Chương 108: Không thể lường
Nghe vị sư tỷ này nói xong, Thường Nguyệt không hiểu ra sao, nhưng nếu đã mời nàng tiếp tục vậy nàng liền không khách khí.
Thường Nguyệt tiếp tục huy quyền đem đầu đối phương đánh lún xuống đất sau đó nàng lại nắm cổ áo đối phương lôi lên, xoay người vật mạnh xuống đất lần nữa.
Hành hạ "bao cát" gần mười phút, ôn tập và thử nghiệm qua đủ các trường phái võ thuật cận chiến nàng biết, Thường Nguyệt mới thỏa mãn phun ra một hơi, sắc mặt vô cùng sảng khoái tựa như mới vừa trải qua một cuộc đấu tập khắc nghiệt.
Đứng ở một bên quan sát, Mộng Đình mặc dù ngoài mặt mỉm cười nhưng sau lưng lại âm thầm chảy mồ hôi hột.
Nàng không thể hiểu được vì sao một nữ hài nhìn không lớn lắm, gương mặt cũng rất thanh thuần xinh đẹp lại có một bộ mặt khác tàn bạo và hiếu chiến như thế, mà không chỉ mỗi nàng, diễn viên quần chúng xung quanh đứng xem cũng âm thầm hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại nội tâm.
Kích thích, thật sự là quá kích thích, mặc dù bọn hắn đều là Trúc Cơ, uy lực của những công kích kia cũng không nhằm nhò gì với bọn hắn, nhưng được cái là rất thỏa mãn thị giác, bọn hắn trước giờ chưa từng thấy qua kiểu cận thân cách đấu như thế, vô số chiêu thức từ đấm thẳng, móc trái, móc phải, móc hàm, quét trụ, vật, túm, quăng,... đều khiến mọi người ở đây mở mang tầm mắt, nào có như đấu pháp ngoài thực tế, hai người lôi linh bảo ra điều khiển để công kích hoặc phòng ngự, linh bảo ai mạnh hơn người đó liền thắng, mở rộng thêm một chút thì vừa sài linh bảo vừa thi triển một ít pháp thuật đơn giản là hết rồi.
"Sư muội, đánh đủ rồi chứ?"
Nghe vị Thường Nguyệt, nhìn thảm trạng của tên kiêu căng kia lúc này, nàng liền tươi cười trả lời:
"Đánh đủ rồi sư tỷ."
Có lẽ là vì nàng nãy giờ đánh đấm, chửi bới, khẩu nghiệp nhiều quá, đâm ra hiện tại Thường Nguyệt cảm thấy vô cùng thoải mái và thỏa mãn, nàng lúc này tựa như đã tiến vào trạng thái hiền nhân, không còn muốn khẩu nghiệp nữa nên lại quay về trạng thái lúc bình thường, gặp ai cũng có thể tươi cười chào nói.
Nghe vậy, Mộng Đình liền mỉm cười nói một câu khiến Thường Nguyệt không hiểu ra sao:
"Nếu cảm thấy đủ rồi thì sư muội nên lùi lại một chút đi."
"Lùi lại? Tại sao?"
Thường Nguyệt nghi hoặc hỏi, nhưng nàng cũng rất nhanh liền có câu trả lời.
Bởi nàng vừa nghe được người xung quanh có ai đó vừa nói "Lại đến rồi".
Cái gì lại đến?
Đột nhiên một luồng nguy cơ dị thường khủng bố giáng lâm khiến Thường Nguyệt bị hù đến dựng ngược cả tóc gáy.
Nàng nhanh chóng lùi lại đồng thời rút "Thường Phục Hận" ra làm thủ thế.
"C·hết tiệt... c·hết tiệt tiện nhân, ngươi dám nhục ta...!"
Lúc này, tại trong ánh mắt đầy kinh hoàng của Thường Nguyệt, tên kia thế mà có thể một lần nữa chống tay đứng dậy, mặc dù bộ dáng lúc này vô cùng thê thảm nhưng nàng dường như có thể thấy dưới da đối phương đang có kim quang lập lờ không ngừng phục hồi lại thương thế.
Tới mức này rồi mà còn có thể hành động, tên này rốt cuộc là thứ gì.
Thường Nguyệt vừa nghi hoặc, đồng thời cũng sôi máu lên lần nữa.
Trong đời nàng ghét nhất thể loại đối thủ đánh mãi không c·hết như này, bởi vì ưu thế của nàng cũng là đánh dài hơi, nhưng gặp phải loại kẻ địch quá dai dẵng nàng cũng không cách nào so thể lực với đối phương được.
Thứ c·hết tiệt này chẳng lẽ giống với đám Vô Danh Đạo?
Khó trách Thường Nguyệt nghĩ như thế, bởi tại đại lục này, Vô Danh Đạo là nơi tụ tập nhiều bất thường nhất trên đời, bất cứ hiện tượng hay cảnh tượng kỳ quái nào mà ngươi không thể lý giải được đều có thể đổ cho Vô Danh Đạo, cho dù là oan uổng bọn hắn cũng sẵn sàng tiếp lấy.
