Chương 131: Tư tưởng "Hiệp sĩ trắng"
"Phù, tác dụng phụ của kỹ năng này mãnh liệt hơn ta nghĩ một chút."
Ngồi trong phòng chờ, Thường Nguyệt tựa lưng vào tường thả lỏng cơ thể.
Giờ đây nàng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự mệt mỏi lan tràn toàn thân, mặc dù không đến mức khiến người ta bất động không thể di chuyển nhưng nhìn chung thì cũng khá là thấm.
Chỉ là Thường Nguyệt lại thích cảm giác như thế này.
Trạng thái mệt mỏi rệu rã như lúc này chính xác là trạng thái mà nàng tìm kiếm trong mỗi buổi tập luyện, chỉ có khi thân thể ở trong trạng thái cạn kiệt năng lượng thế này nàng mới có thể nhồi linh lực vào trong các tế bào từ đó không chỉ gia tăng tố chất thân thể mà ngoài ra còn có thể tùy ý giải phóng linh lực ở bất kỳ đâu với cường độ tùy ý.
Nói một câu đơn giản dễ hiểu, thì người khác cần tụ lực mới có thể toàn lực đánh ra đòn công kích mạnh nhất, còn nàng thì mọi đòn công kích đều là toàn lực, đều là mạnh như nhau.
Không thể không nói, có thể tùy ý phát lực theo ý muốn của mình là một lợi thế trong rất lớn trong chiến đấu, và để duy trì lợi thế ấy thì việc không ngừng rèn luyện và bảo dưỡng thân thể là điều tất yếu.
Nhưng bình thường mỗi ngày để hoàn thành quá trình rèn luyện quá tải để khiến cho thân thể bị vắt kiệt cần tới hai ba tiếng liền, nếu là đi đánh nhau thì cần toàn lực tranh đấu suốt nửa tiếng, thời gian ngắn hơn so với rèn luyện rất nhiều, vì vậy nên Thường Nguyệt ưa thích đấu pháp là do vậy đấy.
Nhưng lúc này, nàng lại phát hiện ra một cách khác để tiêu hao hết thể lực dư thừa và đưa thân thể vào trạng thái bị bị vắt cạn nhưng chỉ với một phút đồng hồ mà thôi, nhanh hơn rèn luyện và đấu pháp rất nhiều lần.
Vì vậy Thường Nguyệt bây giờ đang bắt đầu suy tư một bộ kế hoạch huấn luyện mới, nàng muốn khai phá kỹ năng "Ittou Shura" này, hiện tại mỗi ngày nàng chỉ có thể sử dụng được một lần, nhưng Thường Nguyệt cảm thấy cực hạn của mình cũng không chỉ như thế, bởi trạng thái thân thể suy kiệt sau khi sử dụng "Ittou Shura" đến rất nhanh nhưng qua cũng rất nhanh, nàng còn chưa bơm được bao nhiêu linh lực vào tế bào thì thân thể đã dần khôi phục thể lực trở lại.
Điều này làm cho Thường Nguyệt cảm giác rất bất đắc dĩ, nàng âm thầm cảm khái đôi khi năng lực khôi phục mạnh mẽ quá cũng không phải chuyện gì tốt à.
"Thường Nguyệt, sao rồi, nghỉ ngơi tốt chứ?"
Lúc này, giọng nói Trần Lâm một lần nữa vang lên bên tai, Thường Nguyệt thở phào một hơi rồi ngưng lại quá trình rèn luyện xong, nàng cười đáp:
"Rất tốt, kỹ năng này hữu dụng hơn ta nghĩ rất nhiều, tác dụng phụ cũng không có nghiêm trọng gì lắm, có lẽ tương lai có thể hảo hảo nghiên cứu cải tiến thêm một chút."
Nghe vậy, Trần Lâm mới bớt lo một chút, hắn còn sợ Thường Nguyệt sẽ bị tác dụng phụ của "Ittou Shura" dày vò hồi lâu đây.
"Không có chuyện gì thì tốt rồi, hiện tại trong bảng của ngươi ngoại trừ Vu Dương Liêu và Trầm Linh Nhi ra thì không còn ai đáng lo nữa cả, top một bảng này đã chắc cốp là của ngươi rồi nha."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cười cười, nhưng nàng cũng không đáp lại liền, ngược lại do dự lúng túng một lát, Thường Nguyệt mới nỉ non nói:
"Trần Lâm, ta hỏi câu này ngươi đừng có nghĩ nhiều nha."
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Thấy bộ dáng rụt rè của Thường Nguyệt lúc này, Trần Lâm ngược lại chỉ thấy buồn cười, hắn không chậm trễ liền đáp lại ngay lập tức khiến Thường Nguyệt cũng có thêm chút dũng khí, nàng mới hỏi:
"Ta thề là ta chưa từng tiếp xúc với tên Vu Dương Liêu kia bao giờ nhưng sao tên mồ côi ấy bám lấy ta dai như đĩa thế, từ lúc trước đối phương không hiểu thấu liền đứng ra tuyên bố muốn theo đuổi ta đến hiện tại vẫn cô chấp dai dẵng như ngày trước, trong quá khứ ta chưa từng biết đối phương a?"
