Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 78: Bình An, em ở trong tim tôi




Góc nhìn của Thế Hoằng 1:

Tối nay, tôi lại đánh đập Trạch Anh.

Mỗi lần đánh đập nó, trái tim tôi lại quặn thắt lại. Tôi nhận ra là mình không nỡ đánh nó, dù gì nó cũng là em trai tôi, nhưng tôi rất căm ghét nó.

À không, thật ra không phải ghét, mà là hận mới đúng. Mặc dù không biết lý do là vì sao, nhưng tôi thật sự rất hận Trạch Anh. Trong quá khứ, nó đã làm một việc vô cùng tồi tệ. Tôi không nhớ việc đó là gì, nhưng tôi dám chắc việc nó làm đã khiến cho tôi đau khổ đến nỗi sống không bằng chết. Bởi vì ngay cả khi đã quên đi ký ức, ngay cả khi sáu năm đã trôi qua, trái tim tôi vẫn còn đau như bị vỡ nát.

Thế rồi một hình ảnh chợt xẹt qua trong đầu, tôi thấy một cô gái mặc váy trắng ngã vào trong vòng tay tôi. Bụng của cô ấy chảy máu, tôi vô cùng hoảng loạn, trái tim tôi cũng vô cùng đau đớn.

Tôi mất bình tĩnh mà đạp mạnh vào bàn, những chiếc cốc trên bàn vì thế mà rơi xuống đất rồi vỡ vụn. Tôi nhìn vào những mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn, sau đó lại đi đến rồi nhặt một mảnh thủy tinh lên.

Tôi muốn cứu cô gái ấy, tôi không muốn cô ấy bị thương, tôi phải bảo vệ cô ấy!

Tôi nhìn phía Trạch Anh rồi đi về phía nó, nó hoảng loạn van xin tôi: “Anh à, anh dừng lại đi… Tha cho em đi…”

Không! Không thể tha!

Đầu tôi đau điếng, dường như tôi lại nhớ ra gì đó rồi!

Là nó… Chính là Trạch Anh, là Trạch Anh đã đâm cô gái ấy!

Nhớ ra chuyện này, tôi không hề do dự mà giơ tay lên, định đâm mảnh thủy tinh vào người Trạch Anh. Thế nhưng, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc lại vang lên: “Dừng lại!”

Nghe thấy giọng nói này, bàn tay tôi vô thức run rẩy, mảnh thủy tinh trên tay tôi cũng vì thế mà rơi xuống đất. Tôi quay đầu lại thì ngay lập tức nhìn thấy một cô gái có nước da rám nắng, khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo. Rõ ràng cô với cô gái mặc váy trắng trông có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau, vậy mà trong đầu tôi lại đột nhiên nảy ra suy nghĩ hai người họ là một. Hơn nữa, tôi còn có thể cảm nhận được nhịp đập kỳ lạ của trái tim tôi khi nhìn cô gái trước mắt.

Cô gái ấy hình như lại sợ tôi, cô nhìn tôi bằng ánh mắt lo sợ và phòng bị, lại còn vô thức bước lùi về phía sau. Tôi lại không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm cô, sau đó lại từ từ bước về phía cô.

Càng bước đến gần cô, trái tim tôi lại càng thổn thức, loạn nhịp. Tôi chắc chắn cô gái trước mắt là một người rất quan trọng đối với mình, nhưng có vẻ tôi đã quên đi cô. Tôi cố điều chỉnh giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể rồi mới hỏi: “Cô là ai?” Chỉ có một mình tôi biết rằng lúc này, tôi hồi hộp đến mức nào.

Không ngờ, cô lại trả lời tôi: “Tôi là Lê Thị Xúi.”

Tôi liền nhíu mày, đối với cái tên Lê Thị Xúi này tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả. Hơn nữa, trực giác mách bảo tôi rằng cô đang nói dối.

Tôi lại hỏi cô: “Tại sao cô lại ở trong biệt thự này?” Nhưng cô chưa kịp đáp lời thì Vũ Oánh Vân San lại chen ngang, nói với tôi rằng cô là người giúp việc đi theo cô ta.

