Chương 135: Trần Lâm đấu Triệu Cường
(Cảm ơn "Jineek2005" đã đề cử nha!!)
"Nữ nhân kia thật nói như thế?"
"Phải, ta cũng không biết cô nàng kia có ẩn ý gì nữa."
"Ngươi không bịa ra để viện cớ đấy chứ?"
"Tất nhiên là không rồi."
Trần Lâm phí một phen miệng lưỡi mới giải thích xong hắn vô tội, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ sai trái nào vào lúc ấy.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trên đài cao, Vương Kỳ lại một lần nữa niệm tên của hắn.
"Trận đấu tiếp theo, Trần Lâm đấu với Triệu Cường."
Nghe thấy tên đối thủ tiếp theo, Trần Lâm liền cảm giác có chút bất đắc dĩ và ngoài ý muốn.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần để so tay với Triệu Cường rồi, tuy nhiên lại không ngờ sẽ nhanh như vậy, hắn vốn còn định sẽ quan sát thêm vài trận nữa của đối phương để suy nghĩ thêm đối sách đây.
"Sao, có nắm chắc chứ?"
"Cũng có một ít."
Lúc này thấy Trần Lâm gặp khó, Thường Nguyệt cũng không đùa giỡn nữa, nàng bắt đầu thay Trần Lâm suy nghĩ cho trận chiến sắp tới nên đánh làm sao cho tốt đây.
Trần Lâm thì hít một hơi thật sâu cố trấn định cảm xúc hồi hộp trong lòng, mặc dù biết là sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lâu dài trốn tránh trong tông môn, ít khi đấu pháp với người khác, hắn thật sự vẫn chưa quen được cảm giác khi chuẩn bị tham gia một trận chiến như này.
Hiện tại không quen thì cũng phải quen, ta cũng không thể cứ trốn mãi như thế này được.
Từ ngày gặp được Thường Nguyệt tới giờ, Trần Lâm nhận ra mình có chút sợ sệch quá mức.
Sợ này sợ kia, sợ người sợ vật, sợ thiện ý sợ ác ý, sợ tùm lum thứ trên đời.
Mặc dù hiện tại còn có Thường Nguyệt che chở ngăn cản các loại tai họa và rủi ro bên ngoài, nhưng cứ thế này mãi cũng không phải cách.
Hắn cần phải thay đổi.
Và trận đấu này sẽ là bước ngoặc đầu tiên đánh dấu sự thay đổi của hắn.
Ổn định tâm tính, Trần Lâm sắc mặt dửng dưng, thần thái ung dung bước lên sàn đấu, nơi này đã sớm có thân ảnh Triệu Cường đang đứng đợi sẵn.
Khi thấy Trần Lâm đi lên, Triệu Cường liền hào khí cười lớn:
"Haha, Trần sư đệ không ngờ lại có lúc chúng ta lại gặp nhau như thế này nhỉ."
"Quả thật, sư đệ không ngờ lại có ngày được vinh hạnh so tài với sư huynh như lúc này."
Đối với người quen, Trần Lâm luôn giữ thái độ khách khí như vậy.
Theo hắn nghĩ, hòa ái khách khí với người khác không có gì không tốt.
Chỉ là Thường Nguyệt thì lại không nghĩ như vậy.
"Vinh hạnh cái quỷ, ngươi vinh hạnh vì chuẩn bị nghiền nát hắn à? Mạnh bạo lên nào, thách thức hắn, đè ép nhuệ khí của hắn, chửi cha mắng mẹ cho hắn sợ, chỉ cần ngươi không sợ người khác thì người khác sẽ phải sợ ngươi, mau nói theo ta nào "Hạng người giá áo túi cơm, gà đất chó sành không đủ thành đạo như ngươi cũng xứng đứng trước mặt ta?"."
Tự động bỏ qua mấy lời khuyên "bổ ích" đang vang lên trong đầu, Trần Lâm mặt ngoài vẫn tươi cười khách khí thêm một lát rồi cả hai liền tỏ ra tiếc nuối vì trận pháp lúc này đã phủ xuống, đại ý chính là trận đấu đã bắt đầu.
"Sư đệ cẩn thận, ta tới đây."
"Tốt!"
Triệu Cường nhắc nhở một câu liền nhấc theo đại đao xông tới, khí thế dũng mãnh, tốc độ kinh người chẳng mấy chốc đã lao đến chổ Trần Lâm.
"Hắn cầm đao tay phải, ngươi lách sang trái cùng hướng với tay cầm đao của hắn liền được."
Triệu Cường chưa xuất đao, giọng Thường Nguyệt liền đã trước tiên vang lên.
Trần Lâm theo bản năng nghe theo cũng lách ngươi sàng trái thì quả thật đã tránh được một đạo chém lên của Triệu Cường.
"Có ý tứ nha sư đệ."
Cười khen một câu, Triệu Cường liền tiếp tục ra đao.
"Đao này không cần né, khụy gối hết mức liền tránh được sau đó chọc vào mạn sườn của đối phương!"