Nghe vậy, Trần Lâm ở phía bên kia liền cười, vốn nghĩ là Thường Nguyệt có nỗi lòng gì đây, thì ra lại là chuyện này.
Đối với động cơ của Vu Dương Liêu, Trần Lâm cũng không hiểu rõ lắm.
Chỉ là so sánh một chút, động cơ của đối phương hẵn là cũng không giống với động cơ muốn tiếp cận Thường Nguyệt của hắn ngày trước, đối phương khi ấy vừa có danh vừa chổ dựa vừa có thiên phú, nói là muốn chui chạn thì nghe cũng không thực tế cho lắm.
Vì vậy Trần Lâm thử đổi cách nghĩ một chút, hắn cân nhắc thời điểm Vu Dương Liêu xuất hiện và muốn tiếp cận Thường Nguyệt, khi ấy là thời điểm Thường Nguyệt vừa vác nửa cái mạng trốn về được từ Vạn Yêu Sơn Mạch, chuyện đó khi ấy cũng khá là nổi tiếng trong ngoại môn.
Tin đồn Tô Thường Nguyệt điên vì tình nên muốn tự hủy cũng nổi lên sôi nổi nhất vào lúc ấy.
Nếu cố mà chắp ghép hai chuyện này lại với nhau, thì Trần Lâm cũng nảy ra được một chút suy đoán.
"Ta không phải là Vu Dương Liêu nên ta không biết được trong đầu đối phương đang nghĩ gì, nhưng tuy nhiên thì từ hành động của đối phương thì ta cũng có một chút ý nghĩ, có lẽ đúng nhưng cũng có lẽ là sai, thật sự rất khó để mà xác định được."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền hứng khởi vội hỏi, nàng cũng thật sự rất hiếu kỳ tên chó c·hết họ Vu kia rốt cuộc là nghĩ gì và muốn làm gì.
Thấy Thường Nguyệt cũng tò mò, Trần Lâm cũng không chậm trễ nữa, hắn ung dung lên tiếng:
"Có lẽ tên Vu Dương Liêu kia là một kiểu nam nhân bị ảnh hưởng nặng bởi tư tưởng "Hiệp sĩ trắng (White Knight)"."
"Hiệp sĩ trắng? Đó là cái gì?"
Lần đầu nghe thấy cụm từ này, Thường Nguyệt chợt thấy là lạ, nàng đoán được đây là kiến thức của thế giới kiếp trước của Trần Lâm, nhưng không cách nào thông qua cái tên để đoán được nội dung ẩn ý trong đó được, đám người đặt tên cho mấy cái hội chứng này cũng thật là biết đặc tên.
"Tư tưởng "Hiệp sĩ trắng" là một loại tư tưởng sẽ khiến một nam nhân tin rằng việc cứu vớt những cô gái khốn khổ và khó khăn là trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn, những "Hiệp sĩ trắng" này sẽ bị thu hút bởi kiểu nữ nhân đang gặp khó khăn hay trắc trở nào đó và đang cần được giúp đỡ, lúc này các "Hiệp sĩ trắng" sẽ tình nguyện đi lên cứu giúp vô điều kiện với một ý nghĩ là chỉ cần hắn giúp đỡ được nữ nhân lúc khó khăn khốn khổ thì đối phương sẽ báo đáp lại hắn bằng tình yêu chân thành nhất."
Nghe Trần Lâm giảng giải, vẻ mặt Thường Nguyệt lúc này liền rất là đặc sắc, nàng thậm chí có chút không tin, nhưng nghĩ đến thái độ và hành động của Vu Dương Liêu, Thường Nguyệt lại cảm thấy Trần Lâm hẵn là không nói đùa, thật sự là có tư tưởng ngu xi đần như thế.
Ngay cả Trần Lâm lúc mới biết được khái niệm "Hiệp sĩ trắng" hắn cũng không tưởng tượng nổi, nhưng sau khi tai nghe mắt thấy qua rồi, hắn chỉ có thể âm thầm cảm khái với đời.
Vốn nghĩ simp lỏd đã đủ thảm hại, nào ngờ "Hiệp sĩ trắng" lại còn thảm hại hơn.
"Con mẹ nó, đây chẳng phải là cái tư tưởng của nam nhân các ngươi luôn muốn cứu vớt mỹ nữ để đối phương phải "lấy thân báo đáp" mới phải đạo đấy sao?"
Nghe Thường Nguyệt nói như thế, Trần Lâm vốn muốn phản bác một chút, cả hai không giống nhau.
Nhưng hiện tại hắn không nghĩ ra là chổ nào không giống nhau, vì vậy chỉ có thể cười mà không nói gì.
Ngược lại thì Thường Nguyệt vốn đã khinh bỉ nay lại càng cảm thấy kinh tởm họ Vu kia hơn.
Nếu như đối phương bị say nắng bởi tài năng hay nhan sắc tuyệt trần của nàng, có lẽ nàng sẽ dành cho đối phương một ít sự thương hại nho nhỏ.
Nhưng hiện tại thì không có thương hại gì cả, một kẻ mà ngay cả dám nói lời yêu với người khác một cách chân thành cũng không dám, chỉ có thể lợi dụng sự bất hạnh và hoạn nạn của người khác để mà tranh thủ tình cảm thì hoàn toàn không đáng được cảm thông.