"Tiện nhân, ngươi dám nhục ta, ngươi phải trả giá!!"
Một lần nữa đứng lên, thoáng cái Tư Cát Thiệu Huy liền đã khôi phục hoàn toàn, sắc mặt điên cuồng chuẩn bị tiếp tục lao lên, lần này Thường Nguyệt cũng không đùa nữa mà nâng thương ngang ngực chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.
"Thiệu Huy, "Bình tĩnh"."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền ngớ cả người nhìn Mộng Đình tựa như đang nói ta đánh hắn như đánh chó mà còn chưa thấm vào đâu, ngươi nghĩ gì mà coi là nói thế hắn liền sẽ nghe ngươi?
Nhưng mà rất nhanh, Thường Nguyệt liền b·ị đ·ánh mặt, tên chó điên kia giờ khắc này thế mà thật dừng lại động tác không còn muốn lao lên nữa, hai mắt của hắn cũng chợt mông lung tựa như đang không biết nên làm cái gì.
"Mạnh như vậy á?"
Thường Nguyệt nghi hoặc nhìn Mộng Đình, vốn nghĩ vị sư tỷ này chỉ biết chơi chút tiểu xảo tâm linh, nào ngờ đối phương thế mà có bản lĩnh thật.
"Ài, hôm nay Tu Cát gia quản lý không chặt để Thiệu Huy làm xằng làm bậy, con mong sư muội thứ lỗi cho."
Mộng Đình coi qua tình trạng của Tư Cát Thiệu Huy một lát nàng mới thở dài một hơi sau đó liền quay sang xin lỗi Thường Nguyệt.
Thấy vậy, Thường Nguyệt có chút không hiểu ra sao, nàng nghi hoặc hỏi:
"Sư tỷ, tình huống này rốt cuộc là thế nào, tên này hắn chẳng lẽ thật bị điên rồi? Mà người điên còn có thể tu luyện tới Trúc Cơ?"
Nghe vậy Mộng Đình liền lắc đầu cười khổ nói:
"Không, Thiệu Huy hắn không có bị điên, chỉ là có chút "ngạo mạn" quá mức thôi, sư muội cứ biết đó là bệnh chung của Tư Cát gia là được, Thiệu Huy thì hơi khác một chút, hắn bị nặng hơn tộc nhân bình thường."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền càng mơ hồ, rồi nàng lại nhớ tới có vài tin đồn về người Tư Cát gia quả thật rất ngạo mạn, bất cứ ai không có huyết mạch thế gia, trong mắt của bọn hắn đều là thấp kém, cho dù ngươi có thiên phú cũng không ngoại lệ.
Trong ngoại môn hình như cũng có một tên Tư Cát tộc nhân, hình như gọi là Tư Cát Gia Kiệt gì đấy, cũng vô cùng mắt chó khinh người, không ít lần chơi ngáng chân nàng, bộ dáng rất là thèm đòn.
Vốn nghĩ chỉ là một chút con sâu làm rầu nồi canh, không ngờ cả tộc Tư Cát đều thế.
Nhưng cũng không đúng, Tư Cát Hàn Minh không phải trông rất là giản dị gần gũi đấy sao, chuyện này giải thích thế nào?
Xem ra chuyện này có chút bí mật sâu xa nha.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền cũng không còn hứng thú nữa, nàng mới mặc kệ có ẩn tình gì, chọc nàng liền nên b·ị đ·ánh, dù ngươi là người điên hay người bình thường đều giống nhau, đối với chuyện đánh người Thường Nguyệt trước giờ hành động rất công bằng công chính liêm minh.
"Hi vọng sư tỷ quản tên điên này chặt chẽ hơn một chút, nếu không để hắn lung tung làm loạn như thế rất dễ dàng bị đ·ánh c·hết."
Nghe vậy, Hồng Đình liền mỉm cười lắc đầu nói:
"Sư muội không phải lo, hắn không "c·hết" được đâu."
Lo cái *beep* để ta gặp ngoài tông môn đảm bảo sẽ tự tay xiên tên chó điên này.
Nghĩ vậy Thường Nguyệt mặc ngoài cũng không lộ cảm xúc khác thường, nàng tùy ý nói:
"Hi vọng vậy đi."
Dứt lời, Thường Nguyệt cũng hết hứng ăn uống rồi nên liền thu lại trường thương rồi rời đi.
Đứng ở một bên thấy thế, Mộng Đình không khỏi bất đắc dĩ mà thở dài, nàng biết vị sư muội này không vui, nhưng hết cách rồi, tác phong của người điên thì đố ai mà đoán được.
Nghĩ vậy nàng liền nhìn Thiệu Huy liền ngao ngán lắc đầu trong lòng thầm nói:
"Thật là... "không thể lường" mà."
(Cảm ơn "zXgKL92518" "Jineek2005" "vô thượng kỷ nguyên" "Kẻ trộm" đã tặng hoa cho truyện, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ hành trình của Thường Nguyệt và Trần Lâm hê hê)