Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 66: Đi theo anh




[Bố của cậu chỉ yêu thương Trạch Anh thôi. Hiện tại ông ta đánh đập cậu không thương tiếc, trong tương lai ông ta thậm chí có thể giết cậu để Trạch Anh có thể sống sung sướng và không lo nghĩ gì. Nếu không nghe theo tôi, cậu nhất định sẽ không có kết cục tốt.]

Những lời nói này đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Thế Hoằng, cũng sẽ khiến cho anh lo nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Thế nhưng, anh không dễ dàng sa vào bẫy của hệ thống đen, anh vẫn nhất quyết không nghe theo lời nó nói.

Hệ thống đen lại chưa bỏ cuộc: [Cậu biết không, Trạch Anh rất thích Bình An đấy!]

Nghe đến đây, cơ thể Thế Hoằng chợt cứng đờ lại. Hệ thống đen lại tiếp tục: [Trạch Anh muốn giết chết cậu để Bình An có thể yêu cậu ta. Nếu không thể giết, cậu ta sẽ tìm cách khiến cho cậu trở thành người tàn tật hoặc một kẻ thần kinh. Như vậy, Bình An sẽ không thích cậu nữa, cô ấy chỉ có thể xem thường hoặc thương hại cậu. Và đương nhiên Trạch Anh sẽ thay thế vị trí của cậu, Bình An sẽ yêu cậu ta.]

“Im đi!” Thế Hoằng nghe những lời lẽ kinh khủng của hệ thống đen thì hét lớn. Bình An ở ngoài cũng nghe thấy nên liền nhanh chóng đến trước cửa nhà tắm, gọi Thế Hoằng: “Hoằng, anh sao thế?”

Thế Hoằng nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Sau đó, anh liền vội vàng trấn an Bình An: “Anh không sao…”

Thế nhưng, hệ thống đen lại không ngừng quấy nhiễu: [Trạch Anh sắp hành động và khiến cậu mất hết tất cả rồi. Cậu ta sẽ thành công thôi, bởi vì cậu ta có bố giúp đỡ. Sau khi cậu ta hoàn thành mục đích, hệ thống sẽ xóa đi mọi ký ức liên quan đến chuyện thay đổi quá khứ. Bình An đương nhiên sẽ quên đi cậu và sống trong một tương lai mới. Cô ấy sẽ quên hết tất cả về cậu, cô ấy sẽ hạnh phúc bên cạnh Trạch Anh!]

Nghe đến đây, Thế Hoằng tức đến nỗi suýt nữa mất kiểm soát. Anh quát hệ thống đen im lặng rồi ngay lập tức mở toang cửa phòng tắm ra.

Bình An đứng ở bên ngoài phòng tắm vì thế mà giật mình, còn Thế Hoằng nhìn thấy Bình An thì liền lao đến mà ôm chầm lấy cô. Tuy nhiên, tiếng của hệ thống đen vẫn văng vẳng trong đầu anh: [Nghe theo tôi, làm nhiệm vụ và thu thập năng lượng hắc ám. Khi năng lượng hắc ám đạt 100%, cậu sẽ có tất cả trong tay, Bình An cũng sẽ ở bên cạnh cậu mãi mãi.]

Nói dứt lời, hệ thống đen liền biến mất. Thế Hoằng thì run rẩy, việc ở bên Bình An mãi mãi đã khiến cho Thế Hoằng hơi lung lay.

Lúc này, Bình An lại hỏi: “Anh sao vậy?”

Thế Hoằng hoảng sợ nói: “Bình An, Trạch Anh sẽ trả thù anh, nó sẽ thay đổi tương lai và khiến cho anh mất hết tất cả. Nó thậm chí… Nó thậm chí sẽ cướp mất em…”

“Không đâu.” Bình An đã biết rằng tương lai sẽ không thể thay đổi, cho nên cô rất chắc chắn mà dỗ dành Thế Hoằng: “Không ai sẽ cướp mất em khỏi anh cả, dù là quá khứ hay tương lai thì em vẫn chỉ yêu anh.”

Mặc dù Bình An đã nói vậy nhưng Thế Hoằng vẫn rất lo sợ. Anh nói với cô: “Nhưng có một hệ thống đen đã xuất hiện và nói rằng Trạch Anh sẽ thay đổi quá khứ. Trạch Anh còn có bố giúp đỡ, bố lại bị nó thôi miên rồi, bố sẽ giúp nó hại anh. Hệ thống nói rằng anh phải nghe theo nó, phải đi thu thập năng lượng hắc ám, có như vậy thì em mới có thể mãi mãi ở bên em.”

Nghe đến đây, Bình An sửng sốt. Hệ thống đen, năng lượng hắc ám?

