Từ khi nghe hệ thống 001 nói về chuyện của nam chính Trạch Anh, ngày nào Bình An cũng lo âu, phiền muộn.
Bình An có hỏi hệ thống 001 cách ngăn chặn năng lượng hắc ám của Trạch Anh tăng lên, nhưng 001 lại không hề biết. Gần đây hệ thống đen thường xuyên ngăn cản ra-đa theo dõi 001 tiếp cận Trạch Anh, cho nên ra-đa theo dõi của 001 rất ít khi có thể lại gần anh ấy, vì thế nên cũng chưa điều tra thêm được gì về năng lượng hắc ám cả.
Tối đến, Bình An nằm trên giường của Thế Hoằng, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, thỉnh thoảng lại thở dài một cái. Thế Hoằng ngồi ở bàn đọc sách vẫn luôn để ý đến Bình An. Tới khi cô thở dài đến cái thứ năm, anh liền đặt sách xuống rồi đứng dậy, đi đến rồi ngồi lên góc giường.
“Em làm sao vậy?” Thế Hoằng ân cần hỏi.
Tâm trạng Bình An đương nhiên không hề tốt chút nào, nghe thấy Thế Hoằng hỏi han thì cô chán nản mà quay sang nhìn anh.
Ngay từ đầu mọi chuyện đã là do anh. Nếu không phải anh chèn ép và đánh đập Trạch Anh thì anh ấy cũng sẽ không đi vào con đường hắc hóa. Nếu anh không đối xử với anh ấy quá tệ thì hệ thống xấu xa cũng không thể khiến anh ấy hắc hóa, Bình An cũng không phải ngày ngày nơm nớp lo sợ nhiệm vụ thất bại như bây giờ
Bình An càng nghĩ lại càng thấy bực mình, bây giờ nhìn Thế Hoằng cũng cảm thấy không thuận mắt. Cô quay ngoắt mặt đi, không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh lại dè dặt nhìn cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Là anh làm em tức giận sao?”
Bình An không trả lời. Thế Hoằng lại bảo: “Nếu anh làm em giận thì em mắng anh được không? Hay là em đánh anh cũng được, đành mắng anh thì trong lòng em sẽ đỡ khó chịu hơn. Anh lớn rồi, khi bị đánh cũng không thấy đau, khi bị mắng cũng không thấy buồn nữa. Bây giờ em cứ đánh anh, mắng anh có được không?”
Bình An vẫn im lặng, cô vẫn còn cảm thấy không vui khi nhìn thấy Thế Hoằng. Nhưng nghe anh nhỏ giọng mà nói như vậy với cô, cô thật sự không nỡ nổi nóng với anh, càng không nỡ ra tay đánh anh. Lại nhớ đến chuyện đã lâu Thế Hoằng không làm khó và đánh đập Trạch Anh, Bình An liền hỏi: “Trước đây không phải anh thường xuyên đánh đập Trạch Anh sao? Sao lâu rồi mà em không thấy anh đánh anh ấy nữa?”
Không ngờ rằng, Thế Hoằng lại đáp: “Bởi vì em không thích anh đánh nó, vậy nên anh đã cố gắng không đánh nó nữa.”
Bình An nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc. “Sao anh lại nghĩ rằng em không thích anh đánh anh ấy?”
“Bởi vì trong lòng anh có em.” Thế Hoằng mỉm cười, “Trong lòng có em, ánh mắt của anh cũng luôn hướng tới em, cho nên anh mới biết em thích những gì, em ghét những gì.”
Nghe đến đây, Bình An bất giác ngây ngẩn mà nhìn Thế Hoằng. Nhưng sau đó, nhớ đến chuyện bản thân phải trở về thế giới thực, Bình An liền bảo Thế Hoằng: “Trong lòng anh không nên có tôi, tôi không thể thích anh được đâu.”
Bình An vừa nói vừa nhìn biểu cảm trên gương mặt Thế Hoằng. Vì thế, cô đã phát hiện ra ánh mắt anh như tối đi, khuôn mặt cũng cứng đờ lại trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại nở một nụ cười gượng gạo rồi nói với cô: “Có lẽ bây giờ em chưa thích anh, nhưng anh tin rằng em sẽ dần dần nhận ra điểm tốt của anh, sau đó dần dần thích anh, yêu thương anh.”
