Bình An nghe vậy thì không khỏi cảm thấy phiền phức, cô khẽ thở dài ngao ngán, sau đó nói với Vân San: “Thưa cô chủ, bọn họ bắt nạt tôi không phải ngày một ngày hai. Từ khi đến đây bọn họ đã luôn nhắm vào tôi, hầu như ngày nào gây khó dễ cho tôi. Tôi mà không phản kháng bọn họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu, như vậy thì mới khó sống đấy ạ.”
Vân San nghe Bình An nói thế thì ngây người trong vài giây, sau đó lại cố chấp nói: “Nhưng cô cũng không thể đánh bọn họ được. Bọn họ ghim thù thì sẽ càng bắt nạt cô, như vậy tôi cũng sẽ bị liên lụy đấy!”
Nghe đến đây, Bình An không khỏi nhíu mày. Cô thật sự muốn mắng Vân San, nhưng vì đang giả làm Lê Thị Xúi - người giúp việc của Vân San, cho nên cô đành phải nhịn lại. Sau đó vì để cho qua chuyện, cô bèn qua loa nói rằng lần sau mình sẽ không làm như vậy nữa.
Vân San nghe vậy thì vẫn dặn đi dặn lại là không được gây thù chuốc oán với người trong biệt thự. Bình An mất kiên nhẫn mà gật đầu, nói rằng mình sẽ chú ý đến cách hành xử của bản thân. Vân San sau đó mới thôi lải nhải, Bình An mới có thể về phòng của mình.
Tuy nhiên, trong lòng Bình An đương nhiên không đồng tình với cách làm của Vân San. Bởi vì Lê Thị Xúi đã nghe theo Vân San, cho nên cuối cùng mới không nhịn được mà tự sát.
Có những chuyện người khác nhìn vào sẽ cảm thấy chẳng to tát gì, nhưng thật ra người phải chịu đựng những chuyện đó đã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Giống như Vân San nhìn Lê Thị Xúi bị bắt nạt cũng chẳng cảm thấy là vấn đề lớn, nhưng Lê Thị Xúi lại giống như bị đẩy vào địa ngục tối tăm. Đến khi cô ấy lựa chọn tự tử để giải thoát, Vân San mới cảm thấy ăn năn hối hận và tìm cách trả thù cho cô ấy.
Chỉ là sau đó Vân San cũng chưa trả được tí thù nào.
Mấy ngày sau.
Trong mấy ngày này, kỳ lạ là mấy người giúp việc không gây sự với Bình An. Bình An cảm thấy nhất định là bọn họ đang định giở trò gì đó nên mới tạm thời im hơi lặng tiếng như vậy.
Mà ký lạ hơn là trong thời gian này, Thế Hoằng dành nhiều thời gian ở biệt thự hơn. Anh vốn là người thường xuyên vùi đầu vào công việc ở công ty, vậy mà bây giờ anh lại hay ở nhà.
Người làm trong biệt thự vì thế mà thỉnh thoảng lại xúm lại một chỗ, bàn tán với nhau xem tại sao dạo này ông chủ thường xuyên ở biệt thự thế. Nam chính thì cảm thấy lo lắng khi Thế Hoằng ở nhà, anh ấy sợ mình sẽ lại bị anh trai đánh đập. Nhưng may sao mấy ngày này, Thế Hoằng không hề động tay động chân với anh ấy.
Nam chính năm nay chuẩn bị học năm ba đại học. Bây giờ đang nghỉ hè nên anh ấy phải ở biệt thự, còn sắp tới sẽ dọn đến ký túc xá của trường nên không còn phải lo chạm mặt Thế Hoằng mỗi ngày nữa.
Trong khi đó, Bình An sau mấy ngày ngủ trên giường của Lê Thị Xúi thì vô cùng mệt mỏi. Giường và gối quá cứng, cô đau nhức hết cả lưng với gáy.
Có hôm cô mặc váy tàng hình, định dựa vào việc người khác không nhìn thấy mình để lẻn vào căn phòng ngủ nào đó có đệm êm gối mềm. Ai ngờ những căn phòng ngủ không có người ở thì đều bị khóa hết, những căn phòng đã có người ở thì cô đâu thể vào mà ngủ được.
Cô vì thế mà rất chán nản.
Đến tối.
