Hơn bảy giờ sáng, Bình An thức dậy.
Nhìn khung cảnh xung quanh, cô dần dần nhớ ra những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Cô gặp Thế Hoằng ở dưới phòng khách rồi theo anh lên tận phòng ngủ, sau đó thì ngủ trên ghế sofa của anh.
Hiện tại Bình An vẫn còn đang nằm trên ghế sofa, cô từ từ ngồi dậy rồi nhìn về phía giường ngủ. Trên giường không có người, trong phòng cũng không hề có ai, vậy là Thế Hoằng đã rời khỏi phòng rồi.
Bình An nhìn lên đồng hồ treo tường thì đã mới biết đã hơn bảy giờ. Ghế sofa rất êm nên đêm qua cô ngủ rất ngon, không biết trời đất gì hết. Bây giờ cô liền cẩn thận bước về phía cửa rồi mở hé cửa ra, thấy bên ngoài không có người thì cô mới nhanh chóng mở hẳn cửa rồi chạy ra ngoài, xuống dưới phòng của Lê Thị Xúi ở tầng một. Sau đó, cô liền thay quần áo rồi hóa trang thành Lê Thị Xúi.
Xong xuôi, Bình An định vào phòng ăn dành cho người làm để ăn sáng. Ai ngờ vừa bước đến trước cửa phòng ăn, Bình An đã bị trùm bao tải lên người rồi kéo đi. Cô vùng vẫy muốn thoát ra thì liền bị một người giúp việc đạp ngã xuống đất, mấy người giúp việc khác thì cũng động tay động chân với cô rồi kéo cô về phía nhà kho.
Cô bị đánh rất đau, bọn họ lại đông nên cô không thể nào phản kháng. Bọn họ còn định kéo cô vào trong nhà kho rồi đánh tiếp, nhưng một người đã lên tiếng ngăn cản.
“Dừng lại!” Một giọng nam vang lên. Mấy người giúp việc liền quay lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói thì liền thấy nam chính. Anh ấy đang cau mày, nhìn bọn họ bằng ánh mắt cảnh cáo.
Mặc dù nam chính luôn bị Thế Hoằng đánh đập, nhưng anh ấy vẫn là người nhà họ Nguyễn, cho nên mấy người giúp việc đương nhiên không dám chống đối anh ấy. Bọn họ nhanh chóng đứng dậy rồi mang vẻ mặt khó chịu mà rời đi, nhưng trước khi đi cũng không quên nói với Bình An: “Hôm nay mày may, nhưng lần sau thì đừng hòng thoát khỏi tay bọn tao!”
Bình An lúc này liền nhanh chóng ngồi dậy rồi lột chiếc bao tải ra khỏi người mình. Nam chính cũng nhanh chóng đi đến, hỏi Bình An: “Cô không sao chứ?”
Bình An lắc đầu, bảo rằng mình không sao rồi nói với nam chính: “Cảm ơn anh.”
Nam chính bèn lắc đầu, nói: “Không có gì. Không phải lần trước cô cũng đã giúp tôi sao?”
Nghe thấy vậy, Bình An liền biết nam chính đang nhắc đến chuyện lần trước, cô lên tiếng ngăn cản Thế Hoằng đánh anh ấy. Anh ấy lại nói: “Từ trước đến giờ, cô là người đầu tiên dám lên tiếng ngăn cản anh ấy vì tôi. Tôi thật sự biết ơn cô.”
Bình An liền bảo: “Đó là chuyện tôi nên làm thôi. Nguyễn Lâm Thế Hoằng đánh anh là anh ta sai, tôi chỉ lên tiếng ngăn cản thôi, anh không cần biết ơn tôi.”
Nam chính ngay lập tức phì cười. “Khó tin thật, tôi không ngờ là cô dám gọi thẳng tên họ của anh tôi ra đấy!”
Bình An liền giật mình, thầm nghĩ: Chết toi! Lỡ miệngrồi!
Nam chính lại cười cười mà hỏi Bình An: “Vậy có phải cô cũng gọi cả họ tên của tôi không?”
Bình An lắc đầu.
Nam chính lại trêu cô: “Sao vậy? Cô không biết họ tên của tôi hả?”
“Đâu có.” Bình An ăn ngay nói thật: “Tôi biết tên anh mà, anh tên là Nguyễn Hoàng Trạch Anh.”
Nam chính Nguyễn Hoàng Trạch Anh, năm nay hai mươi tuổi, sở thích và sở trường của anh ấy là gì Bình An cũng đều biết.