Trần Lâm nghe theo liền khụy chân xuống.
Quả thật đã thành công tránh né được một đao của Triệu Cường, chỉ là hắn cũng không công kích ngược lại mau chóng lùi lại.
"Sao không đâm!!"
"Ách, có cần ra tay nặng thế không? Lỡ đối phương ghi hận thì chẳng phải sau đó liền phiền phức lớn rồi?"
"Con mẹ nó đã đánh nhau rồi ngươi còn sợ phiền phức?"
Thường Nguyệt cơ hồ là chửi ầm lên.
Nàng biết Trần Lâm vốn không thiện chiến, nhưng không ngờ lại không thiện chiến tới mức này.
Cũng không biết hắn làm sao sống được tới ngày hôm nay nữa... à mà hắn cũng có đấu pháp bao giờ đâu, không sống tới ngày hôm nay mới có quỷ.
Phía đối diện, Triệu Cường giao thủ hai đao thì cũng ý thức được có gì đó không đúng.
Vị Trần sư đệ này cũng không đơn giản như hắn nghĩ, thế mà có thể đọc được mọi động tác của hắn, chỉ là may mắn đối phương dường như không có nhiều kinh nghiệm đấu pháp cho lắm, tránh né xong cũng không có phản kích khiến cho hắn cũng đỡ một phen hao tổn linh lực để chống đỡ.
Nhưng dù vậy hắn lúc này cũng đã không còn ý định lại nhường nữa, đối phương xứng đáng được giao thủ với toàn lực của hắn.
Trần Cương lúc này nâng đao thủ thế, không cần loạn xong lên nữa.
Thấy vậy, Trần Lâm liền bị làm khó không biết nên làm gì bây giờ.
"Nên lao lên đánh phủ đầu không?"
"Tất nhiên là phải lao lên đánh phủ đầu rồi, trước mắt ngươi cũng có phải là Phù Hoa sư muội đâu mà đứng đấy ngắm hoài."
"Có thể nào đừng nhắc tới Phù Hoa được không."
Trần Lâm bất đắc dĩ, nhưng lúc này cũng không tiện dạy dỗ lại nàng, hắn chỉ đành trước ứng phó trận đấu này.
"Khổ người tên Triệu Cường này khá dài, ngươi một khi vào phạm vi ba bước gần hắn liền sẽ b·ị c·hém, nếu lúc ấy ngươi có thể gạt được đao của hắn ra thì cơ hội phản kích sẽ tới."
Nghe vậy Trần Lâm liền nhíu mày nghi vấn:
"Làm sao để gạt đao của đối phương ra? Người ta là Luyện Khí tầng chín đấy."
Hắn cũng không có thể chất phi thường như Thường Nguyệt, mặc dù linh lực có chổ hùng hậu và đặc sắc nhưng cũng không ưu tú tới mức có thể bù đắp được chênh lệch hai tiểu cảnh giới như thế.
"Này đơn giản, ngươi chỉ cần... ờm... được rồi ta có cách hay hơn."
"Cách gì?"
"Để ta tới đi."
Thường Nguyệt vốn muốn để Trần Lâm làm theo phương pháp của nàng, nhưng nghĩ đến thiên phú chiến đấu rác rưởi của hắn muốn làm chuyện tinh vi như thế thì có chút khó, này giống như là kêu nàng đi dùng ".Flut" để sáng tạo ra một loại trận pháp mới vậy, theo lý thuyết thì nàng có đủ nền tảng để làm được, nhưng đem vào thực tiễn thì Thường Nguyệt chỉ có thể cười trừ, nàng không có cái thiên phú quái thai đấy của Trần Lâm.
Nghe thấy Thường Nguyệt muốn mượn tạm thân thể của hắn để chiến đấu thay, Trần Lâm vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại thì hiện tại hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai về mảng đấu pháp này, không có người cầm tay chỉ điểm thì thật sự rất khó tự mình học hỏi được, hắn sẽ thua trước khi có thể học hỏi được gì mất.
Vì vậy Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
"Tốt, ngươi thị phạm một lần thử đi."
"Nhìn mà học hỏi đi."
Ý thức Thường Nguyệt thay thế Trần Lâm để khống chế thân thể hắn.
Mất vài giây để nàng làm quen với quá trình chuyển đổi thân thể đột ngột như này, tuy nhiên vì cũng không phải là lần đầu nên Thường Nguyệt rất nhanh liền chưởng khống tốt mọi thứ, lúc này đây nàng liền kiêu ngạo nhìn Triệu Cường mà cười.
Ở phía đối diện, Triệu Cường thấy Trần Lâm đột ngột liền nhắm mắt lại, cả người bất động vài giây, liền lại mở mắt ra, hắn hoàn toàn không hiểu ra sao thì đã thấy "Trần Lâm" đột nhiên thay đổi thế đứng, cách cầm đoản kiếm cũng thay đổi.
Lúc này Triệu Cường liền cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị mà nhìn xem Trần Lâm.
Thế đứng của đối phương lúc này thế mà đã không còn sơ hở nữa rồi?