Bình An lại đi tắm, tẩy rửa lớp hóa trang rồi mặc váy tàng hình vào. Sau đó, cô không vào phòng luôn mà còn đi loanh quanh trong sân biệt thự.
Đi chán rồi, cô định trở về phòng ngủ. Nhưng mới đi vào phòng khách, cô lại thấy Thế Hoằng đang ngồi trên ghế sofa. Bên cạnh anh là người quản gia, ông ấy đang đứng mà nói chuyện với Thế Hoằng vì chuyện gì đó.
Bình An bèn đi đến trước mặt người quản gia rồi nghe ông ấy nói. Rồi bỗng nhiên, khi ông ấy mở miệng nói chuyện, cô chợt nhìn thấy trên răng ông ấy còn dính miếng rau, trông rất buồn cười.
Để ngăn không cho mình cười ra tiếng, Bình An đành phải lấy tay bịt miệng lại. Cô tàng hình nên người khác không nhìn thấy, nhưng cô mà phát ra tiếng động thì sẽ bị phát hiện ngay.
Tuy nhiên cô lại không ngờ rằng lúc này, dù bản thân chưa tạo ra tiếng động nhưng vẫn có người đã phát hiện ra cô.
Thế Hoằng nhìn cô rồi lại nhìn người quản gia, anh cảm thấy quái lạ khi cô đứng trước mặt quản gia nhưng ông ấy lại không có phản ứng gì. Cô thậm chí còn bịt miệng rồi cười cợt, nhưng ông ấy vẫn không chú ý đến cô. Chẳng lẽ… ông ấy không nhìn thấy cô sao?
Thế Hoằng nghĩ như vậy thì liền nhíu mày.
Bình An lúc này lại quay mặt lại, cô và Thế Hoằng vô tình mắt chạm mắt với nhau. Cô không khỏi giật mình, dù đang tàng hình nhưng không khỏi chột dạ bởi ánh mắt của Thế Hoằng.
Thế rồi, cô lại thấy anh vẫn nhìn chằm chằm về phía cô. Trong lòng cô không khỏi hoang mang, không phải anh ta nhìn thấy mình đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Bình An không khỏi toát mồ hôi hột. Cô từ từ vươn tay, quơ quơ trước mặt Thế Hoằng.
Thế Hoằng không có phản ứng gì, hai mắt nhìn vào Bình An nhưng lại giống như không có tiêu cự. Bình An thấy vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia lúc này đã nói xong nên liền xin phép Thế Hoằng rồi rời đi. Bình An liền tiến lại gần Thế Hoằng, sau đó ngồi xổm trước mặt anh rồi ngước mắt lên, quan sát gương mặt anh.
Mặc dù anh là nhân vật phản diện độc ác, nhưng khuôn mặt của anh thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả những người nổi tiếng mà Bình An quen biết. Vì thế cô không thể không ngắm nhìn anh, dù sao việc ngắm nhìn cái đẹp cũng không có tội.
Nhưng mà càng nhìn thì càng không dứt ra được, Bình An cứ ngồi ngắm Thế Hoằng đến quên cả thời gian. Mà Thế Hoằng bị nhìn lâu thì cũng hơi mất tự nhiên, thế là anh liền đứng dậy.
Bình An thấy vậy thì cũng định đứng lên, nhưng vì ngồi xổm lâu quá nên tê chân, cho nên cô mới nhổm người dậy thì đã ngã bệt mông xuống đất.
“Bụp!” Tiếng mông va chạm với sàn nhà khẽ vang lên. Bình An nhíu mày vì đau mông, lại có chút hoảng vì sợ tiếng động có thể làm Thế Hoằng chú ý.
Tuy nhiên, Thế Hoằng vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Anh bình thản bước đi, không nhìn về phía Bình An lấy một cái.
Bình An liền thở phào một hơi mà không biết rằng lúc này, khóe miệng Thế Hoằng khẽ nhếch lên, trong lòng cảm thấy buồn cười vì cú đập mông xuống sàn nhà của Bình An.
Sau đó, Bình An lại nhẹ nhàng đứng lên rồi lén lút đi theo Thế Hoằng lên tầng. Cô cảm thấy việc lén đi theo người khác khá là thú vị, thế là cứ từng bước từng bước đi theo anh. Tới lúc anh đi đến trước cửa phòng mình thì liền dừng lại, cô cũng dừng lại theo.