Lúc này tôi mới sực nhớ đến cô giúp việc đi theo Vũ Oánh Vân San. Cô ấy cũng ăn mặc tương tự như cô gái này, hơn nữa cũng có nước da rám nắng và khuôn mặt đầy sẹo. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng như vậy, bởi tôi chẳng để ý đến những người làm trong biệt thự cho lắm. Nhưng bây giờ chú ý cô gái trước mắt, tôi lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Tại sao gương mặt của cô lại có sẹo, là ai đã gây ra chuyện này? Hơn nữa nhìn nước da rám nắng của cô, tôi đoán chắc hẳn cô đã rất vất vả. Vì thế, tôi cực kỳ khó chịu, thậm chí còn xém chút nữa lớn tiếng hỏi ai đã khiến cô phải chịu khổ như vậy.

May sao, một mùi hương thoang thoảng quen thuộc đã khiến tôi bình tĩnh lại. Tôi phát hiện ra mùi hương này tỏa ra từ trên người của cô, điều này càng khiến trái tim tôi thổn thức, rung động. Ngay sau đó, tôi lại chợt chú ý đến mái tóc dài mượt óng ả cùng với móng tay được chăm sóc kỹ càng của cô.

Móng tay cô còn khá dài và đang sơn nhũ bóng, hơn nữa đôi bàn tay thon dài của cô cũng không giống với những người đã từng làm công việc nặng nhọc. Vì thế, tôi nghi ngờ mà hỏi cô: “Cô là người giúp việc của cô ấy?”

Cô đáp: “Vâng.”

Tôi lại hỏi: “Tôi nhớ rằng cô Vân San chỉ mang theo một người giúp việc thôi, phải không?”

Vũ Oánh Vân San lại bất lịch sự mà trả lời thay: “Đúng vậy, em chỉ mang theo một người giúp việc là cô ấy thôi. Cô ấy là người duy nhất còn đi theo em, vậy nên em mong anh giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ấy lần này.”

Nghe xong lời Vũ Oánh Vân San nói, tôi càng tin chắc rằng cô gái trước mắt không phải người giúp việc của cô ta, bởi vì cô gái giúp việc trước đo đi theo cô ta tuyệt đối không phải cô gái này. Tôi cực kỳ chắc chắn vào điều đó.

Thế rồi tôi không kìm lòng được mà cứ nhìn cô, tôi muốn gọi cô lên phòng để nói chuyện riêng, nhưng tôi lại chợt nhận ra cô đang căng thẳng. Tâm trạng tôi cũng rất rối bời, tôi hoang mang không biết nên làm gì cả.

Sau đó, tôi lơ đãng mà nhìn về phía Trạch Anh đang nằm trên đất. Vừa rồi tôi rất căm giận với nó, nhưng từ khi nhìn thấy cô, sự căm giận của tôi đã từ từ tiêu tan.

Thật là kỳ lạ!

Tôi lại lén nhìn cô một cái rồi xoay người, đi lên tầng.

Sáng hôm sau, tôi không đi làm để có thể gặp cô. Từ hơn sáu giờ sáng, tôi đã xuống dưới phòng khách để chờ cô rồi, nhưng kết quả là hơn tám giờ cô mới xuống.

Nhìn thấy cô, tôi lại thấy hơi bồn chồn, căng thẳng. Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh rồi gọi cô: “Lại đây.”

Cô lại ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ gọi tôi hả?”

Tôi gật đầu, cô liền đi về phía tôi. Tôi bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cô cũng nhanh chóng ngồi xuống.

Tôi lại cảm thấy hồi hộp hơn rồi, hơn nữa tôi hơi ngại ngùng và không biết nói gì nên bèn cầm cuốn tạp chí lên rồi giả vờ đọc.

Bỗng nhiên Trạch Anh từ trong phòng đi ra, tôi đã phát hiện ra cô nhìn về phía nó, trong lòng tôi chợt cảm thấy không vui.

Tôi lên tiếng, gọi nó lại. Nó sợ tôi nhưng đương nhiên vẫn phải bước về phía tôi. Sau đó, nó lại rụt rè nói: “Chào anh.”

Nghe thấy chữ “anh”, tôi liền khó chịu mà nhìn nó. Kể từ khi mười tám tuổi, tôi bắt đầu bài xích và hơi ghê tởm khi nghe thấy nó gọi tôi là anh. Lý do là vì tôi có cảm giác rằng nó cực kỳ căm ghét tôi, thậm chí tôi còn có cảm giác nó muốn hại tôi. Nhưng dần dần, tôi vẫn cố át xuống sự bài xích của bản thân, tôi mặc kệ và không quan tâm đến việc nó gọi tôi là gì. Chỉ có khi nào tôi tức giận, tôi mới không cho phép nó gọi tôi bằng anh, và nó thường sẽ đổi cách gọi tôi thành ”ông chủ”.

