Chương 116: Chán cơm thèm phở thì nên làm gì? Tất nhiên là nên nấu cơm vị phở rồi.
Sau bữa tiệc, Thường Nguyệt chào tạm biết Hà trưởng lão và chư vị Kim Đan trưởng lão, nàng liền đi thẳng một mạch về nhà.
Nhà ở đây là động phủ của Trần Lâm.
"Ài~ thật là mệt mỏi nha."
Nằm ì lên ghế dài, Thường Nguyệt cuối cùng mới thả lỏng toàn thân được.
Thật sự là nàng không thích mấy sự kiện xã giao như này chút nào, quá mệt mỏi, quá phức tạp, mặc dù được ăn chùa uống chùa nhưng theo nàng thì thật sự không đáng, dù sao nàng ăn chùa uống chùa ở nhà Trần Lâm mười mấy năm nay có cần mệt mỏi như thế đâu.
"Chỉ còn một tháng nữa liền tới rồi sao."
Thường Nguyệt nhớ tới sự kiện Ngoại Môn Thi Đấu lần này, nàng đạt giải quán quân là cái chắc rồi, chỉ là còn không biết Trần Lâm nên làm sao đây.
Theo lý mà nói Trần Lâm cùng hưởng mọi kinh nghiệm chiến đấu và bản năng chiến đấu của nàng, hắn mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy nhưng đánh Luyện Khí tầng tám cũng không nói chơi.
Chỉ là đáng tiếc không phải ai cũng sinh ra để đấu pháp.
Theo nàng quan sát, Trần Lâm hắn lúc động thủ thì nghĩ quá nhiều, cân nhắc được cái này mất cái kia, cân nhắc bản thân đánh như vậy có tốt không cân nhắc kẻ địch phản ứng...
Nói chung cũng vì nghĩ quá nhiều nên chiến lực của Trần Lâm theo Thường Nguyệt đánh giá là vô cùng tệ, một thân thực lực phát huy không được bao nhiêu cả chứ đừng nói là siêu phát huy, vứt đi linh phù, có khi hắn còn thể bị Luyện Khí tầng sáu vượt cấp đánh bại cũng nên.
Đối với tình huống như vậy, Thường Nguyệt rất bất đắc dĩ, nàng cũng không có cách nào để trợ giúp hắn khắc phục điểm yếu về tâm lý khi chiến đấu.
Nàng có thể trau dồi và rèn luyện nên một thân bản lĩnh như hiện tại là vì không ngừng chui vào ổ yêu thú tìm kích thích từ chiến đấu, nhưng nghĩ tới cảnh ném Trần Lâm vào ổ yêu thú Thường Nguyệt lại không nỡ, dù sao trong nhà chỉ có một ông cụ non, lỡ có chuyện gì thì nàng làm sao bây giờ.
"Ài, thôi không biết đánh nhau liền không biết đánh nhau, chỉ cần ta biết đánh nhau liền đã đủ rồi."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền lấy mấy quyển bí thuật ra bắt đầu nghiên cứu.
Để có thể tăng cường thực lực của bản thân nhằm đảm bảo Trần Lâm cả đời không lo nguy hiểm, nàng quyết chí phải hoàn toàn thông hiểu hết ba quyển bí thuật này để rồi sẽ sớm có ngày nàng trở thành chí cường giả, có thể không để vào mắt mọi nguy hiểm trên thế gian.
"Trước hết bắt đầu với ngươi, bí thuật "Chân ngã!"
"..."
" Khò... khò~"
...
Sau khi Thường Nguyệt trở về được ít lâu, Trần Lâm cũng từ Thiên Nguyên Thành trở về.
Tiệm phở và tiệm buôn bán tạp vật của Thường Nguyệt tạm thời cũng đã vào quy chế, có thị nữ và thuộc hạ tên Cảnh Bình của Thường Nguyệt trông coi hai sản nghiệp đó rồi, sau này thi thoảng đi qua rà soát sổ sách tí là được, không cần thiết phải quá đầu nhập tinh lực vào.
Vừa bước vào động phủ, Trần Lâm liền nghe thấy tiếng "hít thở" của Thường Nguyệt, hắn nhìn lên ghế dài thì thấy nàng đang nằm ngủ ngon lành trên ghế, xung quanh là mấy quyển sách rơi tứ tung trên sàn.
Nhìn cảnh tượng quen mắt như này Trần Lâm không khỏi cười khổ sau đó thay nàng thu gom mấy quyển sách lại sau đó liền vươn tay bế Thường Nguyệt mang nàng lên giường.
"Ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi nhưng đừng lâu quá, bữa tối sẽ xong ngay đây."
Mặc dù nãy giờ Thường Nguyệt vẫn đang ngủ, nhưng hắn biết đối phương nãy giờ đang giả vờ, tuyệt đối có thể nghe được lời hắn nói.
Còn về vấn đề làm sao hắn biết được nàng giả vờ ngủ?
Này còn phải coi lại "Tổng kết 64 tư thế ngủ kỳ quặc khác người của Thường Nguyệt" do Trần Lâm biên tập và sáng tác để biết thêm chi tiết, đại loại là chỉ cần dáng ngủ của nàng không kỳ quặc giống trong 64 tư thế ngủ đã được ghi chép thì chắc chắn là nàng đang vờ ngủ, hoặc là ngủ không sâu.