Lúc này, Nguyễn Hoàng Trạch Anh liền cảm thán: “Lúc trước cô mới đến đây cùng Vân San, tôi cũng có chú ý qua đến cô thì thấy cô trông rụt rè, nhút nhát. Không ngờ hóa ra cô lại thú vị như vậy.”
Bình An nghe vậy thì cười trừ. “Ồ, vậy hả?” Trong lòng, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Sao cô cứ cảm thấy Nguyễn Hoàng Trạch Anh giống như đang cố ý tiếp cận cô vậy nhỉ?
Có lẽ là do cô nghĩ nhiều, nhưng cô vẫn không khỏi cảnh giác trước anh ấy. Thế là cô liền nói vài câu với anh ấy rồi bảo: “Thôi, tôi có chút việc nên đi trước đây. Chào nhé!”
“Ừ.” Nguyễn Hoàng Trạch Anh mỉm cười. Bình An cũng cười lấy lệ một cái rồi liền rời đi. Mà cô vừa đi khuất, Nguyễn Hoàng Trạch Anh liền thu lại nụ cười rồi lên tiếng: “Hệ thống đen, cô ấy thật sự là người có thể ngăn cản Hoằng làm hại tôi sao?”
Hệ thống đen mà Nguyễn Hoàng Trạch Anh nhắc đến liền lên tiếng: [Đúng vậy, cô ấy là người duy nhất có thể ngăn cản Nguyễn Lâm Thế Hoằng.]
Hơn năm giờ chiều.
Bình An vào trong nhà vệ sinh soi gương thì đã thấy mặt mình hơi sưng lên. Cô không khỏi tức giận, mấy người giúp việc kia dám đánh trúng mặt cô, thật là đáng ghét! Cô nhất định phải trả đũa bọn họ!
Lúc này, một chiếc xe sang trọng đi vào trong biệt thự.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Thế Hoằng từ trên xe bước xuống rồi nhanh chóng đi vào phòng khách. Nhìn xung quanh một lượt thì không thấy Bình An đâu, Thế Hoằng hỏi mấy người giúp việc: “Cô gái tên Xúi đi đâu rồi?”
Nữ chính Vân San đứng ở gần đó nghe thấy vậy thì hơi căng thẳng. “Anh Hoằng, anh tìm người giúp việc riêng của em có chuyện gì sao?”
Thế Hoằng không trả lời câu hỏi của Vân San mà liền ra lệnh: “Gọi cô Xúi ra đây.”
Vân San liền mím môi, trong lòng buồn bã vì thái độ của Thế Hoằng đối với mình. Sau đó cô ấy liền nói: “Vâng, em đi gọi ngay.” rồi lững thững đi về phía phòng của Lê Thị Xúi.
Bình An hiện đang ở trong phòng, Vân San đi đến trước cửa phòng thì liền gõ cửa rồi gọi: “Xúi ơi!”
Bình An nhận ra giọng nói của Vân San nên bèn ra mở cửa, Vân San liền kéo tay Bình An rồi cau mày, hỏi: “Cô làm cái gì mà để anh Hoằng tìm vậy?”
Bình An chẳng hiểu chuyện gì, Vân San lại kéo cô ra ngoài. “Mau ra gặp anh ấy đi, nói năng cho cẩn thận vào, đừng làm phật lòng anh ấy, nếu không hai chúng ta xong chắc đấy!”
Bình An đành phải theo Vân San ra ngoài. Đến lúc ra phòng khách và nhìn thấy Thế Hoằng, Bình An liền cúi đầu chào: “Chào ông chủ.”
Sau đó cô ngước mắt, nhìn về phía Thế Hoằng thì liền phát hiện anh cũng đang nhìn về phía cô. Cô có hơi lúng túng, dù sao anh cũng là một nhân vật phản diện, cho nên cô không khỏi dè chừng khi đối mặt với anh. Vậy mà không ngờ rằng lúc này, anh lại hỏi: “Mặt của cô sao vậy?”
“Mặt của tôi?” Bình An hơi bất ngờ, chẳng lẽ Thế Hoằng phát hiện ra mặt của cô bị sưng sao? Cô cảm thấy không thể nào, nhưng Thế Hoằng lại hỏi: “Sao mặt lại sưng như thế kia?”
Vân San nghe thấy vậy thì liền nhìn vào mặt Bình An. Nhưng nhìn rồi, cô ấy lại không phát hiện ra mặt Bình An bị sưng. Cô ấy chỉ cảm thấy hơi lạ, sao mặt “Xúi” trông lại có vẻ hơi khác nhỉ? Cô ấy cũng không dám chắc có đúng là hơi khác hay không, bởi bình thường cô ấy cũng không để ý quá nhiều đến khuôn mặt Lê Thị Xúi.
