Chương 117: Ngoại Môn Thi Đấu
Sau khi đánh chén bữa tối no nê, Thường Nguyệt liền ngựa không dừng vó lập tức lôi Trần Lâm đi đánh chén hắn tiếp.
Đến tận nửa đêm, Thường Nguyệt thỏa mãn nằm trên giường, cả người ôm chặt Trần Lâm.
"Sao ngươi vẫn chưa ngủ, còn chằn trọc điều gì sao?"
Bầu không khí im lặng hồi lâu, vốn tưởng là đã sớm ngủ say, Thường Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
Mà một bên, Trần Lâm nghe vậy, ánh mắt vẫn yên tĩnh nhìn trần nhà thêm một hồi, hắn mới chợt nói:
"Không có gì đâu, ngươi cứ ngủ đi."
"Ài, đã nói bao nhiêu lần rồi, có gì thì phải chia sẻ với ta, ngươi xem ta này, có từng giấu phiền muộn mà không kể với ngươi bao giờ sao?"
"Ngươi mà cũng có phiền muộn? Sao ta không biết?"
"Đúng rồi đấy, ta không có phiền muộn, vì có gì ta đều bộc lộ ra hết ra rồi còn phiền cái gì nữa, ngươi cũng nên như thế cho ta."
Nghe Thường Nguyệt nói vậy, Trần Lâm chợt bị chọc cười, hắn xoa đầu nàng, ánh mắt trìu mến, hắn khẽ nói:
"Không có chuyện gì đâu, ngươi cứ ngủ đi."
"Vậy là ngươi không muốn kể cho ta chứ gì?"
"Ách, cũng không phải không muốn kể, chỉ là ta sợ ngươi không hiểu thôi."
"Hừ, có gì mà ta không hiểu, cứ nói đi."
"À chuyện là ta đang nghĩ đến một hàm thuật toán..."
"Ta buồn ngủ rồi, ngủ đây."
"..."
Nhìn Thường Nguyệt vô tư vô lo thế này, Trần Lâm cũng bị nàng ảnh hưởng, nỗi lòng trong thâm tâm hắn cũng lắng xuống không ít.
Chỉ là mỗi khi nhắm mắt lại.
Hắn vẫn thấy bản thân ở trong khu rừng âm u ấy.
Ài, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với ta thế này.
...
Sáng hôm sau, ở ngoài sân, dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm, Thường Nguyệt cùng Trần Lâm làm chút vận động buổi sáng đơn giản.
Trải qua mấy cuộc đấu tập, không có lần nào Trần Lâm có thể tại trước ngọn thương của Thường Nguyệt trụ quá ba phút, điều này thật sự làm cho hắn cảm giác rất bất đắc dĩ.
"Ài, ta đã nói bao nhiều lần rồi nha, đừng dùng cái đầu để suy nghĩ cách ứng phó kẻ địch, ngươi không nghĩ nhanh được như thế đâu, thay vào đó hãy đánh áp đảo đối phương, đánh cho đối phương cũng không nghĩ được, sau đó dùng bản năng chiến đấu để thủ thắng."
Trần Lâm sau khi liên tục bị bại liền phải bất đắc dĩ nghe Thường Nguyệt thuyết giáo.
Chỉ là không hiểu sao hắn cảm giác lời đối phương nói có gì đó là lạ.
Sao lại nghe giống câu "Đừng cố tranh cãi với kẻ ngu, vì nó sẽ kéo bạn xuống cùng đẳng cấp và đánh bại bạn bằng kinh nghiệm ngu thâm niên" thế.
Chỉ là Thường Nguyệt nói cũng không sai, hắn mặc dù cũng thừa hưởng kinh nghiệm chiến đấu của nàng, nhưng chưa luyện kinh nghiệm chiến đấu thành bản năng, trong một trận chiến hắn sẽ luôn lạc hậu hơn nàng hai chiêu, lạc bại cơ hồ là điều chắc chắn.
"Ài, xem ra ta phải luyện tập thêm mới được."
"Hừ, với thiên phú nát bấy của ngươi còn luyện tập cái gì nữa, cứ an tâm ở sau làm điều ngươi thích đi, phía trước có ta chống lại phong ba bão táp là đủ."
"Chà chà, Thường Nguyệt nay mạnh miệng quá ta."
"Ta nghiêm túc đấy."
"Rồi rồi ta biết."
Đùa giỡn một hồi, cả hai ngồi xuống bên gốc cây nghỉ ngơi một chút.
Uống một ngụm nước mát lạnh, Trần Lâm hà hơi đây sảng khoái, cả người hoàn toàn buông lỏng.
"À đúng rồi, về Ngoại Môn Thi Đấu sắp tới ngươi có ý nghĩ gì không."
Đột nhiên Thường Nguyệt liền nhấc lên chuyện này khiến Trần Lâm cũng ngoài ý muốn.
Theo lý thì nàng hẵn là phải có tự tin tuyệt đối mới đúng, chẳng lẽ hiện tại liền lo lắng rồi.
"Ngươi e ngại người nào trong kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này sao?"
