Lúc Hạng Chấn về phòng, Phục Hoa vẫn chưa ngủ. Cô đang nằm trên giường xem sách nuôi dạy con, trong tay cô còn có một từ ghi chú do Hạng Huân viết, có thể dựa vào từ mấu chốt để tìm những quyển sách tương ứng.
Phục Hoa thấy Hạng Chấn đã về, cô kẹp ghi chú vào cuốn sách sau đó đặt nó lên bàn, hỏi anh: "Sao rồi?"
Hạng Chấn nằm xuống giường, đem người ôm vào ngực: "Nó đã quyết định đi rồi. Em cũng đừng nhọc lòng, việc này đối với nó chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hại."
"Ừm." Phục Hoa gật đầu.
Hạng Chấn hôn cô: "Ngủ đi."
Tối nay, Hạng Chấn mơ một giấc mơ. Anh mơ thấy khi còn nhỏ, ba Hạng mang anh và Hạng Huân tới sông câu cá. Lúc đó anh đã 11 tuổi, Hạng Huân mới 4 tuổi. Cá ba Hạng câu bị rơi trên cỏ, ông tìm không thấy nên bảo Hạng Chấn tìm giúp nhưng anh tìm một hồi lâu cũng không tìm được. Kết quả là Hạng Huân cầm nam châm quét một vòng trên mặt cỏ liền hút được cá bị mắc móc câu.
Khi đó ba Hạng đắc ý không thôi, ôm lấy Hạng Huân khen: "Con trai ba thật thông minh."
Hạng Chấn chỉ biết đứng bên cạnh, anh bị cảm giác hổ thẹn vây quanh. Mà trong suốt quá trình anh lớn lên, cảnh tượng như vậy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Hạng Chấn.
Anh cũng đã không ngừng nhắc nhở bản thân mình trong giấc mơ phải dùng nam châm tìm cá. Nhưng gã ngốc kia chỉ biết quỳ trên đất, không từ bỏ ý định dùng tay lần hết bụi cỏ này tới bụi cỏ khác.
Hạng Chấn không ngừng kêu gào trong mộng, tới khi tỉnh dậy, chỉ còn lại vô số buồn bã và mất mát.
Hạng Chấn ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt hiện ra rất rõ. Anh vừa rửa mặt xong, Hạng Huân đã ăn xong bữa sáng muốn ra ngoài. Cậu sống rất quy củ, buổi sáng sẽ ra ngoài chạy bộ, chạy bộ xong sẽ mua bữa sáng về nhà ăn. Cũng không biết mỗi ngày cậu thức khuya như vậy mà vẫn có thể dậy sớm bằng cách nào.
Phục Hoa đi mua đồ còn chưa trở về, trên bàn có bữa sáng do Phục Hoa làm, Hạng Chấn ăn qua loa cho xong rồi lại đi làm. Trên đường đi, anh ghé qua siêu thị mua không ít quà tặng cho nhà mẹ vợ.
Ba mẹ Phục Hoa nói Hạng Chấn không cần quá nhọc lòng. Sau khi tiễn anh đến xe, lại cứ nhất quyết đưa Hạng Chấn mang về một ít quà, nói là cho Phục Hoa bồi bổ thân thể.
Giữa trưa Hạng Chấn lại bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Anh đưa quà mẹ vợ tặng cho Phục Hoa, tiện thể ăn bữa trưa ở nhà.
Hạng Huân cũng đang ở đây. Có lẽ cậu mới từ bên ngoài về, còn đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Hạng Chấn ôm nửa quả dưa hấu ngồi trên sô pha, anh nhìn đống giấy tờ xếp thành một chồng trên bàn trà, bên cạnh là đủ loại sữa bột nhãn hiệu khác nhau và phương thức liên lạc, xuống chút nữa là các kiểu tã giấy cho trẻ và số liệu đối chiếu.
Mỗi một loại sữa bột Hạng Huân đều làm một bản phân tích số liệu, bên cạnh còn có biểu đồ hình quạt thể hiện số lượng người dùng sản phẩm.
Hạng Chấn nhìn đến trợn tròn mắt, anh mở trang sau ra đọc thử, tất cả đều là những thống kê về tã giấy, cuối cùng còn tổng kết ra loại tã tốt nhất, ngay cả ưu điểm và khuyết điển cũng được ghi ra.
"Chị dâu." Hạng Huân bước ra từ phòng tắm, cậu mở cửa gọi Phục Hoa trong bếp, "Tới đây."
Phục Hoa nhìn Hạng Chấn trên sô pha, cô lau tay đi theo Hạng Huân vào toilet.
Hạng Chấn cũng đứng dậy đi theo. Trên đầu Hạng Huân còn đang phủ khăn lông, tóc cậu không ngừng nhỏ nước. Một tay cậu lau tóc, một tay chỉ vào gạch lát sàn dưới vòi hoa sen: "Xem thử đi."
Phục Hoa đi vào dẫm dẫm mấy cái, gật đầu nói: "Đều khá tốt."
Hạng Huân hỏi: "Thích cái nào nhất?"
Phục Hoa nhìn thử, gạch lát nền có hai loại, một loại màu xám và một loại khác màu đen có một đóa hoa hồng ở giữa.
Cô nhìn Hạng Huân, ánh mắt cậu vẫn luôn dừng trên mặt cô, đợi cô đáp lại, tâm trạng cô có chút khẩn trương không rõ, lông mi run rẩy không ngừng.
Hạng Huân quay đầu thấy Hạng Chấn đang đứng trước cửa, không tiếp tục ép Phục Hoa trả lời nữa. Đến khi cậu xoay người chuẩn bị đi, lại nghe thấy Phục Hoa nhẹ giọng nói: "Cái này."
Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện ngón tay tinh tế của Phục Hoa đang chỉ vào gạch hoa hồng dưới chân.
Trái tim Hạng Huân giống như bị lông vũ quét qua, ấm nóng đến mức muốn nổ tung.