Buổi sáng.
Trạch Anh là người đầu tiên thức dậy trong ký túc xá. Anh ấy cầm lấy chiếc kính mắt đặt trên đầu giường rồi đeo lên, sau đó mới vào trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mặc dù mắt Trạch Anh rất tốt, nhưng dạo gần đây chiếc kính gần như là vật bất ly thân đối với anh ấy. Bạn bè có hỏi thì anh ấy nói dối là mắt bắt đầu cận nên mới đeo kính, chứ làm sao anh ấy có thể nói thật rằng chiếc kính này là một món bảo bối được.
Nhờ có món bảo bối này mà việc thực hiện nhiệm vụ của anh đã trở nên dễ dàng hơn. Chỉ trong vài ngày, chỉ số năng lượng hắc ám đã tăng lên hơn 10%, hiện tại anh ấy đã có hơn 60% năng lượng hắc ám rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, Trạch Anh ra ngoài thì thấy hai người bạn còn lại trong phòng cũng đã ngủ dậy rồi. Lúc trước trong phòng này vốn có bốn người, nhưng vì vụ cho đinh vào giày lần trước mà cậu bạn bị đổ oan đã phải chuyển đi, thế nên hiện tại tính cả Trạch Anh thì trong phòng này chỉ có ba người ở.
Cậu bạn bị đinh đâm vào chân tên là Tài, vì vết thương ở chân nên Tài không tiện đi lại lắm, cho nên mấy ngày nay Trạch Anh đã giúp đỡ cậu ấy khá nhiều. Cậu bạn còn lại thì mới có người yêu, cho nên sau khi đánh răng rửa mặt xong thì liền nhanh chóng rời khỏi ký túc xá để đi gặp bạn gái. Vì thế, trong phòng lúc này chỉ còn lại Trạch Anh và Tài.
Tài bước đi khập khiễng, vết thương ở chân đã đỡ nhiều nhưng vẫn còn hơi đau. Cậu ấy sắp xếp sách vở xong thì liền bảo Trạch Anh: “Mấy hôm nay làm phiền mày nhiều rồi, cảm ơn mày nhé!”
Trạch Anh mỉm cười nói: “Không có gì.”, sau đó thì liền đi đến trước mặt Tài rồi hỏi: “Chân mày không biết bao giờ thì mới chơi bóng được nhỉ?”
Tài nghe vậy thì cau mày, quay lại nhìn Trạch Anh. “Mày đừng nói, cứ nói là tao lại bực. Tao thật không ngờ thằng khốn đó dám bỏ đinh vào giày tao, hại tao lỡ mất trận đấu bóng đá, bây giờ chân vẫn còn đau, xem ra còn phải lâu nữa mới đi đá bóng lại được.”
Trạch Anh liền nhìn thẳng vào mắt Tài mà bảo: “Đáng tiếc là không có bằng chứng chứng tỏ nó bỏ đinh vào giày, cho nên cuối cùng nó chẳng phải chịu phạt gì cả. Thật là bất công mà.”
Tài nghe mà càng thấy tức, mắt cậu ấy lại cứ như bị hút bởi ánh mắt của Trạch Anh qua lớp kính mắt kia.
Trạch Anh nói tiếp: “Rõ ràng là do nó bỏ đinh vào giày của mày, nó vì thù ghét mày nên mới làm như vậy, thế mà chỉ vì không có bằng chứng mà nó lại được phán vô tội. Còn mày, mày bị thương ở chân nên không thể tham gia trận đấu quan trọng kia. Mày thật là tội nghiệp.”
Nghe đến đây, Tài dần dần mất đi sự tỉnh táo vốn có, cậu ấy đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trạch Anh qua tấm kính rồi lẩm bẩm: “Tao thật là tội nghiệp… Tao thật là tội nghiệp…”
Trạch Anh lại bảo: “Đúng vậy, mày rất tội nghiệp, và nó thì cần phải trả giá!”
“Nó phải trả giá… Nó phải trả giá…” Tài lẩm bẩm trong miệng.
Trạch Anh lại xúi giục: “Nó đã bỏ đinh vào giày mày, mày không thể để yên cho nó được, mày hãy trả thù nó đi. Mày phải trả thù nó, để cho nó phải trả giá cho những gì mình đã làm.”
“Tao phải trả thù nó.” Tài lẩm bẩm, “Tao phải trả thù nó.”
Nghe đến đây, Trạch Anh liền nhếch mép cười rồi quay mặt đi, sau đó làm như chưa có chuyện gì mà trở về chỗ của mình.