Không thể không nói, sống chung với nhau mười mấy năm rồi, từng chi tiết từng cử chỉ của nhau, có thể người tùy ý phóng khoáng như Thường Nguyệt không nhớ được, nhưng tâm tư kín đáo cẩn thận như Trần Lâm lại ghi nhớ vô cùng rõ ràng, này có lẽ là do bệnh nghề nghiệp phát tác hoặc cũng có thể là sự quan tâm âm thầm của hắn dành cho Thường Nguyệt, rốt cuộc là cái nào thì chỉ có Trần Lâm biết được mà thôi, mà cũng có khi ngay cả hắn cũng không biết được.
Đang vờ ngủ, Thường Nguyệt hé mắt nhìn xem bóng lưng Trần Lâm tiến vào phòng bếp, nàng liền phồng miệng thầm nói:
"Không thú vị."
Uổng công nàng nghĩ ra nhiều kịch bản như thế, ngay cả lời thoại cũng soạn xong, hiện tại ngươi liền ôn nhu như thế là sao, mặc dù ôn nhu như vậy cũng rất có mị lực, nhưng đôi lúc mạnh bạo tí để đổi khẩu vị cũng được nha.
Cứ thế Thường Nguyệt liền nhàm chán nằm trên giường chờ đợi trong khi Trần Lâm chuẩn bị bữa tối, tận hai tiếng sau ngay khi Thường Nguyệt đói đến phát rồ đang cân nhắc có muốn ăn vụn hay không, thì giọng Trần Lâm cuối cùng đã vang vọng ra từ trong phòng bếp:
"Bữa tối xong rồi đấy, vào ăn nhanh đi kẻo nguội."
"Phù, cuối cùng."
Mang theo cái bụng đói mặc dù vừa mới hốc một đống đồ ăn từ bữa, tiệc Thường Nguyệt hăng hái vào phòng bếp liền thấy Trần Lâm đã chuẩn bị bàn ăn xong.
"Đây là món gì vậy, nhìn lạ thế."
"Cơm Biyanir, nhưng được ta cải tiến một chút, ngươi ăn thử xem có ngon không."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền nghi hoặc, nàng chưa từng nghe qua món ăn này bao giờ, Trần Lâm hình như cũng chưa từng nhắc tới.
"Đây là một món ngoại quốc, về cơ bản thì thay vì dùng nước lọc để nấu cơm trắng như bình thường thì người ta sẽ dùng nước hầm từ các loại rau củ và gia vị khô cùng thịt gà hoặc thịt cá để nấu cơm, ta hơi biến tấu một chút, dùng nước hầm của phở lại gia giảm thêm chút bột ớt và bơ cho giống vị của biyanir rồi thêm gạo vào để nấu, Biyanir vốn không nấu chung với thịt bò vì nơi xuất sứ của món này thờ loài bò, nhưng ta nghĩ món này ăn chung với loại thịt nào thì đều ngon cả, ngươi thử một chút đi."
Nghe Trần Lâm giải thích, Thường Nguyệt liền sáng cả mắt lên, mặc dù nghe không hiểu hoàn toàn nhưng nàng biết một điều là món này làm vô cùng kỳ công, hương vị chắc chắn là vô cùng đặc biệt rồi, vì vậy nên Thường Nguyệt liền xúc một muỗng lớn cho vào mồm:
"Nhoàm nhoàm nhoàm..."
"..."
Đứng ở một bên Trần Lâm nhìn Thường Nguyệt ăn, ánh mắt đầy mong đợi chờ đối phương nhận xét.
Chỉ là Thường Nguyệt nhai kỹ một hồi rồi nuốt xuống muỗng cơm đầu tiên, nàng liền cau mày.
Ngồi ở một bên thấy vậy Trần Lâm liền lo ngại hỏi:
"Không ngon sao?"
"Ách, cũng không phải không ngon, nhưng mà... đợi ta nếm lại."
Nói xong Thường Nguyệt liền hốc thêm một muỗng nữa.
Lại nhai kỹ mới nuốt, nàng trầm ngâm một lát mới nói:
"Món này ăn cứ như phở vậy."
"Tất nhiên là nó như phở rồi, dù sao cũng dùng nước phở để nấu, sao, không ngon à."
"Ách, cũng không phải, chỉ là cảm thấy hơi lạc quẻ thôi, ăn cơm vị phở thế này chẳng thà ăn phở trực tiếp thì ổn hơn đấy."
Mặc dù nói thì nói vậy nhưng Thường Nguyệt sau đó vẫn đá sạch dĩa cơm như thường, thậm chí cơm thừa trong nồi cũng không thoát khỏi ma trảo của nàng.
Trần Lâm cũng ăn thử, hắn ngược lại thì thấy hương vị khá đặc sắc hoàn toàn không lạc quẻ như Thường Nguyệt nói.
Nhưng suy nghĩ một chút hắn cũng biết vì sao, này hẵn là do hắn từng tự sáng tạo qua quá nhiều món "độc đáo" với hương vị vô cùng đặc sắc đến mức khó chấp nhận, vị giác đã sớm tê dại khiến hắn ăn gì cũng thấy sự "ngon" riêng trong món đó.
Chỉ là Thường Nguyệt nói cũng không sai, dùng nước phở để nấu cơm Biyanir không phải ý kiến hay lắm, có lẽ lần sau có thể thử dùng nước hầm xương của bún bò.
(Cảm ơn "CPbqD77483" "Jineek2005" và "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử nha hê hê)