"E ngại? E ngại cái quỷ, ta là đang nói ngươi đấy, ngươi có thật sự muốn tham gia không, dù sao chỉ cần ta trở thành quán quân thì đồng nghĩa với ngươi cũng là quán quân, đầu cần thiệt phải tham gia chi để mạo hiểm bị ngộ thương đâu."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng không trả lời Thường Nguyệt liền, hắn đưa tay xoa đầu nàng, trâm ngâm một lát, hắn liền nói:
"Quả thật có ngươi rồi, theo lý thì ta không còn lý do để tham gia, nhưng mà cá nhân ta có chút chuyện cần giải quyết một chút, cuộc chiến này ta không "trốn" được rồi."
"Hể? Có chuyện gì, mau nói ta nghe a, hôm qua tới nay ngươi lạ lắm, rốt cuộc là đang giấu ta chuyện gì ?"
"Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên ta liền muốn biết cảm giác đánh người như thế nào mà thôi."
"Là vậy à, vậy thì tốt, để ta dạy ngươi ít mẹo làm sao để đánh người khác vừa đau vừa thấm, đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra..."
Cả hai vui vẻ cười nói, bầu không khí vô cùng ấm áp hạnh phúc, nếu bây giờ Thường Nguyệt không bắt đầu giảng về cách bẻ xương người khác thì bầu không khí sẽ càng lãng mạng và ấm áp hơn nữa.
Những ngày sau đó, cả hai bắt đầu tập huấn và chuẩn bị cho Ngoại Môn Thi Đấu.
Trần Lâm mặc dù không giỏi đấu pháp trực diện, trình độ pháp thuật của hắn cũng không cao lắm, trong Ngoại Môn Thi Đấu cũng cấm sử dụng linh phù hay trận pháp vẽ sẵn, nên có thể nói là thực lực tổng hợp của hắn bị hạn chế rất lớn.
Tuy nhiên nghĩ ra phương pháp vẽ phù mới, Trần Lâm lại có lại sự tự tin có thể đạt thành tích không tệ.
Tông môn cấm dùng linh phù vẽ sẵn nhưng cũng không cấm sử dụng linh phù được vẽ khi đang thi đấu, mặc dù cũng chưa từng có ai tận dụng được sơ hở đó, hoặc là vốn đấy cũng không phải là sơ hở, nhưng nói chung Trần Lâm dự định sẽ mở tiền lệ.
Bằng vào "Hoạt huyết hóa phù" hắn chỉ cần một hai giây liền có thể hình thành một đạo linh phù, uy lực không chỉ to lớn mà tốc độ phóng thích còn nhanh hơn pháp thuật rất nhiều, cho dù hiện tại hắn chỉ là Luyện Khí tầng bảy nhưng đánh Luyện Khí tầng tám thì cũng tuyệt không phải nói chơi, về phần Luyện Khí tầng chín thì... nhìn tình huống, hắn nghĩ ra cách đánh bại Luyện Khí tầng chín rồi, nhưng cách này sợ là không dùng thường xuyên được.
Nói chung, nên chuẩn bị như thế nào, Trần Lâm đã quy hoạch rõ ràng, ngược lại thì Thường Nguyệt ung dung hơn nhiều, nàng đã tu luyện đến mức không thể lại tu luyện thêm được nữa, chỉ có cách đột phá Trúc Cơ mà thôi, vì vậy nên Thường Nguyệt chỉ có thể rèn luyện thêm ở phương diện khác.
Đầu tiên là thể chất, mặc dù thể chất của nàng cũng được rèn luyện đến mức độ vô cùng cao, nhưng Thường Nguyệt vẫn cảm thấy còn có chổ trống có thể tăng thêm, cụ thể là các tế bào của nàng dường như chưa hoàn toàn ngậm hết linh lực, vẫn còn vài vùng tế bào rất khó để nhồi nhét linh lực vào, vì vậy Thường Nguyệt chỉ có thể càng thêm ra sức tập luyện và nghiền ép thân thể, đồng thời giảm khẩu phần ăn lại khiến cho tế bào trở nên vừa mệt mỏi vừa đói khát, khi này nàng phải tranh thủ nhồi thêm nhiều linh lực nhất có thể, không cầu trong một hai lần liền có thể khiến tế bào toàn thân ngậm lấy linh lực, nhưng ít gì cũng phải đuổi kịp trước khi diễn ra Ngoại Môn Thi Đấu liền phải khiến tế bào toàn thân tràn ngập linh lực mới được.
Mà trong lúc này, thương pháp cũng không thể lơ là, nàng cần phải luôn trong cảnh giới vu·ng t·hương như vung tay, đâm thương như huy quyền, tùy tâm sở dục hoàn toàn bị chưởng khống binh khí trong tay để sẵn sàng cho một cuộc chiến bất cứ lúc nào.
Một tháng này, cả hai dồn toàn bộ tinh lực để trải chuốt thủ thủ đoạn, nâng cao vũ lực, đồng thời biên soạn ra các loại kịch bản có thể diễn ra để có kế sách đối phó tương ứng, nói vậy thôi chứ kế sách của Thường Nguyệt tương đối đơn giản đó là gặp ai liền sút người đấy xuống sàn mãi tới khi thành quán quân là được.
Cứ thế, một tháng dần trôi, kỳ Ngoại Môn Thi Đấu cuối cùng cũng đã tới, sẽ bắt đầu chỉ trong mấy ngày này mà thôi.