Tài không còn nhìn thấy đôi mắt Trạch Anh qua chiếc kính kia thì đã dần dần tỉnh táo. Thế nhưng, trong đầu cậu ấy vẫn còn một giọng nói đang thôi thúc: Trả thù! Trả thù!
Trưa hôm đó, khi đang đi ăn ở canteen thì Tài đã nhìn thấy cậu bạn kia - cậu bạn bị nghi là bỏ đinh vào giày của Tài. Trong đầu Tài liền vang lên giọng nói thôi thúc: Trả thù! Trả thù!
Đầu óc tài cũng dần dần mất đi sự minh mẫn, cậu ấy cầm khay thức ăn của mình rồi khập khiễng đi về phía cậu bạn kia. Đến lúc đi đến phía sau cậu bạn ấy rồi, Tài liền nhấc khay thức ăn lên để chuẩn bị đập thẳng vào gáy cậu bạn ấy.
May mắn cậu bạn ấy kịp phát hiện nên đã né ra, khay thức ăn vì thế mà không đập trúng gáy, chỉ đập trúng vào tay của cậu ấy. Khay thức ăn sau đó bị rơi xuống dưới đất, câu bạn đó bị đau nên hét lên một tiếng rồi đạp vào người Tài.
Tài bị đạp ngã ra đến nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy rồi vật lộn với cậu bạn kia. Hai người họ không ai chịu ai, nhiều sinh viên trong canteen phải ra can ngăn mãi mới khiến họ dừng lại được.
Trạch Anh ngồi ở bàn ăn cách đó không xa thì vẫn bình thản ăn uống, đến khi hệ thống đen thông báo rằng anh ấy lại thu được năng lượng hắc ám, anh ấy mới nhếch mép cười nhẹ một cái, bàn tay từ từ nâng lên đẩy gọng kính.
Chiếc kính này có khả năng giúp người đeo thôi miên người đối diện. Chỉ cần đeo chiếc kính này lên, sau đó để người đối diện nhìn vào mắt mình qua chiếc kính trong khoảng ba giây, người đối diện sẽ từ từ mất tỉnh táo rồi dễ dàng nghe theo những gì mình yêu cầu.
Tuy nhiên, không phải người bị thôi miên luôn tuân theo tất cả mọi yêu cầu được đưa ta. Mặc dù họ không còn sáng suốt và dễ dàng nghe theo những điều mà người thôi miên nói, nhưng nếu người thôi miên đưa ra một yêu cầu quá đáng, vượt quá mức độ chấp nhận khiến cho họ kích động thì có thể họ sẽ thức tỉnh, thoát khỏi sự thôi miên.
Hơn nữa không phải người nào cũng có thể bị thôi miên. Những người có ý chí vững vàng và sự cảnh giác cao sẽ khó bị thôi miên hơn những người bình thường. Quan trọng là nếu để người nào phát hiện ra bí mật của kính thôi miên, vậy thì người đó sẽ không thể bị thôi miên nữa.
Ban đầu Trạch Anh vốn muốn trở lại biệt thự sớm để thôi miên Thế Hoằng, nhưng hệ thống đen đã khuyên anh ấy không làm vậy. Thế Hoằng là người có ý chí vững vàng, lại còn rất cảnh giác với Trạch Anh, cho nên anh sẽ không dễ dàng bị thôi miên. Hơn nữa anh rất thông minh, nếu hành động không cẩn thận mà để anh phát hiện ra bí mật của chiếc kính này thì Trạch Anh nhất định sẽ xong đời.
Nghe lời khuyên của hệ thống rồi suy nghĩ kỹ càng lại, Trạch Anh đã không còn có ý định thôi miên Thế Hoằng nữa. Thay vào đó, anh ấy đi thôi miên những người khác để bọn họ làm chuyện xấu, như vậy anh ấy có thể thu được nhiều năng lượng hắc ám hơn. Hệ thống đen đã nói khi năng lượng hắc ám đạt 100%, anh ấy sẽ có thêm một món bảo bối quan trọng để chống lại Thế Hoằng.
Buổi tối, tại biệt thự.
Thế Hoằng và Bình An cùng nhau ăn tối, sau đó lại cùng nhau lên phòng ngủ của Thế Hoằng.
Đến lúc buồn ngủ, Bình An liền leo lên chiếc giường êm ái rồi nằm xuống, đặt hai tay lên bụng rồi nhắm mắt. Thế Hoằng thấy thế thì liền tắt điện, sau đó đi ra ghế sofa nằm.