Lê Thị Xúi xấu xí, gương mặt đầy sẹo và có làn da đen, đó là ấn tượng của tất cả mọi người về cô ấy. Tóc cô ấy lại hơi bù xù nên chẳng ai chú ý kỹ đến gương mặt cô ấy, đường nét trên khuôn mặt Bình An lại giống cô ấy đến sáu, bảy phần, cho nên Vân San không nhận ra cũng đúng thôi.
Bây giờ Vân San lại thầm thắc mắc: Mặt Xúi bị sưng chỗ nào mà anh Hoằng lại bảo sưng nhỉ?
Bình An lại kinh ngạc khi Thế Hoằng phát hiện ra sự thay đổi trên khuôn mặt cô. Nhưng cô cũng không quên tận dụng cơ hội mà tố cáo: “Thưa ông chủ, mặt tôi sưng là do bị mấy người giúp việc đánh ạ.”
Thế Hoằng ngay lập tức nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Người giúp việc nào đánh cô?”
Bình An dõng dạc đáp: “Tất cả ạ.”
Mặc dù cô không biết hôm nay có bao nhiêu người đã đánh mình, nhưng đọc tiểu thuyết thì cô được biết rằng tất cả những người giúp việc trong biệt thự này đều bắt nạt Lê Thị Xúi. Có người thì đánh cô ấy, có người thì miệt thị ngoại hình của cô ấy, cho nên Bình An liền nói với Thế Hoằng: “Tất cả bọn họ đều đã bắt nạt tôi trong một thời gian dài, mong ông chủ hãy đòi lại công bằng cho tôi ạ.”
Thế Hoằng nghe đến đây thì bàn tay vô thức siết chặt lại. Những người giúp việc ở xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, có người thì hoảng loạn nhìn Thế Hoằng, có người thì lên tiếng chối cãi: “Ông chủ, cái con này nói dối! Cái gì mà tất cả mọi người đều bắt nạt nó chứ, tôi không hề bắt nạt nó đâu ạ, mong ông chủ hãy tin tôi!”
Mấy người giúp việc khác nghe vậy thì cũng đồng thanh lên tiếng: “Tôi cũng không bắt nạt nó, ông chủ hãy tin tôi ạ!”
Bình An thấy mấy người này hợp lực nói dối thì lo rằng Thế Hoằng sẽ không tin cô. Dù sao bọn họ cũng là giúp việc ở nhà họ Nguyễn từ lâu rồi, Thế Hoằng làm sao sẽ chọn tin cô mà không tin họ chứ.
Nghĩ như vậy, Bình An liền có ý định nhờ Nguyễn Hoàng Trạch Anh làm chứng giúp, vì dù sao sáng nay anh ấy cũng có mặt và chứng kiến mấy người kia bắt nạt cô. Nhưng lại nhớ đến chuyện Thế Hoằng ghét Trạch Anh, Bình An cho rằng tốt nhất vẫn không nên lôi Trạch Anh vào chuyện này thì hơn. Sau đó, cô liền suy nghĩ tìm cách khác để chứng minh chuyện mình bị bắt nạt. Nhưng không ngờ rằng, Thế Hoằng lại gọi quản gia đến rồi bảo: “Đuổi tất cả những người giúp việc này ra khỏi biệt thự cho tôi.”
Mấy người giúp việc nghe thấy thế thì ngay lập tức rồi rít lên tiếng cầu xin Thế Hoằng đừng đuổi mình. Bình An thì ngây người luôn, Thế Hoằng vậy mà lại tin cô chứ không tin mấy người giúp việc kia? Vân San cũng không ngờ Thế Hoằng sẽ đứng về phía Bình An.
Thế Hoằng lại lạnh lùng bảo: “Nhưng trước khi cút ra khỏi đây, mấy người phải trả giá cho hành động của mình trước đã.”
Nói dứt câu, anh liền gọi Bình An: “Lại đây.”
Bình An bèn lững thững bước đến bên cạnh Thế Hoằng, Thế Hoằng liền bảo: “Cô ra đánh lại bọn họ đi.”
“Đánh họ á?” Bình An ngạc nhiên.
Thế Hoằng gật đầu, nói với Bình An: “Có tôi ở đây, cô có thể tùy ý đánh lại bọn họ. Cô cũng không phải sợ…”
Thế Hoằng nhìn thẳng vào đôi mắt Bình An mà nói. “Tôi sẽ bảo vệ cô.”