Chương 134: Trận đấu không hiểu ra sao
(Cảm ơn "Mew2000" và "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử nha XD)
Ở trên khán đài, Trần Lâm cẩn thận tỉ mỉ quan sát các đối thủ tương lai của hắn, trong đầu không ngừng mường tượng suy diễn ra các loại chiến pháp để ứng đối.
Về cơ bản thì có thể nói bảng của hắn là bảng mềm nhất trong bốn bản khi mà cũng không có nhiều đối thủ nặng kí cho lắm, Triệu Cường và Lương Toản có thể coi như hai chướng ngại vật lớn, những người còn lại mặc dù cũng có một vài Luyện Khí tầng chín nhưng lại chỉ là đệ tử bình dân, thủ đoạn cũng không nhiều lắm, hắn có phần thắng tương đối lớn.
"Trận đấu tiếp theo, Trần Lâm đấu với Phù Hoa."
Nghe thấy trọng tài gọi tên, Trần Lâm cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, hắn sớm muộn gì cũng phải lên đài, có thể quan sát được nhiều trận như để học hỏi và vẽ ra chiến thuật đã là tốt lắm rồi, hắn không có đòi hỏi gì thêm.
Bước lên sân đấu, đứng đối diện với hắn là một nữ đệ tử tuổi tầm hai mươi, mắt hạnh mày ngài, làn da như tuyết, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy như hoa như ngọc quả thật là người rất xứng với cái tên mềm mại như "Phù Hoa".
"Ngươi vừa cảm khái vị sư muội trước mắt thật đẹp đúng không?"
Đột nhiên lúc này, bên tai hắn liền vang lên giọng Thường Nguyệt.
Mặc dù trong nội tâm có chút hoảng nhưng mặt ngoài Trần Lâm vẫn trấn định bình tĩnh đáp:
"Vừa thấy vị sư muội trước mắt ta liền chỉ có một suy nghĩ mà thôi."
"Suy nghĩ gì?"
"Còn kém xa lắm, không cách nào so được với Thường Nguyệt nhà ta cả."
"... Hừ, dẻo miệng, lo mà đánh cho tốt đi, có ta chống lưng cho ngươi rồi, không phải lo."
Nghe Thường Nguyệt nói thế, Trần Lâm cũng chỉ cười, Phù Hoa cũng là Luyện Khí tầng bảy như hắn, Trần Lâm hoàn toàn không có nổi lo không thể thắng được.
Màn sáng trận pháp dần dần trút xuống hàm ý cho trận đấu lúc này chính thức bắt đầu.
Trần Lâm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đoản kiếm, hắn nghiêm mặt thủ thế chuẩn bị tiến công, trong khi Phù Hoa thì lại đột nhiên lấy ra một chiếc đàn tranh.
Thiếu nữ Phù Hoa sắc mặt bình tĩnh nhẹ nhàng gãy đàn, miệng nhỏ thì thào.
"Huyền Ái Hòa Âm."
Một khúc đàn tranh như có thể say đắm lòng người, hòa tan mọi con tim lạnh giá nhất trần đời, từng nốt nhạc du dương khiến cho Trần Lâm nghe rất thích.
Đây hình như cũng là lần đầu hắn được nghe khúc nhạc tinh tế tới nhường này.
Chiến ý trong lòng hắn lúc này không biết từ bao giờ đã tản mất, nội tâm giờ đây chỉ muốn tận hưởng hết một khúc đàn tranh lúc này đây.
"Thường Nguyệt, ta lúc này có làm ra hành động gì quái lạ không?"
"Không có, ngươi chỉ đứng đó mà thôi, mà sao ngươi không xách kiếm lao tới chém đối phương đi còn đứng ngây ra đấy làm gì?"
"Ta chỉ cảm thấy khúc đàn của đối phương có gì đó quái lạ thôi, hiện tại lao lên có thể hay không sẽ trúng chiêu của đối phương?"
Thấy Trần Lâm cẩn thận như vậy, trên khán đài quan chiến, Thường Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ, chỉ là một khúc đàn mà thôi cần gì phải sợ như thế, âm ba công kích cũng chỉ có một hai loại gì đấy, không phải là huyễn âm có thể gây ảo giác thì là âm nhận có thể gây tổn thương tới thân thể, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, đã biết được rồi chỉ cần lưu tâm tí là được cần gì phải e dè như thế.
"Ài, ngươi nghe ta, cứ lao lên đi, nếu ngươi trúng huyễn thuật thì ta gọi ngươi dậy, nếu khúc nhạc của đối phương có thể phát động âm ba công kích thì ta sẽ báo trước cho ngươi biết, không cần phải lo."
Nghe Thường Nguyệt nói chuyện chắc cốp như thế, Trần Lâm cũng yên tâm phần nào, hắn mang theo đoản kiếm lao lên, mặc dù lúc này nội tâm của hắn rất bình yên không có mảy may chiến ý, nhưng lý trí thì vẫn online, hắn biết hiện tại mình mà không đánh đối phương thì sau khi về nhà người b·ị đ·ánh sẽ là hắn.