Bình An nghe vậy thì định lạnh lùng mà phủ nhận, nói rằng mình sẽ không thích anh. Thế nhưng nhìn vào khuôn mặt anh, cô lại không nỡ thốt ra những lời vô tình như vậy. Hơn nữa, cô cảm thấy nếu tiếp tục nói rằng mình không thích anh, vậy thì cô đã quá dối trá rồi.
Cô vốn đã nhận ra rằng mình có hơi thích anh, chẳng qua “thích” đối với cô cũng chẳng phải thứ tình cảm lớn lao lắm. “Thích” rồi cũng có thể không thích nữa, điều quan trọng nhất đối với cô vẫn là hoàn thành nhiệm vụ để quay về thế giới của mình.
Thế giới của cô có bố mẹ, có anh em, có bạn bè, có những người hâm mộ,... Vì vậy, thích anh hay không thích anh cũng chẳng còn quá quan trọng nữa. Bình An chỉ muốn quay lại thế giới của mình thôi.
Nhưng bây giờ cô phải làm sao để quay lại thế giới của mình đây? Muốn quay về thì phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này thật sự quá khó khăn rồi. Thế Hoằng đã không còn đánh đập Trạch Anh khá lâu rồi nhưng Trạch Anh vẫn đang hắc hóa, vậy thì cô nên làm gì đây?
Dù sao cũng là Thế Hoằng sai trước, vậy nên Bình An cũng không thể trách Trạch Anh được. Dù Thế Hoằng không còn tiếp tục sai trái nữa, nhưng Trạch Anh có muốn trả thù Thế Hoằng thì cũng không sai, bởi Thế Hoằng đã gây ra rất nhiều tổn thương cho Trạch Anh rồi.
Có lẽ… Thế Hoằng phải trả giá cho những hành động trước kia của mình thôi.
Nhưng từ trước đến giờ Bình An vẫn không hiểu, tại sao Thế Hoằng lại có những hành động tồi tệ với Trạch Anh như vậy chứ? Có nhiều độc giả suy đoán rằng anh ghét Trach Anh vì hai người là anh em cùng cha khác mẹ, cũng có độc giả suy đoán rằng vì lo rằng Trạch Anh chiếm đoạt tài sản nên Thế Hoằng mới chèn ép, đối xử tệ với Trạch Anh.
Tuy nhiên, Bình An càng ngày càng cảm thấy chắc chắn rằng những giả thuyết đó không phải lý do thực sự. Bởi cô đã tiếp xúc với Thế Hoằng được một thời gian rồi, cô không tin rằng chỉ vì những lý do như vậy mà anh có thể tàn nhẫn với em trai mình như thế.
Thế nhưng, vì lý do gì đi nữa thì Thế Hoằng cũng không nên đối xử với em trai ruột của mình như vậy. Dù thích Thế Hoằng nhưng Bình An vẫn cảm thấy vô cùng bất bình cho Trạch Anh, thế nên cô liền thử nói với Thế Hoằng: “Hay là anh xin lỗi Trạch Anh đi.”
Bình An cảm thấy nếu Thế Hoằng xin lỗi thì cũng có thể Trạch Anh sẽ thay đổi, không tiếp tục hắc hóa nữa. Nhưng cô lại không nghĩ rằng Thế Hoằng sẽ đồng ý xin lỗi, anh làm sao có thể nghe theo cô mà hạ mình, đi xin lỗi người em trai mà mình vẫn luôn chán ghét và bắt nạt được chứ.
Chỉ là không ngờ rằng, Thế Hoằng lại hỏi cô: “Nếu anh xin lỗi nó… Em có thể thích anh không?”
Bình An nhận được câu hỏi này thì sửng sốt, không thể tin nổi mà quay lại nhìn Thế Hoằng, hỏi: “Anh vừa nói gì cơ?”
Thế Hoằng da diết nhìn Bình An, giọng nói nghe giống như đang khẩn cầu: “Nếu anh xin lỗi nó, em sẽ thích anh, sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh anh được không?”
Bình An giống như hóa đá mà nhìn chằm chằm vào Thế Hoằng, cô vẫn cảm thấy vô cùng khó tin khi nghe anh nói những lời như vậy. Anh thật sự sẽ vì cô mà đi xin lỗi Trạch Anh sao? Chỉ vì muốn có được sự yêu thích của cô mà anh sẵn sàng làm như vậy?
Bình An thật sự không dám tin, đây thật sự là một điều vô lý.
