Muôn Hoa Tàn Phai Biết Nơi Về

Chương 2




Editor: Lé-Chan

"Tử Mạch, tối hôm qua ngươi đã làm gì?" Vệ Viễn Hi nhớ đến một việc.

"Tối hôm qua?" Ninh Tử Mạch sửng sốt.

"Đúng vậy. Tối hôm qua không ngủ được nên ta xuống hậu viện tìm ngươi, ngươi không có ở đó." Vệ Viễn Hi nói.

"Chắc tại lúc đó ta đang đói nên đi kiếm gì ăn." Ninh Tử Mạch ngẫm nghĩ, "Ngươi ngủ không được, tìm ta làm gì?"

"Để nói chuyệm phiếm." Vệ Viễn Hi rất nghiêm túc, "Tử Mạch, hôm sau là sinh nhật mười một tuổi của ngươi, ngươi định thế nào?"

"Ngươi còn nhớ rõ sao? Ta đã sớm quên." Ninh Tử Mạch cười cười, ngồi trên tảng đá lớn vung chân.

Là thế tử của Ninh vương, kỳ thật ai cũng biết, mình bất quá trong hoàng cung này chỉ là một hoàng chất, phụ vương của mình trong tay lại cầm trọng binh, có xui xẻo thì người đầu tiên chính là mình.

Đến bảo vệ chính mình còn bất lực, còn nói gì đến sinh nhật.

Vệ Viễn Hi nhíu mày, tiến tới kéo tay y.

...

Trong một căn phòng, Vệ Viễn Ngọc ghé vào mặt đất lạnh như băng, khóc đến chật vật bất kham.

Thị vệ hành hình hôm nay đều là thân vệ của Vệ Côn, ngày thường đã sớm đối với Vệ Viễn Ngọc kiêu ngạo hỗn láo không vừa mắt, vất vả lắm mới có cơ hội, xuống tay đều hạ hết tất cả khí lực. Nghĩ đến tiên đế mười lăm tuổi đã tự giá chinh thân sát phạt phiên bang (đánh giặc), còn đương kim thánh thượng mười lăm tuổi từ lâu đã kinh luân đầy bụng, còn vị đại hoàng tử này, mười lăm tuổi chỉ biết ăn, hát, vui đùa và ỷ thế hiếp người.

Không biết đã nằm sấp trên sàn nhà được bao lâu, Vệ Viễn Ngọc từ từ cũng có chút ảm đạm, thật là, quả nhiên kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất chẳng hay.

Đang lúc tuyệt vọng đến tận cùng, đột nhiên nghe được tiếng đóng cửa vang lên, sau đó chỉ thấy có người đi đến.

"Này, không sao đó chứ?" Người nọ ngồi xổm trước mặt Vệ Viễn Ngọc.

"Ngươi tới làm gì?" Sau khi thấy rõ người tới là ai, Vệ Viễn Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Đến để cười ta sao?"

"Không phải." Ninh Tử Mạch lắc đầu, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc trị thương, rồi cho hắn một bao điểm tâm và một túi nước trong, "Ta không tìm được thứ khác, ăn đỡ đi."

"..." Vệ Viễn Ngọc hoài nghi nhìn y.

"Sợ ta hạ độc à?" Ninh Tử Mạch cười cười, ăn một khối mứt táo và hạch đào, "Tin hay không tuỳ ngươi."

"Ngươi muốn làm gì?" Vệ Viễn Ngọc vẫn đề phòng.

"Không muốn làm gì." Ninh Tử Mạch đứng lên, "Ngươi cũng biết thân phận của ta, ta không muốn đắc tội ai, chẳng qua chỉ là chừa cho mình một con đường sống mà thôi."

Vệ Viễn Ngọc nhìn Ninh Tử Mạch rời khỏi, có chút do dự nhìn đống điểm tâm.

...

Ninh Tử Mạch vừa về đến cung thái tử, chỉ thấy Vệ Viễn Hi đang phát giận.

"Làm sao vậy?" Ninh Tử Mạch tiến lên hỏi hắn.