Hiện tại nó cũng phát hiện ra rằng tâm trạng tôi không tốt, cho nên nó liền chỉnh lại cách xưng hô: “Chào ông chủ!”

Tôi chợt quay sang nhìn cô gái kia. Cô có vẻ như đang suy nghĩ đến điều gì đó, tôi thì cứ nhìn cô một hồi rồi bảo Trạch Anh: “Cút đi.”

Cô lại vẫn suy tư mà không để ý đến tôi, thế nên tôi bèn hỏi: “Cô đang suy nghĩ gì vậy?”

Dường như cô ấy hơi giật mình, sau đó liền lúng túng mà trả lời: “Không có gì, tôi chỉ nghĩ đến vài việc lặt vặt thôi.”

Tôi hơi nghi ngờ, việc vặt mà cũng phải đăm chiêu suy nghĩ như vậy sao?

Tôi lại hỏi cô: “Cô tên là gì?” Tôi muốn biết tên thật của cô, nhưng kết quả cô vẫn nói dối: “Thưa ông chủ, hôm qua tôi đã nói rồi, tên tôi là Lê Thị Xúi ạ.”

Tôi nhíu mày, miệng vô thức lẩm bẩm: “Cái tên này không hợp với cô.” Tôi luôn có cảm giác cô có một cái tên khác.

“Vậy ông chủ cảm thấy tôi hợp với cái tên nào?” Cô hỏi tôi như vậy, tôi liền mở miệng, giống như theo bản năng mà định nói ra một cái tên. Nhưng rồi tôi lại không cất nên lời, trái tim tôi thắt lại một cách khó hiểu, tôi chỉ có thể im lặng mà nhìn cô.

Những ngày sau đó, tôi luôn lén lút chú ý đến cô. Tôi cũng cố gắng dành nhiều thời gian ở biệt thự hơn, nhưng cô rất ít khi rời khỏi phòng nên thời gian được gặp và nhìn thấy cô không nhiều.

Ừm… Tôi cảm thấy mình hơi nhớ cô, tôi muốn gặp cô nhiều hơn.

Thế rồi bỗng một ngày, khi đang nói chuyện với quản gia, tôi chợt nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng bước vào phòng khách. Cô gái ấy thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến cho tôi ngây ngẩn trong giây lát. Quang trọng là chiếc váy trắng của cô ấy giống hệt chiếc váy trắng trong trí nhớ của tôi, còn cô ấy thì khiến cho trái tim tôi không ngừng rạo rực và xao xuyến. Hơn nữa, tôi cảm thấy rất xúc động, suýt chút nữa tôi đã đứng phắt dậy mà lao đến ôm cô ấy, may sao tôi đã có thể kiềm chế lại được.

Mặc dù mỗi lần hình ảnh cô gái mặc váy trắng xuất hiện trong tâm trí, tôi đều không thể nhìn rõ cô ấy. Tuy nhiên, tôi chắc chắc rằng cô gái mặc váy trắng trong ký ức và cô gái mặc váy trắng trước mắt mình là cùng một người.

Còn cô gái nói dối tên mình là Lê Thị Xúi?

Tôi tủm tỉm cười, tôi dám chắc “Lê Thị Xúi” chính là cô gái mặc váy trắng. Tôi tin vào trực giác và trái tim của bản thân mình.

Thế rồi, tôi lại phát hiện ra mấy người giúp việc đứng trong phòng khách không nhìn thấy cô. Cô đứng bên cạnh quản gia rồi cười vì răng ông ấy có dính rau, ông ấy cũng không hề phát giác. Tôi đoán rằng cô đang tàng hình, nhưng tôi lại không quá kinh ngạc trước sự việc thần kỳ này. Tôi cảm thấy việc cô tàng hình dường như cũng không quá kỳ lạ, mà hình như lại còn có hơi quen thuộc đối với tôi.

Cô lại dựa vào việc tàng hình mà ngắm nhìn tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất ngại ngùng. Cô lại nhìn khá lâu, tôi chờ mãi mà không thấy cô rời mắt nên đành phải chủ động đứng dậy. Cô cũng đứng dậy theo, nhưng vì ngồi xổm lâu quá nên tê chân, cho nên vừa mới nhổm người dậy thì cô đã ngã bệt xuống đất.

