Vệ Viễn Hi là thái tử đương triều của đất nước này, thực ra hắn không phải đứa con lớn tuổi nhất, nhưng nếu so với Vệ Viễn Ngọc là hoàng huynh của hắn thì đúng là chênh lệch một trời một vực. Kẻ kia không khác nào một viên thịt tròn mập mạp, toàn mỡ là mỡ, lại còn không biết suy xét, có thể coi như cực kì ngu xuẩn, chỉ biết khi dễ người khác không hơn. Đổi lại, Vệ Viễn Hi được chú trọng bồi dưỡng để thành người thừa kế từ nhỏ, vậy nên nếu như nói về khí chất, đúng là rất có khí chất, còn về đầu óc và mắt nhìn người thì quả là không sai. Trở thành thái tử, cũng tương đương với việc trọng trách của hắn đối với quốc gia này là không hề nhỏ, lúc nào cũng bị bắt học hành mệt nhọc, lại không được phép lơ là việc luyện võ, hoàng cung nơi này đối với hắn cũng chỉ giống như một chiếc lồng giam hoa lệ, không có gì hơn.
Nhưng nói gì thì nói, Vệ Viễn Hi vẫn chỉ là một đứa trẻ, dù cho có ưu tú đến mất cũng không thể tránh được những việc làm xốc nổi hay trò quậy phá như thường thấy, hắn cũng biết ham chơi, biết trốn học, biết gây rắc rối cho người. Chính là vào một ngày nhàm chán như bao ngày khác, hắn đang nghĩ muốn tìm trò gì đó để nghịch ngợm, lại bắt gặp thấy cảnh bất bình. Người anh trai không ra gì của hắn đi khi dễ một đứa trẻ khác, giữa trời đông rét buốt như vậy mà hắn có thể nỡ lòng ép đứa bé lội xuống hồ nước đầy bùn dơ bẩn. Viễn Hi liền dạy cho hắn một bài học, cứu đứa bé trở về, đó cũng là màn bắt đầu cho một cuộc tình ở phía sau, vốn sẽ khơi dậy rất nhiều sóng gió chốn cung đình rộng lớn.