Anh vươn tay cầm lấy tay nắm cửa rồi mở cửa ra, bước vào phòng. Cô thấy vậy thì định quay người xuống tầng, nhưng lạ là sau khi bước vào phòng thì anh lại không đóng cửa.
Cô cảm thấy kỳ lạ, sao anh vẫn cứ để cửa mở như vậy chứ? Cô cảm thấy tò mò nên liền ngó vào trong phòng anh.
Chà! Chiếc giường của anh thật lớn!
Mấy ngày nay nằm trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng, Bình An thật sự rất mong muốn có được chiếc giường của Thế Hoằng. Thế rồi sau đó, cô lại nhìn thấy trong phòng Thế Hoằng có một chiếc ghế sofa vừa lớn vừa dài, đủ để một người trưởng thành nằm trên đó.
Bình An vì vậy mà bắt đầu do dự, bàn chân không tự chủ mà tiến vào phòng Thế Hoằng, bước về phía chiếc ghế sofa. Cô dám chắc chiếc ghế sofa này êm ái hơn chiếc giường không có đệm của Lê Thị Xúi nhiều. Cô thật sự muốn nằm ngủ trên ghế sofa, nhưng như vậy thì không phải cô sẽ ngủ cùng phòng với Thế Hoằng sao?
Đang phân vân không biết phải làm thế nào, Thế Hoằng lại bỗng nhiên đứng dậy rồi đi về phía cửa. Bình An đang đứng cạnh ghế sofa liền nhìn theo Thế Hoằng, ai ngờ cô lại thấy anh cầm lấy tay nắm cửa rồi đóng cửa lại.
“Cạch!” Tiếng cửa bị đóng vang lên, Bình An ngớ người. Thế Hoằng lại ngồi vào bàn làm việc rồi cầm quyển sách lên đọc.
Bình An nhìn về phía cái cửa đã bị đóng, bây giờ cô mà mở cửa ra ngoài thì nhất định sẽ bị Thế Hoằng phát hiện. Mặc dù Thế Hoằng không nhìn thấy cô, nhưng nếu cô mở cửa thì sẽ tạo ra tiếng động nên anh chắc chắn sẽ để ý. Sau đó, anh mà thấy cái cửa đang đóng tự nhiên mở ra thì chắc chắn sẽ cảm thấy có vấn đề.
Nghĩ như vậy, Bình An lại nhìn vào chiếc ghế sofa rồi trầm mặc. Thôi thì cửa phòng cũng đã đóng lại rồi, vừa hay cô cũng muốn nằm trên chiếc ghế sofa này, vậy nên cũng không cần suy nghĩ cách ra ngoài làm gì cho đau đầu nữa, cứ ngủ tại đây thôi. Dù sao cô cũng chỉ ngủ chung phòng chứ không chung giường với Thế Hoằng, vậy nên cũng không cần quá căng thẳng.
Bình An tự nhủ với bản thân như vậy xong thì liền nhẹ nhàng nằm lên ghế sofa.
A, êm quá!
Bình An vô cùng thoải mái mà tận hưởng sự êm ái do chiếc ghế sofa mang lại. Vì thế, cô chẳng hề biết rằng lúc này, Thế Hoằng ngồi ở bàn làm việc đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô nằm trên ghế một lát thì lại ngủ thiếp đi, từ từ tiến vào giấc mộng đẹp. Thế Hoằng lại từ từ đứng dậy, bước đến bên cạnh ghế sofa mà nhìn xuống khuôn mặt đang say giấc của cô. Khuôn mặt anh vốn dĩ trông lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng lúc này không hiểu sao lại trở nên ôn hòa và có chút dịu dàng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp của anh lại khẽ vang lên, do dự mà thử thốt lên cái tên: “Bình… An.”
“Bình An?” Thế Hoằng lặp lại cái tên này, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc thân thuộc.
Thế rồi không biết qua bao lâu, Thế Hoằng tắt điện rồi lên giường nằm. Bình thường anh không lên giường sớm như hôm nay, bởi vì nằm trên giường anh cũng chẳng ngủ được. Dù có ngủ thì giấc ngủ cũng không sâu, anh còn thường xuyên bị tỉnh giấc giữa đêm.
Tuy nhiên, hôm nay đã có một điều kỳ diệu xảy ra. Thế Hoằng nằm trên giường đã rất nhanh đi vào giấc ngủ, sau đó ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau.