Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 65: Em đến từ tương lai




Trong phòng Trạch Anh.

Trạch Anh lớn vò đầu bứt tai mà suy tính nên làm gì tiếp theo trong tình hình hiện tại. Anh ấy không ngờ rằng Bình An lại có thể quay về quá khứ, hơn nữa cô còn nhìn thấy được anh ấy trong trạng thái tàng hình. Không chỉ vậy, Trạch Anh còn nhận ra những người khác đều không nhìn thấy Bình An, mà anh ấy muốn nhìn thấy cô thì dường như phải bật chế độ tàng hình trên đồng hồ.

Hôm nay, Bình An lại bảo vệ Thế Hoằng mà bị thương, Trạch Anh thật sự lo rằng sắp tới cô cũng vẫn sẽ vì bảo vệ anh mà khiến bản thân bị thương lần nữa. Quan trọng là ban đầu, Trạch Anh muốn thay đổi tương lai, muốn Bình An và Thế Hoằng không còn quan hệ gì với nhau. Nhưng hiện tại Bình An lại quay về quá khứ, mối liên kết giữa cô và Thế Hoằng dường như lại càng gắn kết hơn. Trạch Anh thật sự không biết nên làm sao để thay đổi cục diện này.

Trong khi đó, sau khi trở về phòng, Bình An đã nói cho Thế Hoằng biết mọi thứ về sự hiện diện của Trạch Anh lớn. Bình An cũng giải thích cho Thế Hoằng biết rằng việc bố đối xử tệ với anh cũng là do Trạch Anh đã sử dụng kính thôi miên. Và đương nhiên, cô cũng không thể giấu chuyện trong tương lai, anh đã đánh đập và hành hạ Trạch Anh thậm tệ, cho nên anh ấy mới quay lại đây và lên kế hoạch trả thù anh.

Thế Hoằng biết được chuyện này thì cảm thấy khiếp sợ, anh không dám tin rằng mình lại có thể đánh đập và hành hạ Trạch Anh. Nếu không phải người nói cho anh biết chuyện này là Bình An thì anh sẽ không bao giờ tin tưởng. Hơn nữa, anh cũng rất kinh ngạc khi Trạch Anh lại có thể từ tương lai đến, mà càng kinh ngạc hơn là anh ấy còn có khả năng thôi miên và tàng hình.

Tuy nhiên, trong lòng Thế Hoằng lại nhẹ nhõm và thoải mái hơn, bởi vì chuyện bố đánh đập anh là do bị người khác thôi miên, điều khiển. Chỉ là dù thế nào đi chăng nữa thì việc bố thiên vị Trạch Anh là một điều không thể chối cãi, hơn nữa nếu không bị thôi miên thì rất có thể bố vẫn sẽ đối xử tệ với anh.

Nhưng cũng đúng thôi! Anh đã hành hạ con trai yêu quý của bố mà.

Thế Hoằng lại hỏi Bình An: “Em biết nhiều chuyện liên quan đến tương lai như vậy… Chẳng lẽ em cũng đến từ tương lai?”

“Đúng, em đến từ tương lai.” Bình An hỏi Thế Hoằng: “Anh có tin em không?”

“Anh tin em.” Thế Hoằng không hề do dự mà nói. Tuy nhiên, anh vẫn không thể tưởng tượng nổi rằng mình lại đánh đập Trạch Anh trong tương lai. Anh không thích Trạch Anh, nhưng từ trước đến giờ anh vẫn chưa bao giờ thù ghét hay muốn làm hại Trạch Anh cả. Anh cũng sợ Bình An nghĩ anh là người xấu, cho nên anh liền vội giải thích với cô: “Anh không biết trong tương lai vì lý do gì mà anh lại đánh đập Trạch Anh, nhưng hiện tại anh không hề có ý định làm hại nó. Anh không phải người xấu xa ác độc, em có tin anh không?”

Bình An nắm lấy tay Thế Hoằng rồi dịu dàng đáp: “Em tin anh.” Cô tin tưởng Thế Hoằng, nhưng hiện tại anh vẫn chưa có ý thù địch đối với Trạch Anh, vậy tại sao trong tương lai anh lại đối xử tệ với anh ấy như vậy chứ? Bình An cảm thấy thật khó hiểu.

Thế Hoằng lại hỏi: “Em nói Trạch Anh đến từ tương lai có khả năng tàng hình, vậy em cũng có sao? Anh phát hiện ngoài anh ra thì tất cả những người khác đều không nhìn thấy em.”

