Chương 130: Thường Nguyệt lại khẩu nghiệp
(Cảm ơn "Jineek2005" "zXgKL92518" "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử nha)
Nghe thấy tên của mình và Vu Dương Liêu sẽ đánh trận đầu tiên, Thường Nguyệt ngoại trừ lúc đầu có chút ngạc nhiên ra liền không còn cảm giác gì khác.
Nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho lần chạm trán này.
Ung dung bước lên sân đấu trong tiếng reo hò của khán giả xung quanh, Thường Nguyệt thấy được bên kia sân đã sớm có một thân ảnh đứng tại nơi đó.
Đối phương là một nam nhân khá trẻ, làn da trắng trẻo với gương mặt tương đối điển trai nhưng lại luông mang theo một vẻ u sầu nào đấy khiến người ta nhịn không được mà xót thương theo.
Chỉ là trái ngược với người ta, Thường Nguyệt nhìn thấy gương mặt đằng trước nàng liền thấy ngứa mắt.
"Đã lâu rồi nhỉ, Thường Nguyệt, thật tốt khi hôm nay có thể lại được đứng đối diện với nàng."
Thấy Thường Nguyệt bước lên sân đấu, màn sáng của trận pháp cũng từ từ phủ xuống, Vu Dương Liêu mỉm cười vẻ mặt giờ đây tràn đầy vẻ ôn nhu rồi nói.
Trái ngược với thái độ hữu hảo của Vu Dương Liêu, Thường Nguyệt thở dài một hơi, nàng uể oải nói:
"Ài, họ Vu ngươi vẫn như lần cuối ta gặp nhỉ, vẫn kinh tởm như thế."
"Ta biết nàng chỉ đang cậy mạnh mà thôi, một thiếu nữ yếu đuối mỏng manh bị tổn thương quá nhiều nên muốn dùng vỏ bọc đầy gai nhọn để tách mình ra xa khỏi thế giới, nhưng không sao cả, ta đã từng thề sẽ cứu rỗi nàng thì ta sẽ làm được, cho dù cái giá có là gì đi chẳng nữa, cho dù có bị gai đâm tới đổ máu, Vu Dương Liêu ta cũng sẽ gỡ lớp vỏ đầy gai đó của ra, giúp nàng một lần nữa thấy được quang minh, một lần nữa yêu thế giới này!"
"..."
Thường Nguyệt nghẹn cả họng hoàn toàn không biết phải nói gì bây giờ,
Ta bị tổn thương quá nhiều khi nào? Sao ta không biết?
Chỉ là mặc dù trong lòng rất muốn chửi bậy, nhưng... không có nhưng, hiện tại nàng liền chửi bậy.
"Trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi, con mẹ ngươi &%@#(%..."
Nghe Thường Nguyệt chửi, sắc mặt Vu Dương Liêu liền cứng đờ, thi thoảng lại hơi run rẩy, sắc mặt Trần Lâm trên khán đài thì đầy kinh hãi âm thầm lâu mồ hôi trên trán.
Trước giờ ở chung với nhau, cô vợ trẻ đáng yêu nhu thuận bao nhiêu, hiện tại nàng chửi người khác liền ác bấy nhiêu.
Hắn không phải cá, nhưng lúc này cũng bị cái mỏ hỗn của cô vợ trẻ "mở mang" tầm mắt.
Trần Lâm dám chắc kèo, nếu lời hay ý đẹp của Thường Nguyệt lúc này được xuất hiện trong một bộ truyện, đảm bảo đọc giả xem nửa dòng đầu tiên liền sẽ đi tìm nút report.
Ở dưới sân đấu, nghe Thường Nguyệt khẩu nghiệp qua một tăng, sắc mặt Vu Dương Liêu lúc này đã nhợt nhạt vô cùng, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi một nữ nhân thanh thuần xinh đẹp như thế sao lại có thể độc mồm độc miệng đến vậy.
Thậm chí lúc này Vu Dương Liêu tự nghi hoặc có khi nào bản thân nhìn nhầm rồi...
"Không, đây chỉ là cách nàng bài xích với thế giới mà thôi, chắc chắn trong thâm tâm, đối phương vẫn tinh khiết và thanh thuần như bạch ngọc, chắc chắn là vậy rồi, dù nàng cũng là "Xích tử chi tâm"."
Người có được "Xích tử chi tâm" sẽ có được đạo tâm kiên định và thuần khiết nhất trần đời.
Và người có được tình yêu của "Xích tử chi tâm" thì sẽ có được tất cả của đối phương.
Nên là...
"Thường Nguyệt, mặc kệ nàng có tổn thương ta bao nhiêu, ta chắc chắn sẽ có được trái tim của nàng!"
Vu Dương Liêu một lần nữa trấn định lại nội tâm, hắn nhìn Thường Nguyệt với ánh mắt đầy quyết ý, mặc dù đối phương giờ phút này đang bị che lấp bởi bộ giáp nặng nề bên ngoài, nhưng hắn có thể thấy được một nội tâm yếu đuối đã nhận quá nhiều tổn thương và cần được cứu rỗi đang nấp sau lớp giáp ấy.
