuyệt chiêu này của hắn.
Doãn Thiên Kỳ nghĩ như thế, nhưng đột nhiên hắn liền cảm giác phía sau lành lạnh.
Không kịp phản ứng, một thanh phi đao không biết từ đâu bay ra đã xâm nhập vào phạm vi bao phủ của "Lục Hoa Linh Tơ" phóng đến sau gáy của hắn, nhưng chỉ kém hai bước liền bị liên miên sợi tơ quấn chặt chặn lại.
Mặc dù bản thân không có b·ị t·hương gì, nhưng nhìn phi đao chỉ cách mình có mấy bước, Doãn Thiên Kỳ không khỏi chợt đổ mồ hôi lạnh, hắn nghĩ mà sợ.
Phi đao của đối phương hoàn toàn không có báo trước liền đã thâm nhập vào địa bàn của hắn, cứ như là từ hư không xuất hiện vậy, không có một chút dấu hiệu nào.
"Nàng chẳng lẽ còn có thể trong thời gian ngắn che dấu cả ám khí nữa sao?"
Doãn Thiên Kỳ nghĩ như thế, tâm thần hắn càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nếu vậy thì hắn tuyệt đối phải càng cẩn trọng hơn nữa, nếu không thì rất dễ bị đối phương tập sát từ xa thành công.
Sau lần công kích đầu tiên, rất nhanh liền có liên miên ám khí không ngừng từ hư không phóng ra dễ dàng xâm nhập địa bàn đã bị linh tơ bao phủ.
Xâm nhập sâu cạn không đều, sâu thì thậm chí đã sượt qua da Doãn Thiên Kỳ khiến hắn kinh hãi không thôi, may mà hắn tập trung toàn phần nên mới né tránh được, nhưng cạn thì chỉ mới bay tới liền bị vô số sợi tơ chặn ở ngoài.
Trải qua mấy phút liền chịu trận, Doãn Thiên Kỳ mặc dù cảm thấy áp lực vô biên, nhưng dù vậy hắn cũng không có tuyệt vọng, bởi phạm vi lan truyền của phấn hoa đã rất xa rồi, chỉ cần câu thêm ít phút nữa liền có thể bao trùm toàn sân, đến lúc đó nàng liền không có chổ để trốn khỏi hắn.
Đang lúc Doãn Thiên Kỳ nghĩ như thế, không gian trước mắt hắn liền đột nhiên trở nên xao động như sóng biển, lập tức một thân ảnh xách theo đoản đao lao ra và phóng tới trực diện Doãn Thiên Kỳ.
"Không đợi được nữa nên liều mạng sao? Nhưng đáng tiếc, nàng không xuyên qua được hàng phòng ngự của ta đâu."
Doãn Thiên Kỳ nói một câu xong liền nghiêm mặt cong người thủ thế, trường kiếm trên tay cũng tùy thời chuẩn bị để giao chiến với Trầm Linh Nhi.
Giây phút quyết định kết quả trận đấu chính là lúc này.
...
"Xem ra Trầm Linh Nhi sẽ phải thua rồi."
Ngồi trên khán đài, Trần Lâm cho ra một bình luận như thế.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền nói lại:
"Sao rồi, ngươi và tiểu áo bông có xích mích gì à mà lại mất niềm tin vào nàng như thế?"
"..."
"Nào, chột dạ à, nói gì đi chứ."
"Alo, sao lại không trả lời ta, đừng nói là bị ta nói đúng tim đen rồi nha."
"Thanh minh đi mà, này..."
Đối với thói lì mà nhây của Thường Nguyệt, Trần Lâm quyết định nhắm mắt bịt tai làm ngơ.
Quả nhiên đã sớm quen cái thói khó ở của Thường Nguyệt, cách của Trần Lâm rất hiệu quả.
Càu nhàu không đến một phút, Thường Nguyệt liền không chịu được nữa liền từ bỏ kiếm chuyện, nàng khó chịu hừ một tiếng liền nói:
"Quá không thú vị, không đùa ngươi nữa."
Nghe thế, Trần Lâm liền mỉm cười đắc ý, hắn rất muốn nói:
"Thế thì ta cảm ơn, trò đùa của ngươi cũng không thú vị tí nào đâu."
Nhưng cuối cùng chỉ để ở trong lòng mà thôi, nếu nói ra sợ là cô vợ trẻ lại muốn khó ở tiếp.
"À, nói về nhận định hồi nãy của ngươi, nói Trầm Linh Nhi thua thì chưa chắc, theo ta thấy thì tên họ Doãn kia sắp xong rồi."
Thường Nguyệt nói một câu như vậy khiến cho Trần Lâm nghe cũng không hiểu ra sao.
Mặc dù lúc này thế công của Trầm Linh Nhi rất mãnh liệt, ám khí liên miên dồn dập không ngớt, nhưng thực tế thì có rất ít có thể đột phá được hàng phòng ngự từ linh tơ của đối phương, và cho dù có đột phá được thì cũng khó mà để lại v·ết t·hương chí mạng cho hắn, trong khi thứ phấn hoa màu xanh kia thì đang không ngừng lan tràn ra ngoài và tăng lớn diện tích bao phủ.
Không cần là người thông minh cũng biết hít phải thứ phấn hoa sặc sỡ ấy tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, Trầm Linh Nhi nếu cứ dây dưa như vậy, càng về lâu liền sẽ càng khó thắng, một khi cả sân đấu hoàn toàn bị phấn hoa lan tràn thì cô nàng ấy thua chắc rồi.
"Bộ ngươi nhìn ra được gì sao, Trầm Linh Nhi lấy gì để thắng?"
"Ngươi nhìn những chiếc ám khí tiểu áo bông đã phóng ra đi."
Thường Nguyệt không vội trả lời mà chỉ nói một câu như thế khiến Trần Lâm cũng nhìn lại.
Trầm Linh Nhi phóng ra rất nhiều ám khí trong trận đấu này, nhưng phần lớn bọn chúng đều bị linh tơ màu xanh của Doãn Thiên Kỳ trói buộc lại và bị treo giữa không trung hoàn toàn không cách nào thực hiện tác dụng gây sát thương được nữa.
"Những ám khí ấy ngoại trừ bị trói chặt ra thì có gì đặc biệt?"
"Ngươi không nhìn ra sao..."
Thường Nguyệt vừa xem diễn biến trận đấu nàng vừa nheo mắt cười, ý niệm tiếp tục đáp:
"Những chiếc ám khí kia bị linh tơ trói chặt, nhưng ngược lại những linh tơ kia sao không phải là cũng đang bị vô số ám khí đính lên để cố định lại đây."
"Ý ngươi là gì?"
"Giờ thử tưởng tượng có một sợi dây sỏ xuyên tất cả ám khí lại với nhau, sau đó ngươi nắm một đầu của sợi dây để kéo mạnh thì điều gì sẽ xảy ra đây?"