Mượn Giống

Chương 54: Em yêu chị




Buổi tối Phục Hoa ngủ không yên, trong đầu cô đều là hình ảnh Hạng Huân yên lặng nhìn cô.

—— "Em muốn nghe chị nói, chị muốn em đi hay ở lại."

Cô trở mình, Hạng Chấn thấy vậy liền ôm cô: "Làm sao vậy?"

"Anh còn chưa ngủ?" Phục Hoa xoay người, cùng anh mặt đối mặt, do dự nói, "Hạng Huân...... Em ấy nói trường học có kế hoạch cho em ấy đi du học, em ấy hỏi em có muốn em ấy đi hay không."

"Em bảo nó đi?" Hạng Chấn hỏi.

Phục Hoa gật đầu, nói năng có chút lộn xộn: "Ừm, em không hiểu, em sợ em nói sai. Em không biết, em cảm thấy trường hợp như Hạng Huân rất ít, vậy có nghĩa điều này là tốt đúng không?"

"Nó đã lớn như vậy cũng biết tự quyết định rồi." Hạng Chấn ôm Phục Hoa cắn răng nói, "Nó cố ý đó."

Trong lòng Phục Hoa vẫn bất an: "Anh tâm sự với em ấy đi."

Hạng Chấn thở dài bò dậy hôn cô: "Được, để anh tìm nó nói chuyện."

Hạng Huân chưa ngủ, đèn trong phòng vẫn đang bật. Khi Hạng Chấn mở cửa đi vào, anh thấy cậu còn đang làm hồ sơ trên máy tính, trên bàn ngoại trừ một đống tài liệu anh nhìn không hiểu còn có một ly sữa nóng và một bình hoa hồng đỏ.

Hạng Chấn tối nay vừa về đã vứt bình hoa hồng đỏ trên bàn cơm vào phòng Hạng Huân, anh lấy cớ rất sứt sẹo, nói là thai phụ không thể ngửi mùi hoa.

Hạng Huân không quay đầu lại, ngón tay gõ trên bàn phím mấy cái mới hỏi: "Có việc?"

"Chị dâu mày bảo tao tới." Hạng Chấn đi tới mép giường, vừa muốn ngồi xuống đã nghe Hạng Huân nói, "Đứng đó, đừng có chạm vào giường em."

"Mẹ mày nữa." Hạng Chấn tức muốn vỡ đầu, "Mày cố ý à?"

"Phải." Hạng Huân dừng tay, xoay người nhìn Hạng Chấn, "Cũng không phải."

Hạng Chấn nhăn mặt: "Đừng có nói chuyện lập lờ như thế với tao. Mày nói trường học có ý định cho mày đi du học? Cơ hội hiếm có như này thì đi đi, dù sao cũng không phải đi rồi không về nữa. Mày đi bao lâu? Một tháng?"

"Một học kỳ, hoặc là một năm."

"Một năm?" Hạng Chấn gãi đầu, "Một năm...... Đi lâu như vậy?"

Hạng Huân không để ý đến anh, tiếp tục gõ bàn phím.

"Nếu đi một năm thì nói với ba mẹ một tiếng." Hạng Chấn thấy cậu ngồi gõ bàn phím bùn bùm, mày anh nhíu lại: "Mày vội cái gì, tao đang nói chuyện."

"Kiếm tiền." Hạng Huân đầu cũng không thèm ngẩng lên.

"Kiếm tiền mua sữa bột hả?" Hạng Chấn đi đến trước mặt Hạng Huân, vỗ vai cậu an ủi, "Có anh mày ở đây, không cần mày nhọc lòng."

Hạng Huân nghiêng mắt liếc qua anh: "Dựa vào chút tiền lương ít ỏi của anh mà đòi nuôi sống cả nhà?"

Hạng Chấn chửi một tiếng: "Mày đừng có mà xem thường người khác, một tháng mày kiếm được bao nhiêu? Nhiều hơn tao được bao nhiêu?"

"Một vạn hai."

"......" Hạng Chấn trợn tròn mắt, "Mẹ nó, kiếm kiểu gì đó?"

Không phải tới tận kỳ nghỉ hè Hạng Huân mới đi làm à? Thời buổi bây giờ kiếm tiền dễ như thế sao?

Hạng Huân uống một ngụm sữa, xoay người nhìn Hạng Chấn nói: "Anh, chị dâu thích hoa baby không phải vì chị ấy sinh ra đã thích, mà là vì anh chỉ mua nổi loại hoa đó."

Hạng Chấn sửng sốt, tự mình suy đoán ý trong lời cậu: "Ý mày là vì tao nghèo cho nên cô ấy mới không thích hoa hồng đỏ?"

"Anh chăm sóc cho chị ấy thật tốt đi." Hạng Huân không tiếp tục thảo luận về đề tài kia nữa, "Em sẽ nỗ lực kiếm tiền."

"Mày quyết định đi?" Hạng Chấn chỉ vào cậu nói, "Không, mày đã sớm muốn đi rồi, cho nên vừa nghỉ hè đã đi làm kiếm tiền mời bọn tao ăn cơm Tây đúng không?"

Hạng Huân khẽ cười: "Anh, làm kẻ ngốc cũng khá tốt."

"Mày mắng ai đó?" Hạng Chấn bực bội, "Con mẹ nó, có mỗi mày thông minh được chưa?"

Hạng Huân nhìn anh: "Thật ra em vẫn luôn ghen tị với anh."

"Mày ghen tị với tao?" Hạng Chấn khiếp sợ, "Mày có biết tao ghen tị với mày đến mức nào không? Từ nhỏ mày đã thông minh, kỳ thi nào cũng được điểm tuyệt đối, tất cả giấy khen trong nhà đều là của mày, ba mẹ đã dành rất nhiều lời khen cho mày, mày thông minh học giỏi từ nhỏ sau này lớn lên chắc chắn cũng vậy."

"Mày thi đậu đại học, toàn bộ sinh viên trong thôn đều hâm mộ mày. Khi nhà cửa sắp bị phá dỡ, ba mẹ nói mày còn nhỏ, tốt nhất không nên nói cho mày biết. Lúc mày ngồi trong phòng điều hòa đọc sách, tao đứng dưới nắng nóng dỡ hàng. Mày nói mày ghen tị với tao? Tao có cái gì để mày ghen tị?"

"Chị ấy yêu anh." Hạng Huân nói.

Hạng Chấn nghẹn lại, anh khổ cực nhiều năm như vậy, điều duy nhất mà anh có thể đem đi khoe khoang chính là: Anh cưới được Phục Hoa.

Anh vẫn cứ cho rằng mối quan hệ tam giác này là do bản thân anh luôn nhường nhịn, lại quên mất em trai anh xưa nay vốn cao ngạo lạnh lùng lại buông bỏ lòng tự trọng để tham gia.

Anh thậm chí không thể chắc chắn rằng liệu sau này Hạng Huân còn có thể lập gia đình một cách bình thường hay không.

Bầu không khí trở nên trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Hạng Chấn đứng một lúc mới hỏi: "Về sau mày định làm gì?"

Hạng Huân không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Anh sẽ không muốn biết đâu."

Hạng Chấn cũng đã sớm đoán được, anh thở dài nói: "Đi ngủ sớm một chút."