Vừa nãy kể chuyện của Trạch Anh cho Thế Hoằng, Bình An không đề cập kỹ đến việc Trạch Anh thu thập năng lượng hắc ám. Bây giờ nghe Thế Hoằng nhắc đến hệ thống đen và năng lượng hắc ám kia, Bình An rất lo rằng Thế Hoằng cũng sẽ như Trạch Anh, bị hệ thống đen thuyết phục và đi vào con đường sai trái.

Liệu có phải trong quá khứ trước đó, Thế Hoằng cũng vì hệ thống đen này mà hành hạ Trạch Anh không?

Bình An cảm thấy đầu óc vô cùng rối loạn, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là dặn dò Thế Hoằng: “Hệ thống đen đó vô cùng xấu xa, anh tuyệt đối không được nghe theo nó. Anh cũng nhất định không được thu thập năng lượng hắc ám gì cả, anh không được trở thành người xấu.”

Thế Hoằng đương nhiên sẽ nghe theo lời Bình An, hơn nữa anh cũng không muốn làm việc xấu. Tuy nhiên, anh rất sợ mất đi cô, anh sợ trong tương lai cô sẽ quên anh và không còn yêu anh nữa. Vì thế anh rất hoang mang, trong đầu cứ nghĩ này nghĩ kia nên chưa kịp nói lời đồng ý với Bình An.

Bình An lại tưởng anh đang do dự nên đã buột miệng dọa anh: “Anh phải nghe theo em, chứ nếu anh mà làm việc xấu thì em sẽ không yêu anh nữa đâu!”

Quả nhiên sau khi nghe vậy, Thế Hoằng hoảng sợ mà vội vàng gật đầu. “Anh nhất định sẽ không làm việc xấu đâu! Anh sẽ nghe theo lời em!”

Nghe thấy thế, Bình An liền thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười.

“Nhưng mà…” Thế Hoằng lo lắng nói, “Anh vẫn cảm thấy rất bất an… Anh sợ lắm…”

Thấy anh như vậy, Bình An muốn nói cho anh biết chuyện tương lai sẽ không thay đổi, cô vẫn sẽ chỉ yêu anh. Thế nhưng, để anh biết trong tương lai mình vẫn sẽ trở nên hung tàn và hành hạ Trạch Anh thì cũng không được. Bình An không muốn anh biết được điều đó!

Thế Hoằng lại vò đầu bứt tai. “Làm sao bây giờ?... Lỡ như Trạch Anh ra tay thì làm sao?”

Nói đến đây, Thế Hoằng chợt nghĩ ra gì đó nên hai mắt liền sáng lên. Bình An phát hiện ra điều này nên đang định hỏi Thế Hoằng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Thế Hoằng đã nắm lấy tay cô rồi nói: “Hay là… Hay là chúng ta rời khỏi đây nhé?”

“Rời khỏi đây?” Bình An kinh ngạc.

Thế Hoằng liền nói: “Anh và em rời khỏi biệt thự, anh sẽ tự bỏ quyền thừa kế, sau đó anh sẽ chọn thi vào một trường đại học thật xa. Như vậy Trạch Anh và bố sẽ hiểu rằng anh không còn khả năng uy hiếp đến Trạch Anh nữa, như vậy hai người họ có thể sẽ tha cho anh. Cho dù họ không tha thì anh cũng đã rời khỏi biệt thự này rồi, họ sẽ không dễ dàng ra tay làm hại anh nữa.”

Hệ thống đen lại xuất hiện: [Ngu ngốc! Từ bỏ quyền thừa kế và rời khỏi biệt thự này thì cậu sẽ chẳng còn gì cả! Nếu cậu nghe theo lời tôi thì căn biệt thự này sẽ thuộc về cậu, cả công ty nhà họ Nguyễn cũng sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ có tất cả mọi thứ trong tay!]

[Tôi không cần!] Thế Hoằng nói với hệ thống, [Tôi không cần những thứ đó! Tôi chỉ cần sống bên cạnh Bình An, cùng Bình An trải qua một cuộc sống bình yên mà thôi!]

[Đồ ngu! Nếu cậu không có tiền thì Bình An cũng sẽ bỏ cậu thôi! Cô ấy xinh đẹp và ưu tú như thế, cậu mà không có tiền thì sẽ không xứng với cô ấy, cô ấy sẽ bỏ cậu và đi theo Trạch Anh!]

Nghe đến đây, Thế Hoằng đương nhiên rất hoảng. Anh vội vàng nói với Bình An: “Anh đã tiết kiệm được một khoản tiền, nếu em đi theo anh thì anh nhất định sẽ không để em phải sống khổ cực. Mặc dù hiện tại anh chưa có gì cả, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng. Em hãy tin anh, anh nhất định sẽ phấn đấu để bản thân xứng đáng với em!”

Nói xong, Thế Hoằng vẫn cảm thấy lo lắng, sợ rằng Bình An sẽ không đồng ý đi theo anh. Thế nhưng, Bình An lại nhìn anh mà mỉm cười hạnh phúc rồi nói: “Được! Em đi theo anh, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây nhé!"