Chương 107: Mộng Đình
Quay người lại nhanh chóng thủ thế, Thường Nguyệt sắc mặt chợt nghiêm túc nhìn tên "thiếu gia não tàn" trước mắt đang gượng chống đất từ từ đúng dậy.
"Khốn kiếp, tiện nhân ngươi phải trả giá."
Tư Cát Thiệu Huy từ từ đứng dậy, sắc mặt hắn giữ tợn vừa gào thét vừa lao tới, động tác vô cùng lung tung không hề có tí kỹ thuật gì.
Tuy vậy Thường Nguyệt vẫn cảm giác được có gì đó là lạ, một luồng nguy cơ chạy dọc sóng lưng khiến nàng không dám hành động tùy tiện, đợi đối phương lao tới gần nàng mới chợt động, dễ dàng lách qua nắm đấm của hắn, Thường Nguyệt dùng chân quét trụ khiến tên ngu ngốc này mất trọng tâm ngã xuống, nhân lúc đó Thường Nguyệt nhắm ngay gót chân đối phương mà sút mạnh, nơi đây là phần cơ có thể phản hồi cảm giác đau mãnh liệt nhất, một khi bị đứt có thể khiến người ta trải nghiệm cảm giác đau thấu xương, đau c·hết đi sống lại.
"AAAAAAAH."
Như này hẵn là ổn rồi, nhỉ?
Thường Nguyệt nhìn kẻ trước mắt ôm gót chân lăn lộn trên mặt đất, nàng thầm nghĩ đối phương hiện tại liền khó mà đứng lên được, chỉ là không biết vì sao, luồng nguy cơ kia vẫn chạy dọc sóng lưng khiến Thường Nguyệt chợt nhíu mày nghi hoặc.
Rốt cuộc là như thế nào đấy, có kẻ khác định đánh lén ta à?
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền liếc nhìn đồng thời đề phòng xung quanh.
Nhưng cảm giác nguy hiểm cũng không giảm mà chợt tăng, nhất là khi Tư Cát Thiệu Huy một lần nữa đứng dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng của nàng thì cũng là lúc nguy cơ dâng cao nhất.
"C·hết tiết, đồ con lợn tóc đỏ c·hết tiệt, ngươi dám nhục ta!!"
Hắn như bị phẫn nộ che mờ mắt mà điên cuồng lao lên, động tác vẫn hoang dại và lung tung như thế, nhưng trong mắt Thường Nguyệt lại trở nên nhanh chóng đến cực độ.
Cái quỷ gì thế này?
Thầm chửi bậy một câu, Thường Nguyệt vội làm ra ứng đối.
Không trực diện nắm đấm của đối phương, Thường Nguyệt dùng tay gạt cổ tay của đối phương lệch ngang mặt mình, sau đó dùng tay khác nhắm ngay khủy tay mà đập.
"Rắc!"
Triệt hạ xong cánh tay phải của đối phương, Thường Nguyệt không dừng lại, tay chưa thu hồi liền chống khủy đập xuống bả vai gáy trùng kích đốt sống cổ của đối phương, lại một phát đá trụ đem người quật ngã, nàng lại tranh thủ nắm lấy vai trái của đối phương xoay lệch.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Thường Nguyệt liền thay Tư Cát Thiệu Huy nắn đủ bốn năm nhóm khớp khiến hắn "thoải mái" nằm một đống trên mặt đất, cả người run rẩy, phần cổ muốn xoay đầu lại nhưng vì khớp đốt sống cổ bị lệch khiến mặt hắn bị cố định lại chỉ có thể nhìn về phía trước.
"Rất hiểu về cấu trúc nhân thể, người này là Dược sư à?"
"Chắc là không phải đâu, ngươi thấy Dược sư nào b·ạo l·ực như thế chưa?"
"Hừ, thật là mất mặt, đường đường là Trúc Cơ mà bị Luyện Khí đánh cho như thế."
"Ài, nếu đổi lại là người khác thì quả thật là mất mặt, nhưng nếu là "keo da chó" Thiệu Huy thì chỉ có thể nói là... quả không hổ là Tư Cát Thiệu Huy nha."
Đứng ở một bên thủ thế chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thấy đối phương đứng dậy được, Thường Nguyệt chợt thả lỏng một chút, nàng thầm nghĩ có lẽ như vậy đã đủ rồi.
"C·hết tiệt tiện nhân!!"
"Con mẹ ngươi có thôi đi không!"
Thấy đối phương đột nhiên liền có thể chống tay tựa như muốn đứng dậy, Thường Nguyệt liền nổi cơn điên tiết lao tới bối đối phương một cước đem người đá văng xa mấy chục bước.
Nhưng không dừng ở đây, Thường Nguyệt tiếp tục truy kích đem đối phương đánh một trận nhừ tử, đánh cho xương cốt cả người mềm nhũn, người lỏng bẹo như cọng bún, toàn thân tràn đầy vết bầm tím.
Nếu không phải vì đây là ở tông môn, nàng lúc này đã sớm rút thương tặng cho đối phương một phát donut giữa mặt.
