Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 152: Trầm Linh Nhi đấu Doãn Thiên Kỳ




Chương 152: Trầm Linh Nhi đấu Doãn Thiên Kỳ

(Cảm ơn "Jineek2005" và "Mew2000" đã đề cử nha, hê hê)

Hỏa cầu v·a c·hạm với tường đất, lập tức, một v·ụ n·ổ ẩn chứa sức công phá to lớn bùng phát, sóng xung kích lan ra khắp sân đấu khiến Tư Cát Gia Kiệt lẫn Bạch Du đều phải đưa tay phòng thủ, hai chân cố định trên mặt đất để tránh bị thổi bay mất.

Vài giây sau, bão lửa mới ngừng lại, hỏa cầu và tường đá giờ đây đều đã biến mất, chỉ có khói bụi mù mịt đang không ngừng lan tràn khắp sân đấu.

Lần so tài này đã có thể xem như là ngang tài ngang sức.

Nhưng dù vậy Tư Cát Gia Kiệt lại vui không nổi, bởi vì đó là thủ đoạn cuối cùng của hắn, dồn toàn bộ linh lực để thi triển bí thuật truyền thừa của gia tộc nhưng như thế thì cứ vẫn không đột phá nổi pháp thuật phòng ngự của đối phương, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn đã không còn phần thắng nữa rồi.

"Ài, ta nhận thua."

Thấy mình không thắng được rồi, Tư Cát Gia Kiệt cũng không chày cối bất chấp, liền trực tiếp nhận thua để bớt phải nhận thêm đau khổ trên thể xác vậy.

Đến tận đây thì vị thế của Ngũ Đại Thiên Kiêu trong ngoại môn liền càng được vững chắc, hoàn toàn vượt qua danh tiếng của các thiên tài thế gia khi mà liên tiếp có hai trận thắng đậm.

Từ đó có thể thấy được, thiên tài của các thế gia có thể là có bản lĩnh thật nhưng cũng có thể là nhờ vào tài nguyên chồng chất lên mới được vậy.

Nhưng ngược lại thì thiên tài có thể đứng trong hàng ngũ Ngũ Đại Thiên Kiêu thì tuyệt đối không có một cái nào là đơn giản, từng người đều dựa vào hai bàn tay của mình để đánh ra uy vọng cao như thế, mỗi người trong đó tùy ý chọn một thì cũng đều là nhân vật có đảm lượng có bản lĩnh, có thể một mình gánh vác một phương.

...

"Chậc chậc, xem ra kỳ này ngoại môn cũng xuất hiện rất nhiều hạt giống không đơn giản lắm nha."

Đứng trên đài cao chứng kiến toàn bộ trận đấu vừa rồi, Hà Chân Vũ hài lòng gật đầu, không tiếc lời khen ngợi.

Quả thật từ đầu tới giờ, hắn được chứng kiến không ít nhân vật đặc sắc và rất có tiềm năng.

Trong đó đáng chú ý nhất chính là Ngũ Đại Thiên Kiêu.



Quả thật lúc đầu hắn đối với danh hiệu kia có chút coi thường, dù sao trong thời của hắn Ngũ Đại Thiên Kiêu lúc ấy chẳng là cái thá gì cả, dễ dàng liền b·ị đ·ánh bại.

Nhưng thời đại thay đổi, sóng sau đè sóng trước, không ngờ chỉ mới ít năm trôi qua, chất lượng của Ngũ Đại Thiên Kiêu lại tăng cao như thế, hay phải nói đúng hơn đó là chất lượng của đệ tử bình dân đã tăng cao lên rất nhiều rồi.

"Sư huynh nói đúng, quả thật đệ tử kỳ này có chất lượng rất cao, xem ra tương lai tông môn không cần phải lo không người kế tục rồi."

Cười nói một câu, Vương Kỳ nhìn lại danh sách, sau khi đánh dấu Bạch Du qua vòng sau xong, hắn liền nhìn cặp trận tiếp theo, sắc mặt lập tức hơi đọng lại một chút nhưng rất nhanh chóng liền giản ra, khóe miệng hơi cong lên.

"Trận đấu tiếp theo cũng rất thú vị đây."

...

"Ồ, coi kìa Trần Lâm, tiểu áo bông của ngươi lại lên đài kìa, mau hò hét cổ vũ cho nàng đi kìa."

"..."

Hễ mỗi khi có sự xuất hiện của Trầm Linh Nhi là Thường Nguyệt lại trở nên không đáng yêu như thế khiến cho hắn cạn lời cũng lười nói thêm nữa, chỉ chăm chú xem hai người kia đang dần lên sân đấu.

Có thể nói đây là một trận đấu tương đối oái ăm khi mà người tham gia không ai khác là Trầm Linh Nhi và Doãn Thiên Kỳ.

Trần Lâm cũng có chút hiếu kỳ không biết kết quả trận đấu này sẽ như thế nào đây, là Doãn Thiên Kỳ sẽ đánh hết sức để giành chiến thắng hay là hắn sẽ nhận thua để tình nhân của mình được đi tiếp.

Này còn cần phải xem tiếp mới biết được nha.

Kết quả thật sự rất là đáng mong đợi.