Bình An gật đầu. “Đúng vậy, em tàng hình.” Cô chỉ chỉ vào chiếc váy mình đang mặc, “Nhờ mặc chiếc váy này đó!”

Thế Hoằng nghe vậy thì khá bất ngờ, không nghĩ chiếc váy này lại thần kỳ như thế. Bình An lại chợt nhớ ra một vấn đề: “Ngày nào em cũng giặt chiếc váy này rồi sấy rồi mới mặc đó. Em không có ở bẩn đâu nha.”

Thế Hoằng nghe vậy thì phì cười, ánh mắt nhìn Bình An lại dịu dàng đến lạ. Bình An hơi ngại ngùng, sau đó lại hỏi anh: “Anh phát hiện ra em từ bao giờ? Hơn nữa tại sao anh nhìn thấy em mà lại giả bộ như không thấy?”

Thế Hoằng hơi lúng túng. Anh bắt đầu kể cho Bình An từ việc anh nhìn thấy cô đến việc hiểu lầm cô là hồn ma. Bình An nghe mà sửng sốt: “Anh hiểu lầm em là hồn ma? Trời ạ!” Bình An nói xong thì mới chợt nhận ra hình như bản thân hơi giống ma nữ thật. Mặc váy trắng, mái tóc đen buông xõa, những người xung quanh lại không hề nhìn thấy cô, chẳng trách Thế Hoằng lại hiểu nhầm.

Lúc này, Thế Hoằng thú thật: “Thật ra những lời em nói với anh vào buổi tối… Anh đều nghe thấy hết.”

“Hả?” Bình An sững người, “Nghe thấy hết… Nghe thấy hết gì cơ?”

Thế Hoằng khẽ cúi đầu, khuôn mặt không giấu nổi vẻ ngượng ngùng. “Nghe thấy… Nghe thấy em chúc anh ngủ ngon, em nói em bảo vệ anh, em còn nói… Em yêu anh…”

Nghe đến đây, hai tai Bình An liền đỏ lên, cô lắp bắp nói: “Anh… Tại sao anh… Tại sao anh lại nghe trộm?”

“Anh đâu có nghe trộm.” Thế Hoằng tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, “Đó đều là những lời em nói với anh mà.”

“Nhưng mà…” Bình An cực kỳ xấu hổ, “Nhưng mà em tưởng anh đã ngủ rồi… Nếu anh chưa ngủ em sẽ không nói với anh đâu!”

Không ngờ rằng, Thế Hoằng lại hít thật sâu một hơi, sau đó thẳng thắn nói với Bình An: “Em không cần ngại ngùng, tình cảm em dành cho anh không phải chỉ xuất phát từ một phía, bởi vì… Bởi vì anh cũng yêu em!”

Anh cũng yêu em!

Bình An nghe thấy bốn chữ này thì tròn mắt nhìn Thế Hoằng. Thế Hoằng lại chân thành nhắc lại: “Bình An, anh yêu em!”

Ở tương lai, Bình An đã được nghe câu anh yêu em từ Thế Hoằng khá nhiều lần. Nhưng sau khi trở về quá khứ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói câu nói này. Trái tim cô dường như mất kiểm soát mà cứ không ngừng loạn nhịp, cảm xúc rung động của tình yêu lại dâng lên mãnh liệt trong lòng cô.

Sắc đỏ từ hai tai lan đến hai bên má, Bình An không giấu nổi vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt. Thế Hoằng cũng ngại ngùng vô cùng, đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn nói cho cô nghe tình cảm trong lòng mình.

Bình An ngước mắt nhìn Thế Hoằng, Thế Hoằng căng thẳng nên bất giác đưa tay lên gãi gãi đầu. Bình An bỗng hỏi: “Tại sao anh yêu em?”

Thế Hoằng lại đáp: “Anh cũng không biết chính xác là tại sao nữa. Anh chỉ biết ban đầu vẫn bình thường, nhưng ở bên cạnh em càng lâu, anh lại càng vui vẻ và hạnh phúc, anh lại càng muốn gần bên em hơn. Tình cảm anh dành cho em cũng ngày một lớn dần, hình ảnh của em cũng xuất hiện ngày càng nhiều trong tâm trí anh. Anh… Anh biết đó là tình yêu.”

Nghe thấy vậy, trái tim Bình An càng trở nên rạo rực và thổn thức, cô vô thức nhìn anh rồi tủm tỉm cười. Nhưng sau đó, cô lại nhận ra một vấn đề.