Ta sẽ làm được, dù có gục ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Thấy Vu Dương Liêu thế mà vẫn quyết ý như vậy, Thường Nguyệt cũng bị "cảm động" rồi, nên nàng liền đáp lại hắn bằng cách:
"Ittou Shura!!"
Khởi đầu liền toàn lực bộc phát, cảnh tượng lúc này y hệt lần trước.
Đây là câu trả lời đanh thép nhất của Thường Nguyệt lúc này, ý tứ rất rõ ràng.
Nàng thì đứng thẳng, còn Vu Dương Liêu thì "đứng xéo" đối phương không đủ đẳng cấp để mơ ước nàng.
"Vút!"
Một tiếng xé gió phát ra, ngọn thương của Thường Nguyệt đã tới ngay trước mặt khiến cho Vu Dương Liêu biến sắc vội nâng kiếm lên đón đỡ.
"Crack!"
Âm thanh vỡ vụn vang lên, trường kiếm trong tay Vu Dương Liêu v·a c·hạm với ngọn thương bạc trong nháy mắt liền b·ị đ·âm gãy vụn, ngọn thương như gió nhắm vào gương mặt điển trai của Vu Dương Liêu mà tiếp tục đâm tới.
"Khai!"
Lập tức, một luồng khí thế sắc bén toát ra từ trong người Vu Dương Liêu, hắn nhanh chóng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm dự phòng sau đó chém vào ngọn thương trước mắt.
"Keng!"
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Vu Dương Liêu thành công đỡ được một thương, nhưng cùng lúc, gan tay của hắn cũng tê rần khiến cho hắn hoàn toàn không thể tin nổi.
Quá mạnh, mạnh tới mức vô cùng không hợp thói thường.
Vu Dương Liêu có thể cảm nhận được một kích vừa rồi hoàn toàn là lực lượng cơ bắp của Thường Nguyệt, nàng vẫn chưa vận dụng mảy may tia linh lực nào.
Nếu mà sử dụng linh lực để cường hóa thì còn tới đâu nữa?
Vu Dương Liêu vừa tự hỏi thì hắn rất nhanh liền có câu trả lời.
Một đòn đầu tiên không bại được đối phương, Thường Nguyệt liền tất tay.
Cuồn cuộn linh lực tràn vào Thương Phục Hận, Thường Nguyệt nắm chặt cán thương thi triển một đoàn quét ngang, tốc độ và lực lượng trong đòn công kích lần này khó mà tưởng tượng, cơ hồ là ngọn thương vừa ra không khí liền âm vang bạo tạc để lại một dư âm chấn động.
"Crack!"
Lại một âm thanh vỡ vụn vang lên bên tai Vu Dương Liêu, nhưng lần này không chỉ mỗi trường kiếm trong tay vắn vỡ vụn, ngay cả xương cẳng tay đều bị lực phản chấn khổng lồ gãy nát.
Vu Dương Liêu bị quét bay ra xa, kém chút liền bị một kích đánh bay khỏi sàn đấu, may mắn mà hắn kịp thời ổn định thân hình lại.
Cảm nhận được tay trái vô lực, Vu Dương Liêu cười khổ, hắn mở miệng muốn nói:
"Ngươi đã trưởng..."
Nhưng Thường Nguyệt lúc này tâm tình rất tệ, nàng mới không muốn nghe đối phương nói nhảm nữa, cơ hồ là vừa kích bay đối phương, Thường Nguyệt liền thuấn thân truy theo, ngay khi Vu Dương Liêu vừa ngẩng đầu muốn nói gì đó, đáp lại hắn là một gót sắt đạp thẳng vào mặt.
Lần này thì không có cách đón đỡ được, Vu Dương Liêu bị đạp bay khỏi sàn đấu, đợi một lần nữa đáp đất, giờ đây trên gương mặt hắn đã hằn sâu một vết tím đỏ hình gót sắt của Thường Nguyệt.
"Trần đầu tiên của bảng hai, Tô Thường Nguyệt thắng!"
Trên đài cao, Vương Kỳ thấy trận đấu đã ngả ngũ, hắn liền hơi tiếc nuối một chút nhưng vẫn đi xuống sàn đấu để đánh giá.
Khi xác định trạng thái của Tô Thường Nguyệt lúc này ngoại trừ hơi suy sụp về mặt khí huyết một chút nhưng nhìn chung vẫn ổn, không có dấu hiệu của việc căn cơ bị hao tổn, Vương Kỳ liền tiếc nuối mà thông báo kết quả trận đấu.
Vốn nghĩ sẽ là một trận long tranh hổ đấu, nào ngờ quá trình lại một chiều như vậy, khán giả phía trên cũng có chút thất vọng, không thiếu tiếng chửi mắng và lời phê bình vang lên, nhất là các nam nhân vốn chướng mắt vẻ ngoài của Vu Dương Liêu, giờ phút này thì mắng càng ác hơn.
Thường Nguyệt cũng có bị vài người mắng, nhưng đa phần đều là các thiếu nữ mới lớn bị gương mặt của Vu Dương Liêu mê muội, nhưng giờ đây khi thấy nam thần nhà mình b·ị đ·ánh méo cả hàm như thế, căm phẫn mắng chửi là điều tất nhiên rồi.