Ngoại truyện nhỏ
Sáng hôm sau, Bình An giật mình tỉnh giấc.
Nhìn vị trí trống không bên cạnh, cô hoảng loạn xuống giường rồi chạy ra ngoài.
Chạy đến phòng khách và không thấy một bóng người, tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô dần dần biến mất. Trái tim cô như bị bóng tối bao phủ, sự nặng nề và ngột ngạt đến đáng sợ khiến cho cô ngã quỵ xuống. Cô muốn đứng dậy và chạy đến công viên Hoa Đào, nhưng cả cơ thể của cô đã không còn sức lực.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ lo lắng từ dưới bếp vọng lên: “Em sao thế?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã. Bình An quay đầu lại thì liền nhìn thấy Thế Hoằng đang vội vàng chạy đến rồi đỡ cô dậy.
“Em sao vậy? Em bị ngã sao? Có đau không?” Thế Hoằng gấp gáp hỏi Bình An.
Kết quả, Bình An lại ôm chặt lấy eo anh, dụi dụi mặt vào ngực anh, cố gắng đè nén giọng nói run rẩy rồi lên tiếng: “Em tưởng anh đi mất… Em tưởng anh trở về thế giới của anh rồi…”
Thế Hoằng liền vỗ vỗ lưng Bình An rồi trấn an cô: “Anh sẽ không đi đâu, anh sẽ ở lại với em mãi mãi mà. Vừa rồi anh xin lỗi, anh xuống bếp làm bữa sáng, định làm xong rồi mới định gọi em dậy, không ngờ là lại làm em sợ rồi.”
“Ừm…” Bình An vẫn vùi mặt vào lồng ngực Thế Hoằng, tay thì vẫn ôm chặt lấy anh. Thế Hoằng hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Bình An lại dính người như vậy. Trước đây hai người luôn gần gũi và có những hành động thân mật, nhưng hầu như người chủ động đều là Thế Hoằng.
Bây giờ Bình An lại chủ động quấn quýt lấy Thế Hoằng nên anh rất vui. Anh ôm cô rồi hôn lên tóc cô, ngửi mùi hương quen thuộc của cô một lúc rất lâu. Tới tận khi bụng của Bình An réo lên, cô mới ngượng ngùng mà tách khỏi anh.
Ăn sáng xong, Thế Hoằng và Bình An lại quấn quýt bên nhau. Bình An không yên tâm, thế nên đã hỏi Thế Hoằng rằng: “Chắc chắn anh sẽ không rời đi chứ?”
Thế Hoằng gật đầu đảm bảo: “Anh sẽ không rời đi đâu. Điều ước của anh là mãi mãi được ở bên em mà.”
“Điều ước?” Bình An cảm thấy hai chữ “điều ước” này dường như có ẩn chứa điều gì đó huyền bí. Thế Hoằng thì cứ nhìn Bình An rồi cười tủm tỉm.
Bình An lại hỏi: “Điều ước gì thế? Mà tại sao anh lại đến thế giới của em được vậy?”
Thế Hoằng liền đáp: “Hệ thống chủ đã đưa anh đến thế giới của em.”
“Hệ thống chủ á?” Bình An ngạc nhiên, “Sao hệ thống lại giúp anh?”
Không ngờ rằng, Thế Hoằng lại đáp: “Bởi vì anh ăn viên kẹo điều ước, cho nên hệ thống phải thực hiện nguyện vọng của anh.”
“Kẹo điều ước ư?” Bình An nhớ rằng trước đó mình cũng được nhận một viên kẹo gọi là “kẹo điều ước”. Cô lại hỏi Thế Hoằng: “Tại sao anh lại có kẹo điều ước vậy? Anh cũng làm nhiệm vụ hả?”
“Không, anh không làm nhiệm vụ.” Thế Hoằng nở một nụ cười đầy ẩn ý mà nói, “Viên kẹo đó vốn dĩ là của em mà.”
Nghe đến đây, Bình An lại càng kinh ngạc. “Hả… Kẹo của em ư?” Cô hoang mang lục lại ký ức rồi bảo: “Nhưng em chỉ có một viên kẹo điều ước, mà sau đó thì em đã cho…”
Nói đến đây, Bình An liền ngậm miệng lại. Cô đã cho Trạch Anh nên không dám nói cho Thế Hoằng biết vì sợ anh sẽ ghen. Ai ngờ, anh lại tự nói ra điều đó: “Em cho Trạch Anh rồi đúng không?”
Bình An nhận được câu hỏi này thì không khỏi căng thẳng mà nhìn Thế Hoằng. “Sao anh lại biết vậy?”
Thế Hoằng liền búng vào trán cô rồi nói: “Bởi vì anh trấn kẹo từ tay Trạch Anh đó!”
Nghe đến đây, Bình An sốc đến ngớ người. Thế Hoằng liền kể đầu đuôi mọi chuyện cho cô nghe.
Hóa ra vào ngày nhìn thấy Bình An tặng kẹo cho Trạch Anh, Thế Hoằng đã nổi cơn ghen. Đến lúc Trạch Anh bước vào biệt thự, Thế Hoằng đã chủ động đến gặp anh ấy và gọi anh ấy lên phòng làm việc để nói chuyện.
“Vừa rồi ở vườn hoa mày đã nói chuyện gì với người giúp việc?” Thế Hoằng cố kìm nén cảm giác ghen tuông rồi lạnh lùng hỏi.
Trạch Anh dè dặt mà đáp: “Em và cô ấy chỉ hỏi han và nói với nhau vài chuyện lặt vặt thôi.”
“Ồ?” Thế Hoằng cười nhạt, “Hỏi han và nói với nhau vài chuyện lặt vặt, mày và cô ấy có vẻ thân thiết nhỉ?”
“Không hẳn là thân đâu ạ.” Trạch Anh đáp, “Chỉ là ở trong biệt thự này, cô ấy là người duy nhất chủ động hỏi han và nói chuyện với em thôi.”
Nghe đến đây, trong lòng Thế Hoằng lại cảm thấy khó chịu. Anh lại hỏi Trạch Anh: “Vừa rồi tao thấy cô ấy đưa thứ gì đó cho mày, thứ đó là thứ gì?”
Trạch Anh không muốn trả lời Thế Hoằng, nhưng vì sợ anh nên cuối cùng vẫn đáp: “Cô ấy chỉ cho em một viên kẹo thôi ạ.”
Viên kẹo?
Thế Hoằng nhíu mày. “Đưa đây.”
“Đưa… Đưa kẹo ấy ạ?” Trạch Anh hoang mang hỏi.
“Sao?” Thế Hoằng hỏi, “Chẳng lẽ viên kẹo có vấn đề gì nên mày không dám đưa cho tao xem à?”
“Không ạ.” Nghe lời Thế Hoằng nói, Trạch Anh đương nhiên không còn cách nào khác ngoài lấy viên kẹo ra và đưa nó cho anh.
Thế Hoằng cầm lấy viên kẹo rồi nhìn một cái, sau đó thì đặt viên kẹo xuống bàn rồi lạnh lùng bảo Trạch Anh: “Ra ngoài đi.”
“Vậy còn viên kẹo của em…” Trạch Anh nhìn viên kẹo và muốn lấy lại nó, Thế nhưng Thế Hoằng hoàn toàn không có ý định trả nó lại cho anh ấy.
“Mày lấy lại kẹo để làm gì? Chẳng lẽ viên kẹo này có gì đó không bình thường sao?” Thế Hoằng tỏ ra nghi ngờ và cảnh giác với Trạch Anh, nhưng thực ra chỉ là anh đang ghen và không muốn đưa viên kẹo của Bình An cho người khác.
Trạch Anh liền nói: “Không phải, đây là món đồ mà cô ấy cho em, cho nên em đưa cho anh thì không hay cho lắm.”
“Không có gì là không hay cả.” Thế Hoằng nhấn mạnh: “Cô ấy là người giúp việc riêng của tao.”
Nghe Thế Hoằng nói như vậy, Trạch Anh cuối cùng cũng chỉ có thể để lại viên kẹo mà đi ra ngoài, còn Thế Hằng sau đó đã cẩn thận cất viên kẹo đi.
Một thời gian khá lâu sau đó, khi Bình An trở về quá khứ, Thế Hoằng đã rất cô đơn và nhớ nhung cô. Nhất là vào ban đêm, vệc không có cô bên cạnh khiến cho trái tim anh nặng nề và khó chịu. Anh lại nhớ đến viên kẹo kia nên đã lấy nó ra rồi ăn nó. Không ngờ rằng ăn xong thì hệ thống chủ đã xuất hiện và cho anh một điều ước.
Đương nhiên, điều ước của anh là mãi mãi được ở bên cạnh Bình An.
Bình An nghe xong chuyện này thì cảm thấy thật thần kỳ, không ngờ viên kẹo điều ước của mình cuối cùng lại thuộc về Thế Hoằng. Cô cũng bất ngờ và cảm thấy đáng yêu khi Thế Hoằng lại “trấn lột” viên kẹo của Trạch Anh.
“Em không nghĩ là anh ghen lên lại có thể làm ra hành động trẻ con như trấn kẹo đó!” Bình An trêu chọc Thế Hoằng. Thế Hoằng có hơi xấu hổ, mà chính anh cũng cảm thấy hành động của mình thật trẻ con. Nhưng biết làm sao được chứ, nhìn thấy Bình An thân thiết và tặng kẹo cho Trạch Anh khiến cho anh ghen tỵ đến không chịu nổi.
Bình An thì vẫn trêu anh, nhưng trêu được một lúc thì lại ôm lấy anh rồi tựa đầu vào vai anh.
Thật ra từ lúc nghe chuyện anh kể, Bình An đã cảm thấy rất may mắn. May mà anh đã lấy viên kẹo đó, nếu không cô và anh đã chẳng thể gặp lại nhau rồi.
Bình An ôm Thế Hoằng chặt hơn, cô nở một nụ cười hạnh phúc rồi nói với Thế Hoằng: “Cảm ơn anh.”
Thế Hoằng không khỏi ngạc nhiên. “Em cảm ơn điều gì.”
“Cảm ơn vì anh đã lấy lại viên kẹo ấy.” Bình An ngọt ngào nói rồi ngẩng đầu, hôn lên đôi môi anh thủ thỉ: “Cũng cảm ơn vì anh đã lại lần nữa đến bên em.”