...

Đứng trên sân đấu, Trầm Linh Nhi và Doãn Thiên Kỳ đối mặt nhìn nhau.



Bầu không khí lúc này có chút kỳ cục, Doãn Thiên Kỳ không biết phải mở lời như thế nào, vì Trầm Linh Nhi lúc này có vẻ như đang có tâm trạng không được tốt lắm.

"Sư muội, ngươi còn đang buồn phiền vì Tô Thường Nguyệt đấy sao?"

Nghe vậy, sắc mặt lạnh như băng của Trầm Linh Nhi mới thay đổi một chút, nàng thở dài một tiếng sau đó gật đầu thừa nhận.

"Phải."

"Ài, sư muội cần gì nghĩ nhiều như thế, Tô Thường Nguyệt chỉ là thắng được nhất thời mà thôi, đối phương không thể đắc ý cả đời được đâu, vòng sau ta tất nhiên sẽ thay sư muội báo thù."

Nghe Doãn Thiên Kỳ nói thế, Trầm Linh Nhi liền đột nhiên nhiếu mày, nàng lạnh lùng hỏi:

"Sư huynh có nắm chắc có thể chiến thắng ta rồi sao?"

"Ách, sư muội hiểu nhầm, sư huynh cũng không muốn đấu với ngươi, như vậy đi, nếu như sư muội chiến thắng, ta có thể chủ động nhận thua nha."

Nghe vậy, sắc mặt Trầm Linh Nhi càng trở nên xấu đi, nàng càng thêm lạnh giọng hỏi lại:

"Sư huynh đây là đang thương hại ta đó à?"

Đến đây, Doãn Thiên Kỳ á khẩu, sắc mặt trở nên lúng túng hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào mới phải đây.

Thắng cũng không được, thua cũng không được, ngươi muốn ta phải làm thế nào bây giờ?

Doãn Thiên Kỳ rất muốn hiện tại liền quát vào mặt đối phương như thế.

Nhưng vì để giữ gìn hình tượng trước mặt mỹ nhân, hắn chỉ có thể nhịn lại, mặt ngoài lúng túng cười.

Nếu đổi lại là nữ nhân bình thường, có lẽ hắn chỉ chơi đùa một chút liền thôi, hoàn toàn không cần thiết hao tâm phí sức tới cỡ này.



Nhưng đáng tiếc Trầm Linh Nhi cũng không phải nữ nhân bình thường, hắn khó lắm mới đoạt được đối phương từ tay người khác, còn chưa lấy được chổ tốt thì làm sao lại buông tha dễ dàng như vậy đây.

Vì thế, Doãn Thiên Kỳ chỉ có thể ôn nhu mỉm cười đề nghị:

"Nếu sư muội đã có quyết tâm như thế, vậy sư huynh chỉ có thể đành đau lòng đọ tay một chút với sư muội vậy."

"Tốt, vậy thì thật đúng ý sư muội rồi."

Vừa nói, Trầm Linh Nhi liền xuất ra tám thanh tiểu đao, bình tĩnh chờ đợi màn sáng trận pháp phủ xuống, cũng là lúc trận đấu chính thức bắt đầu.

Tám thanh ám khí tung bay phóng tới Doãn Thiên Kỳ khiến hắn vội vàng xuất ra tế kiếm để đánh chặn.

Lúc này Trầm Linh Nhi cũng tận dụng thời gian này để phóng lên, nàng không ngừng rút ra ám khí để công kích, khi đã tới gần Doãn Thiên Kỳ mới phóng xuất đoản đao để chiến đấu.

Cảm thấy có hơi lạnh từ phía sau truyền tới, Doãn Thiên Kỳ liền quay người lại dùng tế kiếm để cản lại đoản đao của Trầm Linh Nhi, binh khí giao thoa phóng xuất từng tia lửa bắn ra trước mắt hai người.

Doãn Thiên Kỳ vốn muốn nói vài câu để hâm nóng bầu không khí lúc này, nào ngờ Trầm Linh Nhi lười nghe lắm, nàng cầm đao tay phải, tay trái chợt rút một cái.

Lập tức vô số ám khi phía sau Doãn Thiên Kỳ lập tức tựa như có linh nên được Trầm Linh Nhi triệu hồi không ngừng phóng về phía nàng.

Ám khí phía sau, đao bén trước mắt.

Trong chốc lát hắn khó mà đón đỡ được nhiều công kích dồn dập như vậy.

Biết được điều đó, Doãn Thiên Kỳ chỉ có thể thi triển thủ đoạn độc môn của mình.

"Lục Hoa Linh Tơ!"

Lập tức, vô số sợi tơ xanh liền từ trên thân thể các nơi phóng ra, một phần vừa ngăn cản vô số ám khí bay tới, một phần khác thì muốn bao trùm Trầm Linh Nhi để khống chế nàng.

"Huyền Quang Điệp Ảnh!"

Thấy có biến, Trầm Linh Nhi lập tức sử xuất thủ đoạn, cả thân thể nàng tựa như hư huyễn, đợi tới khi linh tơ bao trùm lấy liền vỡ nát biến thành một đoàn nước xanh biếc rơi xuống đất.