"Con mẹ nó, ngươi muốn thế này phải không, thế này có thích không! thích không!! Con mẹ ngươi nãy vừa phun ra lời gì cơ, phun lại lão nương nghe thử nào?"
Thường Nguyệt vừa điên tiết gầm thét vừa huy quyền, từng nấm đấm thấu da thấu thịt để lại quyền ấn hằn lên gương mặt đối phương, chẳng mấy chốc nàng liền đánh cho tên khốn dám động đến "cân nặng" của nàng thành đầu heo, răng môi lẫn lộn, khó mà nhận ra nhân diện vốn có.
Động tác thô bạo, mồm của Thường Nguyệt cũng thô bạo không kém, từng "lời hay ý đẹp" từng "lời vàng cành ngọc" nàng nhã ra khiến mọi người ở đây đều nghe tới mức nghiện.
Không hiểu sao mặc dù chửi rất thô tục, nhưng chắc là vì đang chửi người khác mà không phải chửi mình nên mọi người đều nghe rất thỏa mãn, thậm chí có người còn kéo ghế ngồi xuống để hóng hớt tiếp cho đỡ mỏi.
Này quả nhiên là ở đâu, drama luôn là chủ đề nóng hỏi thu hút người khác.
"Con mẹ ngươi *beep* *beep* *beep* *beep* ..."
Vừa chửi thô tục vừa muốn huy quyền, Thường Nguyệt đột nhiên liền cảm giác cánh tay nặng trĩu không thể phát lực được.
Ngay lúc nàng theo bản năng muốn phản kháng thì một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn chợt vang lên:
"Sư muội, bình tĩnh lại nào."
Thường Nguyệt nghe vậy liền muốn chửi ầm lên đại loại như "mắc cái đ*o gì ta phải nghe ngươi" hay là mấy câu đại loại vậy.
Nhưng chẳng hiểu sao tiếng chửi vừa lên tới cổ họng, Thường Nguyệt đột nhiên liền cảm giác mất hứng không còn muốn chửi bậy nữa, tựa như tâm linh thông suốt, trí tuệ được giác ngộ, nàng giờ đây chỉ muốn nói...
"Ngươi là cái thá gì mà quản chuyện của ta?"
"..."
Nghe Thường Nguyệt trực tiếp trở mặt, Mộng Đình cũng có chút bất ngờ.
Mặc dù "Phạm Âm" của nàng cũng không phải không thể chống lại, nhưng chỉ là "Luyện Khí" thì sao có thể được?
Không đúng, "Phạm Âm" không mất tác dụng.
Mộng Đình trực tiếp liền có thể xác nhận được điều đấy, nhưng cũng vì vậy mà nàng lại càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì điều này chỉ có thể là do đối phương là "Xích tử chi tâm" nội tâm thông suốt không hề có vẫn đục để "Phạm Âm" tác động vào .
Này là bởi "Xích tử chi tâm" là loại tâm tính trong sáng thuần khiết nhất, không dễ bị thế gian vạn ác điếm ô, là một loại "đạo tâm" kiên định nhất trong các loại đạo tâm.
Chỉ là từng gặp qua các loại "Xích tử chi tâm" Mộng Đình mới bị Thường Nguyệt làm cho ngạc nhiên.
Bởi đây là lần đầu tiên nàng gặp một "Xích tử chi tâm" mỏ hỗn như này.
Mặc dù trong lòng trăm vạn mối nghi không có lời giải, Mộng Đình vẫn ôn hòa nói:
"Sư muội, hôm nay là ngày vui của Hà trưởng lão, không cần thiết phải căng thẳng như thế, mọi người có thể dĩ hòa vi quý, buông xuống đồ đao để làm lành nha."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền chăm chú nhìn sắc mặt đối phương, lại cảm nhận tu vi của người này.
Ừm, quả nhiên là Trúc Cơ.
Nàng không cách nào cảm giác được tu vị cụ thể của đối phương, nhưng vì nàng hiện tại đã là Luyện Khí đại viên mãn, có thể khiến nàng không nhìn thấu thì chỉ có Trúc Cơ trở lên, nhưng cũng không phải Kim Đan vì hồi nãy được vào khu vực tiệc rượu của các đại lão nàng cũng không thấy người này.
Nhưng dù là Trúc Cơ thì cũng không phải là nàng lúc này có thể địch, theo lẽ thường nàng cần phải nhường đối phương một chút mặt mũi mới phải đạo.
"Mắc cái đếch gì ta hiện tại phải làm lành, khó khăn lắm mới đánh tên này thành bộ dáng này, hiện tại làm lành chẳng phải là uổng phí công sức nãy giờ? Sao lúc nãy sư tỷ thiện nhân như vậy lại không ra can đi."
Nghe vậy Mộng Đình cũng không biết phải nói sao, nàng chỉ có thể nén cười mà khuyên:
"Sư muội, ta khuyên ngươi nên dừng tay lại đi."
"Ta không dừng tay lại thì thế nào?"
"Thế thì sư tỷ đành mời ngươi tiếp tục vậy."
"???"