Căn phòng gần như tối đen, chỉ còn ánh sáng le lói được phát ra từ chiếc đèn ngủ ở bên cạnh giường. Bình An rõ ràng buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, cô nhắm mắt rồi đếm cừu trong đầu rất lâu nhưng vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ. Thế Hoằng cũng không ngủ được, hôm nay anh không dễ đi vào giấc ngủ như mọi hôm.
Đáng lẽ Thế Hoằng sẽ bật điện để đọc sách hoặc làm việc nếu bị mất ngủ, nhưng vì trong phòng còn có Bình An nên anh không thể bật điện. Anh chỉ có thể cố gắng ngủ sớm, nhưng trằn trọc một lúc khá lâu mà vẫn không thể ngủ được.
Cuối cùng, anh quyết định ngồi dậy, mắt nhìn về phía Bình An đang nằm trên giường. Nhờ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn ngủ, anh có thể nhìn thấy hình bóng của Bình An, có thể nhìn thấy Bình An thật sự đang cùng anh ở chung một phòng.
Anh cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ đơn giản là nhìn thấy Bình An thôi, vậy mà cũng đã đủ để khiến anh cảm thấy bình yên, vui vẻ rồi.
Nhưng trên đời này thật sự có một người chỉ cần nhìn thấy người mình yêu là có thể vui vẻ, hạnh phúc sao?
Thế Hoằng cũng không biết nữa. Anh chỉ biết rằng Bình An là người ở trong trái tim anh, anh thật sự rất yêu cô, rất trân trọng cô. Hơn nữa, trong lòng anh còn có một nỗi sợ, sợ rằng đột nhiên cô sẽ biến mất, cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh. Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy cô vẫn ở bên cạnh là anh đã thấy hạnh phúc rồi.
Anh bước xuống ghế sofa, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng: “Bình An.”
Anh gọi tên cô, cô không trả lời. Anh nghĩ cô đã ngủ say rồi, nhưng thực chất là chưa.
Bình An nghe thấy anh gọi tên mình thì cảnh giác, nhưng ngoài cảnh giác ra thì cô còn có chút bối rối, hồi hộp.
Cô vẫn im lặng, không phát ra tiếng động để xem xem anh muốn làm gì.
Có lẽ… anh muốn hôn trộm lên trán cô như lần trước.
Trong lòng Bình An chợt đoán là như vậy, bởi lần trước Thế Hoằng đã hôn trộm cô. Nhưng đáng lẽ cô phải lên tiếng đáp lại anh, như vậy anh sẽ không dám làm bậy nữa, vậy mà cô lại vẫn yên lặng
Cô cũng không biết vì sao bản thân lại im lặng nữa, trong lòng cô chợt cảm thấy rất rối loạn.
Lúc này, Thế Hoằng đã bước đến bên cạnh giường rồi nhẹ nhàng cúi người, cúi người để nhìn Bình An rõ hơn.
Bình An thì vẫn chưa lên tiếng, cô cảm nhận được Thế Hoằng đang ở rất gần mình nên vô cùng ngại ngùng, xấu hổ. Cô muốn tìm cách để anh trở về ghế sofa, cô tự dặn mình rằng không nên để anh hôn trộm cô nữa, thế nhưng cô phải làm như thế nào đây?
Nếu bây giờ cô đột nhiên mở mắt ra rồi bảo anh đi về ghế sofa thì không phải sẽ rất kỳ quái sao? Từ nãy giờ cô vẫn luôn giả vờ ngủ, bây giờ chỉ cần tự nhiên mở mắt ra thôi thì bầu không khí giữa hai người nhất định sẽ rất ngượng ngùng rồi.
Bình An nghĩ đến đây thì Thế Hoằng đã chống hai tay xuống hai bên người cô rồi cúi xuống. Cô đang luống cuống nghĩ này nghĩ kia thì đột nhiên cảm nhận được đôi môi mềm mềm của anh đang chạm lên trán mình.
Lại hôn rồi! Anh lại hôn trộm cô rồi!
Bình An choáng váng, hai tai từ từ đỏ lên, trong lòng lại thầm nghĩ: Thôi, hôn rồi thì cứ hôn đi, dù sao cũng chỉ là hôn lên trán thôi.
Không ngờ rằng, vừa nghĩ đến đây thì Thế Hoằng đã nhích xuống dưới, đôi môi của anh đã thân mật mà hôn lên đôi môi cô.