"Hừ, ta cố ý bảo đầu bếp làm mứt táo cho ngươi, thế nhưng vừa đảo mắt liền không thấy đâu!" Vệ Viễn Hi căm giận, "Không biết là ai ăn vụng?"

"Do ta ăn." Ninh Tử Mạch nhẹ giọng nói.

"... Ngươi ăn?" Vệ Viễn Hi mở to hai mắt, "Nhiều như vậy, ăn hết?"

"Làm cho ta, không phải là cho ta ăn?" Ninh Tử Mạch hỏi lại.

"Không phải vậy, sao ta lại nhỏ nhen như thế được. Ta chỉ là sợ ngươi đau bụng." 

Vệ Viễn Hi xoa bụng của y, "Buổi tối không được ăn cơm, kẻo cái bụng sẽ hư mất."

"... Được." Ninh Tử Mạch bất đắc dĩ gật đầu.

Vệ Viễn Hi trong lòng tràn đầy muốn chúc mừng sinh nhật cho Ninh Tử Mạch, nào ngờ sáng sớm ngày đó hết lần này tới lần khác bị Vệ Côn gọi đến ngự thư phòng đối thơ văn đối mưu lược, tốn mất tròn một ngày một đêm, khi trở về đã là đêm khuya.

"Tử Mạch, ngươi đừng nóng giận." Vệ Viễn Hi hổn hển chạy về xong, mở miệng nói trước.

"Không sao đâu, ăn cơm đi." Ninh Tử Mạch vẻ mặt đau khổ xoa xoa bao tử, "Chết đói mất."

Vệ Viễn Hi rất áy náy, sau khi cơm nước đã xong, hắn lôi kéo y về gian phòng của mình.

"Làm gì?" Ninh Tử Mạch sau khi ăn no sẽ trở nên lười biếng.

"Cái này tặng cho ngươi." Vệ Viễn Hi đưa cho y một cái hộp nhỏ.

"Đừng." Ninh Tử Mạch kiên quyết trả về.

Vào sinh nhật năm ngoái, Vệ Viễn Hi từ tay một đám người biểu diễn lưu động không biết từ đâu ra mua một cái hộp, mở ra thì có rắn giả từ trong đó bay tán loạn, thiếu chút nữa bị hù chết, có quỷ mới biết năm nay là gì.

Vệ Viễn Hi biết mình đuối lý, tự mình mở hộp.

Trong hộp là một thanh chuỷ thủ tinh xảo, vỏ đao cũng tinh xảo, lưỡi dao khinh bạc, vừa nhìn là biết hàng cao cấp.

Ninh Tử Mạch nhìn nhìn, quả thật rất có hứng thú với nó.

"Ta biết ngươi không luyện võ. Cái này rất nhỏ, ngươi mang theo để phòng thân." Vệ Viễn Hi nhét cây đao nhỏ vào tay y.

Ninh Tử Mạch gật đầu, cầm chuỷ thủ thưởng thức.

Vệ Viễn Hi một bên nhìn gò má đẹp mắt của Ninh Tử Mạch, cảm thấy có chút hồi hộp.

Từ đó, hàng năm khi gần tới sinh nhật Ninh Tử Mạch, Vệ Viễn Hi sẽ khai triển trăm phương ngàn kế giúp y vơ vét mấy thứ đồ tốt, nhoáng một cái đã được bảy năm.

Ninh Tử Mạch mười bảy tuổi không còn giống như lúc bé hễ chút sẽ sợ hãi, mà chỉ bình tĩnh mỉm cười, hơn nữa do cơn bệnh vào năm mười ba tuổi, thân thể vẫn luôn không khoẻ, bởi vậy rất ít khi nào ra ngoài.

Vệ Viễn Hi thế nhưng lại trở nên trầm ổn, cũng có phần do vị trí thái tử có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, sẩy chân một cái liền không thể quay lại.

Trong cung thái tử có mấy cây ngô đồng cao to, cành lá um tùm, che rộng một khoảng không gian, Ninh Tử Mạch thường hay ở chỗ này đọc sách hoặc đánh đàn.

Trong rừng cây xào xạc, dưới tán cây, Ninh Tử Mạch nhíu mi.

"Tử Mạch." Vệ Viễn Ngọc mang theo một hộp gấm đi ra từ rừng cây nhỏ, hắn đã ốm xuống không ít, hơn nữa từ ngày bị đánh đó, hành vi của hắn cũng thu liễm thật nhiều, cho nên hiện giờ người ghét hắn không nhiều như lúc xưa.

"Ta có mứt táo, còn nóng, ngươi muốn ăn không?" Vệ Viễn Ngọc thận trọng nói.

"Không đói bụng." Ninh Tử Mạch lắc đầu.

"Còn bày đặt nữa, đói bụng thì ăn đi." Vệ Viễn Ngọc đặt hộp đựng thức ăn qua một bên, từ trong ngực lấy ra một cái túi vải nhỏ màu đỏ, "Đây là sơn nam trăm năm, rất tốt cho thân thể."

"Tại sao lại tốt với ta như vậy?" Ninh Tử Mạch hơi kéo khoé miệng, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ờm... thì, hồi nhỏ ta hay khi dễ ngươi, ngươi đừng nóng giận." Vệ Viễn Ngọc bị nụ cười của y làm cho hoa mắt.

Lúc đó mình bị phụ hoàng đánh bằng roi, là y cho mình thuốc và cái ăn. 

Khi đó rất nghi ngờ, mâm mứt táo cũng không động tới, sau lại mang về cung kiểm tra, căn bản không có độc, thuốc kia cũng là thuốc mỡ thượng hạng. 

Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Ninh Tử Mạch đều có chút chột dạ, luôn cảm thấy mình đã hiểu lầm người khác.

Lúc sau này, thỉnh thoảng trong cung gặp phải Ninh Tử Mạch, y lúc nào cũng nhìn mình mỉm cười, nụ cười đó tuy rất cạn rất nhạt, nhưng mỗi lần mình đều không thể dời mắt sang chỗ khác.

Người tốt như vậy, mình khi còn bé quả thật rất xấu tính, cư nhiên có thể đành lòng khi dễ. Nếu không thì Vệ Viễn Hi đâu có không công lượm được tiện nghi.

Vì vậy hắn chỉ có thể đối tốt với y gấp bội.

"Tử Mạch, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?" Vệ Viễn Ngọc nhẹ nhàng hỏi.

Ninh Tử Mạch còn chưa kịp đáp, bên tai đã truyền đến một tiếng gầm.

"Ngươi chạy đến cung thái tử của ta để làm gì?"

Dưới ánh mặt trời loang lổ, Thái tử mười bảy tuổi mặc cẩm bào sáng láng, đồng tử đen láy trong con ngươi tràn đầy tức giận.

"Ta là tới thăm Tử Mạch, có liên quan gì tới ngươi?" Vệ Viễn Ngọc đứng lên đối diện hắn.

"Tử Mạch là của ta, sau này tốt nhất ngươi nên cách xa cung thái tử của ta một chút!" Vệ Viễn Hi nắm tay Ninh Tử Mạch rời đi.

Ninh Tử Mạch bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn túm thất tha thất thểu, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Vệ Viễn Ngọc giận dữ, vừa định ngăn cản thì thấy Ninh Tử Mạch quay đầu, vừa đi vừa khoác tay áo với mình, như là bảo chớ nên xúc động.

Mắt nhìn Ninh Tử Mạch rời đi, Vệ Viễn Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ dừng bước, trong lòng cũng rõ ràng, Vệ Viễn Hi là thái tử được sủng ái, mình bây giờ không đấu lại hắn, nói không chừng sẽ liên luỵ đến Tử Mạch.

Chỉ có thể nhẫn, thế nhưng chính mình cũng không biết, đến tột cùng là phải nhẫn đến khi nào.

Vệ Viễn Hi lôi Ninh Tử Mạch một đường trở về thư phòng, sau đó tức giận hất cổ tay y ra.

"Tại sao lại giận?" Ninh Tử Mạch bất đắc dĩ xoa cổ tay, "Là hắn tới tìm ta, cũng không phải ta đi tìm hắn."

"Ai cho ngươi để ý đến hắn?" Vệ Viễn Hi vỗ bàn, "Hắn tới tìm ngươi, ngươi cũng không dám kêu thủ vệ đuổi ra ngoài."

"Ta phải cản thế nào?" Ninh Tử Mạch cười khổ, "Hắn dù gì cũng là nhi tử của hoàng thượng, ta có thân phận gì, sao có thể sai người đuổi hắn về?"

"..." Vệ Viễn Hi nghẹn lời, trong lòng thầm mắng mình là đầu heo, biết rõ Tử Mạch không thích nhất là nhắc đến thân phận của y, mình sao lại khơi mào chuyện này.

"Đi ăn cơm nha?" Vệ Viễn Hi không thể nói ra lời dỗ người, vì vậy chỉ có thể nói lái sang chuyện khác.

"Không ăn." Ninh Tử Mạch lắc đầu.

"Còn tức sao?" Vệ Viễn Hi mặt đau khổ, "Ta sai rồi, vẫn không được sao?"

"Không phải vậy." Ninh Tử Mạch bật cười, "Ta một là tức giận, hai là lúc tối phải chữa bệnh, không thể ăn cơm."

"Đúng rồi! Hôm nay là đầu tháng ba, ngươi phải ngâm thuốc tắm, ta quên mất." Vệ Viễn Hi vỗ đầu một cái, nói: "Tối nay ta sẽ cùng ngươi không ăn cơm!" Sau đó sẽ cùng ngươi tắm...

Hoàng thái tử chảy nước miếng, không dám nói ra nửa câu sau.

"Tuỳ ngươi." Ninh Tử Mạch tiện tay rút ra một quyển sách, ngồi trên ghế đọc.

"Tử Mạch." Vệ Viễn Hi ngồi ở bên cạnh hắn.

"Ừ?" Ninh Tử Mạch một bên lật sách một bên không yên lòng trả lời.

"Tối nay ấy, ngươi tắm ở đâu?" Vệ Viễn Hi thận trọng hỏi.

"Đương nhiên là trong phòng ta." Ninh Tử Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, "Có việc?"

".... Có, ta cũng muốn ngâm!" Vệ Viễn Hi vẻ mặt chờ mong.

"Ngươi?" Ninh Tử Mạch nhíu mày, "Thuốc là trị thể hàn, ngươi đâu có."

"Hàn, sao lại không hàn!" Vệ Viễn Hi trịnh trọng giơ tay phải, "Ta thề ta hàn!"

"Xạo mà còn muốn thề cái gì?" Ninh Tử Mạch dở khóc dở cười, "Đi, ngâm đi, ta sẽ bỏ một phần dược liệu lạnh như địa ngục rồi gửi tới tẩm cung."

"Tẩm cung của ta?" Vệ Viễn Hi thấy mọi chuyện quá thuận lợi, vẻ mặt thì vô tội ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Mạch, lại nhìn xuống cổ áo, nơi mà xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện... Mặt dày thì sao, dê được người đẹp mới là chuyện cần thiết!

"Tẩm cung của ta lạnh lắm." Vệ Viễn Hi vẻ mặt thành thật.

Ninh Tử Mạch đầu tiên là sửng sốt, sau đó nụ cười thản nhiên lan tới lên trên đuôi lông mày, mang theo một tia trêu tức, thản nhiên nói: "Lạnh à. Vậy ngươi xuống phòng bếp tắm là được."

"Tử Mạch." Vệ Viễn Hi bằng bất cứ giá nào phải tận dụng được hết da mặt làm bằng sắt, "Ngâm chung tắm chung đi!"

"Không." Ninh Tử Mạch quyết đoán đứng lên rời đi.

"Tử Mạch, Tử Mạch." Vệ Viễn Hi vui vẻ lắc mông đi theo sau y, "Tắm chung đi ~"

...

Vào lúc ban đêm, Vệ Viễn Hi ngồi xổm trên nóc nhà, cẩn thận bóc mái ngói.

Ninh Tử Mạch đang tựa vào thùng tắm, nghe nóc nhà truyền đến một âm thanh huyên náo, bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt sáng như ánh sao.

"Oái..." Vệ Viễn Hi nuốt nước bọt, vô tội nhìn y.