Thế Hoằng trong quá khứ không thích cô từ cái nhìn đầu tiên mà dần dần yêu cô, thế nhưng Thế Hoằng của tương lai lại nói ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết mình có tình cảm với cô rồi. Tại sao lại như vậy chứ?

Gần tối, Thế Hoằng đi tắm, Bình An thì cứ mãi nghĩ đến vấn đề tình cảm giữa cô và anh.

Một suy nghĩ thần kỳ dần dần hiện lên, Bình An cảm thấy suy nghĩ này có chút vô lý, nhưng cô vẫn gọi hệ thống 001 ra rồi hỏi nó: [Có phải vì trong quá khứ Hoằng đã yêu tôi, vậy nên Hoằng của tương lai mới yêu tôi có đúng không? Ngay từ đầu anh ấy đã không yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, mà vì anh đã yêu tôi từ quá khứ, cho nên sau này gặp lại anh mới yêu tôi thêm một lần nữa, phải không?]

Hệ thống 001 ngay lập tức đáp: [Đúng.]

Bình An nghe mà sững sờ. Lại nhớ đến Thế Hoằng ở tương lai đã quên mất một số việc, chắc hẳn những việc anh đã quên có liên quan đến cô. Anh cũng đã lãng quên đi cô, thế nên anh mới nghĩ mình yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

[Tại sao anh ấy lại quên tôi chứ?]

[Vấn đề này không thể trả lời.] Hệ thống 001 đáp.

Sắc mặt Bình An liền chùng xuống. Ngay sau đó, cô chợt nhận ra một vấn đề: [Khoan đã! Trước đây, Hoằng của tương lai yêu tôi thực chất là vì tôi đã xuất hiện trong quá khứ của anh ấy. Còn bây giờ, tôi lại quay về quá khứ của anh ấy và khiến anh ấy yêu tôi… Đây giống như là một vòng lặp vậy.]

[Chính xác.] Hệ thống 001 đáp, Bình An liền ngớ người. Ngay sau đó, cô chợt hốt hoảng mà hỏi: [Vậy Trạch Anh thì sao? Anh ấy quay về quá khứ và muốn làm hại Thế Hoằng, muốn thay đổi tương lai thì sao? Chẳng lẽ… trong quá khứ trước đó…Trạch Anh cũng đã quay về quá khứ như bây giờ?]

[Đúng vậy.]

Bình An nghe vậy thì ngỡ ngàng. [Vậy thì… tương lai vẫn sẽ như vậy, tương lai sẽ không hề thay đổi, đúng không?]

Hệ thống 001 đáp: [Đúng. Cho dù cô và Trạch Anh có làm gì đi chăng nữa thì tương lai vẫn sẽ không thay đổi được.]

Không thể thay đổi được…

Những gì Bình An đã, đang và cố gắng làm hoàn toàn không ảnh hưởng đến tương lai, bởi vốn dĩ trong quá khứ trước đó, cô cũng đã làm y như vậy.

Bình An bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Vậy là trong tương lai, Thế Hoằng vẫn sẽ hành hạ Trạch Anh, còn Trạch Anh vẫn sẽ căm thù Thế Hoằng và quay trở về quá khứ để trả thù.

Nghĩ đến đây, Bình An lại càng cảm thấy khiếp sợ. Chẳng lẽ chính vì Trạch Anh quay về quá khứ để trả thù và làm hại Thế Hoằng, cho nên Thế Hoằng trong tương lai mới hành hạ Trạch Anh? Tiếp theo đó, Trạch Anh lại vì hận thù mà quay về quá khứ,... Những chuyện này sẽ mãi mãi tiếp diễn, dù có làm thế nào cũng không thể thay đổi được!

Nhưng mà hiện tại Thế Hoằng vẫn chưa căm ghét và có ý định làm hại Trạch Anh, vậy nghĩa là trong tương lai gần, rất có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra khiến cho Thế Hoằng thay đổi.

Bình An hỏi hệ thống 001 về vấn đề này, nhưng hệ thống 001 không đáp.

Trong khi đó, bên trong phòng tắm, Thế Hoằng đã tắm xong. Anh vừa mặc quần áo vào thì hệ thống đen lại xuất hiện và bắt đầu thuyết phục:

[Bố của cậu chỉ yêu thương Trạch Anh thôi. HIện tại ông ta đánh đập cậu không thương tiếc, trong tương lai ông ta thậm chí có thể giết cậu để Trạch Anh có thể sống sung sướng và không lo nghĩ gì. Nếu không nghe theo tôi, cậu nhất định sẽ không có kết cục tốt.]