Tôi suýt nữa đã bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Thật dễ thương!

Sau đó, tôi lại vờ như không nhìn thấy gì mà thản nhiên rời đi. Không ngờ rằng cô lại theo tôi đến tận cửa phòng ngủ, tôi bèn cố ý không đóng cửa vì muốn cô vào phòng của tôi. Kết quả, cô thật sự bước vào, sau đó còn nằm lên chiếc ghế sofa của tôi.

Không hiểu sao. nhìn cô nằm trên ghế sofa, một cảm xúc quen thuộc chợt dâng lên trong lòng tôi. Tôi lén nhìn cô, trong lòng cảm thấy bồi hồi, trái tim lại rung động mãnh liệt. Sau đó, tôi bất giác đứng dậy rồi đóng cửa lại, tôi không muốn cô rời khỏi đây.

Cô thấy cửa bị đóng thì ngớ người, tôi lại sợ cô phát hiện ra ý đồ đen tối của mình nên bèn giả bộ ngồi đọc sách. Tuy nhiên, tôi vẫn lén nhìn cô.

Ban đầu, cô dường như khá phân vân về chuyện có nên ở lại phòng của tôi hay không. Sau đó một lúc, có vẻ như cô đã quyết định ở lại với tôi rồi. Cô nằm xuống ghế sofa, có lẽ cảm thấy chiếc ghế êm ái nên cô rất thoải mái, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng và vui vẻ. Tôi nhìn cô mà cũng thấy vui vẻ theo.

Thế rồi, cô từ từ ngủ thiếp mất. Nhìn cô nằm trên ghế say giấc, những hình ảnh trong quá khứ lại ùa về trong đầu tôi một cách mờ ảo. Tôi không thể nhìn rõ những ký ức ấy, nhưng tôi biết trong ký ức của tôi có cô.

Tôi từ từ đứng dậy, bước đến bên cạnh ghế sofa mà nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ say của cô. Giờ phút này, tôi cảm nhận được một niềm hạnh phúc dâng trào trong cơ thể, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn rơi nước mắt. Và rồi một cái tên quen thuộc lại không ngừng hiện lên trong đầu.

Bình An

“Bình… An.”

“Bình An?”  

Càng gọi cái tên này, tôi lại càng cảm nhận được sự thân thuộc tha thiết.

Bình An, em ở trong tim tôi.

Ngày hôm sau, tôi lại nghe em nói rằng mình bị bắt nạt. Mấy người giúp việc trong biệt thự này dám bắt nạt và đánh đập em, nghe được chuyện này tôi thật sự tức đến muốn phát điên lên!

Nếu bọn họ là đàn ông, tôi đã ra tay đánh cho bọn họ thừa sống thiếu chết rồi. Nhưng bọn họ lại là phụ nữ, vậy nên tôi chỉ có thể bảo em tự tay đánh bọn họ. Tôi nói em không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ em.

Sau khi em xử lý mấy người giúp việc kia xong, tôi lại bảo quản gia tìm cách làm khó dễ bọn họ, khiến cho bọn họ không tìm được một công việc tốt. Mặc dù biết rằng bọn họ chỉ đánh em một lần, còn người mà bọn họ bắt nạt trước đó không phải là em, nhưng tôi vẫn muốn trừng trị bọn họ, trừng trị thay cho cô gái tội nghiệp bị bọn họ bắt nạt trước đó. Tôi tin rằng em cũng muốn tôi làm như vậy.

Hơn nữa, tôi cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong vụ bắt nạt lần này. Nếu tôi chú ý hơn đến những người giúp việc trong biệt thự, nếu tôi sớm phát hiện ra cô gái tội nghiệp kia bị bắt nạt, tôi đã có thể giúp đỡ cô ấy sớm hơn.

Mà qua chuyện này, tôi hơi có ác cảm với Vũ Oánh Vân San. Cô ta là chủ của cô gái tội nghiệp kia, nhưng cô ta đã không thể bảo vệ được người bên cạnh mình. Nếu cô ta sợ hãi, cô ta có thể nói với tôi, nhưng cô ta lại không hề nói. Cô ta chỉ biết tìm cách lấy lòng tôi, lấy lòng cả những người trong biệt thự này. Mặc dù cô ta không phải là một người xấu, nhưng cô ta đã ích kỷ, cho nên tôi càng ngày càng không ưa cô ta.