"Còn muốn ngồi xổm à?" Ninh Tử Mạch đau đầu.

Vệ Viễn Hi đắp mái ngói lại, linh lợi bay vào phòng, đứng trước mặt Ninh Tử Mạch giải thích: "Trên nóc nhà có mèo hoang!"

"Được rồi." Ninh Tử Mạch chỉ ló đầu vừa khỏi mặt nước, dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Tử Mạch." Vệ Viễn Hi nghiêm mặt ưỡn ngực đi tới, ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh thùng nước tắm.

"Này..." Ninh Tử Mạch chưa kịp nói, Vệ Viễn Hi đã cảm thấy cái mông mát lạnh.

"Trên ghế đều là nước, có ngồi thì cũng phải nhìn rồi mới ngồi chứ." Ninh Tử Mạch bất đắc dĩ.

"Ai nha ~ y phục ướt rồi." Vệ Viễn Hi vui mừng quá đỗi, "Cùng nhau tắm ha ~"

"Không được!" Ninh Tử Mạch dùng tay đẩy hắn, làm cho xương quai xanh và bờ vai xinh đẹp đều lộ hết ra bên ngoài.

Vệ Viễn Hi kích động thẳng đầu, cố ý lùi bước về phía sau, sau đó tiếp tục cởi quần áo.

Ninh Tử Mạch quả nhiên trúng kế, từ trong nước đứng lên cho thêm một đòn ngăn cản.

Lồng ngực trắng nõn và hai quả hồng anh nhô nhô trên đó lập tức hiện ra, Vệ Viễn Hi thấy đầu óc của mình thật nóng, nếu sau đó mình có thể sờ sờ... Hắc hắc hắc.

Ninh Tử Mạch nhìn một màn quỷ dị trước mắt, nghĩ đến mắt trừng miệng trệ, tại sao lại có người hạ lưu đến trình độ này... Vì vậy lùi về thùng nước tắm, quăng khăn mặt dính nước vào người hắn: "Này! Chảy máu kìa!"

Vệ Viễn Hi hoàn hồn, cầm khăn ngăn chặn máu mũi, sau đó tiếp tục nhìn, càng xem càng kích động, sợ là không thể ngừng chảy máu được.

"Xoay qua chỗ khác!" Ninh Tử Mạch bị hắn nhìn đến nổi da gà.

Mắt thấy Ninh Tử Mạch đã có chút tức giận, Vệ Viễn Hi dù không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoan không vòng vo, tiện thể ở trong lòng tự an ủi bản thân, không vội không vội, từ từ sẽ đến.

Ninh Tử Mạch trườn người lấy trường sam đặt ở một bên, bao lấy thân thể, sau đó giống như con thỏ nhảy lên giường, mặc quần áo.

Vệ Viễn Hi quay đầu quá chậm, cảnh xuân ngon mắt thì không thấy, chỉ thấy cái màn giường bay tới bay lui. 

Thế là nghiến răng nghiến lợi, Tử Mạch sao lại chạy nhanh như vậy? Chắc khi rảnh rỗi phải suy nghĩ tìm cớ gì đó bỏ cái màn vướng bận này mới được!

Ninh Tử Mạch thay y phục xong, còn cố ý kéo cao cổ áo, chỉ để lộ nửa cái đầu.

"Tử Mạch." Vệ Viễn Hi nãy giờ thủ một bên nhanh chạy đến.

"Canh giờ không còn sớm, nháo đủ rồi thì về nghỉ ngơi đi." Ninh Tử Mạch nói, "Ngươi là thái tử, sáng mai còn phải vào triều."

"Ta không lên triều." Vệ Viễn Hi đau khổ, "Mấy lão già gần đây cứ khuyến khích phụ hoàng, ngày nào cũng nhao nhao bắt ta chọn phi!"

"Đấy là chuyện tốt mà." Ninh Tử Mạch khuyên giải an ủi.

"Chuyện tốt?" Vệ Viễn Hi nóng nảy, dùng sức nắm tay y, "Ngươi rốt cuộc có biết tâm tư của ta?"

"Gì chứ?" Mi mắt Ninh Tử Mạch buông xuống, muốn rút tay nhưng bị gắt gao giam cầm.

"Ngươi biết, ngươi rõ ràng biết." Vệ Viễn Hi ôm y vào ngực, "Vì sao không để cho ta đáp lại?"

"Thái tử --"

"Gọi tên ta." Vệ Viễn Hi cắt đứt lời y, cánh tay càng lúc càng buộc chặt, "Ta là thái tử của người khác, không phải của ngươi, gọi tên ta!"

Ninh Tử Mạch tựa vào ngực hắn, không nói gì thêm.

"Khóc cái gì?" Vệ Viễn Hi nhíu mày, "Ngươi... không muốn?"

"Ngươi là thái tử, ta là con của tội thần." Ninh Tử Mạch cười khổ, hít mũi, "Ngươi không nói vì muốn tốt cho ta, ta biết. Thế nhưng loại tin đồn này có ở trong cung, luôn luôn sẽ nghe được một ít."

Quần thần ở đây đều tấu lên, Trữ Vương gần đây đang chiêu mộ binh mã, trắng trợn mở rộng quân trang, các quan ở các ngoài tộc thường xuyên lui tới rất thân thiết với Trữ vương.

Không cần suy nghĩ cũng có thể thấy rất rõ ràng.

"Phụ vương ta có mười mấy nhi tử, bớt đi một đứa là ta, cũng không sao cả." Ninh Tử Mạch tự giễu nói.

"Không phải, Tử Mạch là bảo bối đáng trân quý nhất trên đời này." Vệ Viễn Hi cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên trán y, "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi."

Lúc đó ở ao sen, cũng là lời hứa này, mười mấy qua, vẫn chưa từng quên.

Người trong lòng, kiếp này kiếp sau, vĩnh viễn, mình sẽ đều bảo hộ y.

Đêm khuya vắng người, Ninh Tử Mạch nằm trong lòng Vệ Viễn Hi ngủ thật say, trên trán có nếp nhăn mày hơi mờ nhạt.

Vệ Viễn Hi cẩn thận đưa y vào trong chăn, nhìn hồi lâu, rồi mới lưu luyến ly khai.

Cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, Ninh Tử Mạch mở hai mắt, khẽ thở dài.

...

Ngày hôm sau khi đã thượng triều xong, trên đường quay về cung thái tử, Vệ Viễn Hi gặp phải bảy tám vị quan, ai cũng ôm một đống cuộn tranh.

"Tham kiến thái tử điện hạ." Người này khi lạy không cẩn thận làm rớt một cuộn tranh. Cuộn tranh bị tung, trên đó là một giai nhân mặc đồ xanh, kim trâm khảm bảo, mặt phấn má đào, vừa ẩn tình vừa đưa tình.

"Đây là thiên kim nhà Lý thượng thư." Thấy Vệ Viễn Hi ngây người, người đó đứng ở bên nhanh nói.

Vệ Viễn Hi gật đầu, xoay người tiếp tục đi về.

Đầu tiên là bức hoạ, sau này các cô gái này sẽ tiến cung, và sau này nữa...

E là không đồng ý thì không được...

Trở về cung thái tử, Ninh Tử Mạch vẫn ở chỗ cũ, ngồi trong vườn hoa ôm sách ngủ gật, Vệ Viễn Hi thả lỏng người, nhẹ nhàng tiến lên nắm lấy mũi y.

"Ừ." Ninh Tử Mạch nhíu mày, mơ mơ màng màng mở mắt.

"Tại sao lại ngủ?" Vệ Viễn Hi ngồi xuống trước mặt y, lấy tay giúp y chỉnh lại cổ áo một chút.

"Không, không sao." Ninh Tử Mạch ngáp dài.

Mỗi một người trong hoàng cung đều có việc làm, chỉ có mình y là một người rãnh rỗi.

"Ta mang ngươi về cung." Vệ Viễn Hi sợ y sẽ bị phạt về trễ, "Gần đây, Phiên vương ở Tây Bắc muốn tiến cống cho phụ hoàng, trong kinh thành đều rất náo nhiệt."

"Cũng hay quá nhỉ." Ninh Tử Mạch gật đầu, "Chúng ta đi xem đi."