Vì vậy nên là, chỉ có thể thật xin lỗi thôi người đẹp à.
Chỉ là Trần Lâm vừa định lao lên, Phù Hoa lại đột ngột dừng gãy đàn lại, nàng đầy ý vị thâm trường xem Trần Lâm một cái sau đó liền quay người ôm đàn đi xuống sân, trước khi rời đi còn không quên để lại một câu đầy ẩn ý.
"Thì ra là chậu đã có hoa, không thú ."
Giọng Phù Hoa vô cùng nhỏ nhẹ, ngoại trừ Trần Lâm ra liền không còn người khác có thể nghe được, nhưng lời nói mặc dù nhẹ nhưng thâm ý bên trong lại trầm trọng vô cùng.
Trần Lâm nheo mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ trước mắt đang dần dần khuất đi, trong lòng hắn chợt có một chút suy nghĩ không tốt.
"Chẳng lẽ đối phương phát hiện ra mối quan hệ giữa ta và Thường Nguyệt?"
Đang lúc Trần Lâm trầm tư suy nghĩ, giọng Thường Nguyệt đang vô cùng không vui liền chợt vang lên.
"Người ta đã đi xa rồi ngươi còn nhìn đến bao giờ nữa?"
"Ách, ngươi hiểu nhầm ta chỉ là đang suy nghĩ vài thứ thôi."
"Ngươi cũng hiểu nhầm rồi, ta cũng không phải ghen hay gì đâu, chỉ là đang nhắc nhở ngươi mau đuổi theo đi nha, mỹ nữ sắp đi mất rồi kìa."
"..."
Thấy Thường Nguyệt âm dương quái khí như thế, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ đi xuống đài.
Hắn muốn giải thích một chút nhưng hiện tại cũng không phải chổ nên đứng lại lâu.
...
"Là "Phạm âm" sao, lai lịch của vị sư muội này là gì thế?"
Đứng trên đài cao, Hà Chân Vũ quan sát kỹ càng trận đấu từ đầu tới cuối.
Trái ngược với những người khác thấy trận đấu vừa rồi chỉ tựa như trò cười, cả hai đi lên sân sau đó một người đàn một khúc xong cả hai liền đi xuống.
Hà Chân Vũ xuất thân đại gia tộc, tầm mắt hắn cũng vô cùng rộng rãi, biết được vừa rồi vị sư muội kia cũng không đơn giản chỉ là đàn một khúc nhạc.
Đối phương vừa gảy chính là "Phạm âm" một loại linh âm có thể ảnh hưởng tới nội tâm, suy nghĩ, cảm xúc... của người nghe được.
Nhìn chung, "Phạm âm" có khá nhiều loại, Hà Chân Vũ từng được mắt thấy tai nghe chỉ "Thanh Hồn Phạm Âm" của một vị sư muội trong nội môn, hình như là họ Mộng gì đấy.
Truyền thừa về "Phạm âm" mặc dù cũng không hiếm, nhưng cũng không đến mức như rau củ mọc đầy đất, mà lại bản chất "Phạm âm" cũng rất khó lĩnh ngộ, vì vậy người dùng được "Phạm âm" tuyệt không có một cái nào là đơn giản.
Chỉ nói riêng vị sư muội họ Mộng kia liền chính là khách quý do Tư Cát gia hao trọng kim để mời tới nhằm trấn áp "thánh thể" Tư Cát Thiệu Huy,
Mặc dù hiện tại chưa biết được vị sư muội Phù Hoa này dùng loại "Phạm âm" gì, nhưng người này cũng đáng giá hắn lưu ý một chút.
Đứng ở một bên, Lệ Nhược Vy mặc dù cũng có vài suy nghĩ giống Hà Chân Vũ, nhưng nàng từ đầu tới cuối vẫn im lặng mà không nói gì.
Ngược lại thì nàng càng chú ý vị sư đệ họ Trần kia hơn.
Nhận được lệnh của sư tôn, nàng đã nghiên cứu sơ qua quá khứ của Tô Thường Nguyệt nên biết được, vị sư đệ này ngày trước hoa tâm đa tình, không yên phận khi đang trong mối quan hệ thân mật với Tô Thường Nguyệt mà đi lén ăn cơm ngoài luồng với sư muội Trầm Linh Nhi.
Vừa nghe liền biết được vị sư đệ này là một tên tra nam hàng thật giá thật, nhưng hôm nay gặp mặt, nàng lại thấy không đúng lắm.
Phù Hoa sư muội là một nữ tữ rất xinh đẹp, cho dù cùng là nữ nhân thì nàng cũng không thể không gửi lời khen tặng cho nhan sắc tuyệt trần ấy.
Nhưng vị sư đệ Trần Lâm này lại không có phản ứng kinh diễm hay thất thố như nàng đoán, ngược lại từ đầu tới cuối đều vô cùng trấn định và bình tĩnh, điều này cùng so với những gì mà nàng nghe được liền có gì đó không đúng lắm.