Thế Hoằng thấy Bình An mãi mà không trả lời thì trong lòng lại bắt đầu hoang mang, hoảng loạn. “Sao vậy?... Sao em không trả lời vậy?”
Bình An mở miệng, đang định lên tiếng nói gì đó thì Thế Hoằng lại cảm thấy sợ hãi. Anh vội vàng bảo: “Khoan đã! Nếu em chưa suy nghĩ kỹ thì đừng trả lời. Anh… Anh có thể đợi.”
Anh thật sự sợ rằng cô sẽ từ chối anh, cho nên anh không dám nghe câu trả lời của cô. Anh sẽ đợi cô, đợi đến khi nào cô có thiện cảm với anh hơn thì anh lại hỏi cô, đến lúc đó có thể cô sẽ đồng ý thích anh, ở lại bên cạnh anh.
Anh nói với cô: “Em đừng lo, lần tới Trạch Anh về nhà thì anh sẽ xin lỗi nó. Còn về chuyện thích anh, em không cần phải trả lời sớm, anh vẫn sẽ luôn đợi em.”
Nói dứt lời, Thế Hoằng liền mỉm cười nhìn Bình An rồi từ từ đứng dậy. Những lúc anh đang định đi ra ghế sofa thì Bình An lại ngồi bật dậy, vươn tay giữ lấy tay anh. “Đợi đã!”
Thế Hoằng bị gọi lại thì bất ngờ, càng bất ngờ hơn là anh lại cảm nhận được bàn tay mềm mại của Bình An đang nắm lấy tay anh.
Anh từ từ quay lại, nhìn vào bàn tay cô rồi lại nhìn về phía cô. “Sao vậy? Em có chuyện gì sao?”
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?” Bình An vô cùng nghiêm túc mà nhìn Thế Hoằng, khiến cho anh có cảm giác điều mà cô sắp hỏi là một điều rất quan trọng.
Anh gật đầu, nói với cô: “Em hỏi đi.”
“Tại sao trước đây anh lại đối xử tệ với Trạch Anh vậy?” Bình An liền hỏi, “Anh ấy đã làm gì có lỗi với anh sao?”
Nhận được câu hỏi này, khuôn mặt Thế Hoằng lại một lần nữa cứng đờ lại, sắc mặt của anh cũng trầm hẳn xuống, ánh mắt của anh thì vô cùng mờ mịt.
Bình An cảm thấy anh thật kỳ lạ, thế nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trạch Anh đã làm gì mà khiến anh đối xử tệ với anh ấy như vậy?”
Nghe đến đây, hai mắt Thế Hoằng đã từ từ đỏ lên, anh giống như đứa trẻ bị người lớn tra hỏi mà sợ sệt, luống cuống.
Bình An không tiếp tục hỏi nữa, cô chỉ nhìn anh mà chờ đợi xem anh có trả lời hay không. Anh lại đờ đẫn nhìn cô, đồng tử trong mắt hơi run lên, đôi môi cũng run rẩy rồi nói ra ba chữ: “Anh không biết.”
“Anh không biết?” Bình An nghi ngờ mà hỏi.
Thế Hoằng lại nói: “Anh không nhớ… Anh quên mất rồi…”
Nghe đến đây, đáng lẽ Bình An phải cảm thấy nghi hoặc và tức giận với Thế Hoằng. Cô phải thẳng thừng chỉ trích anh nói dối, bởi nếu Trạch Anh làm gì có lỗi với anh thì làm sao anh có thể quên được? Nếu thật sự quên thì tại sao anh lại đánh đập Trạch Anh? Nếu anh không nhớ thì tại sao lại đối xử tệ với anh ấy như vậy chứ?
Bình An đáng lẽ ra phải lên tiếng chất vấn Thế Hoằng như vậy, nhưng thực tế thì cô lại không làm được.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Thế Hoằng, cô không thể nào nặng lời được với anh, cô thực sự không nỡ. Mà lúc này đây, Thế Hoằng vẫn nhìn cô, anh vẫn nói với cô: “Anh không nhớ… Anh xin lỗi… Anh quên mất rồi…” Nói đến đây, nước mắt của Thế Hoằng từ từ rơi xuống.
Bình An sững sờ, cổ họng dường như nghẹt lại. “Anh sao vậy? Sao anh lại khóc?”
“Anh không biết… Anh không biết…” Thế Hoằng nghẹn ngào trả lời Bình An.
Bình An vội vàng bước xuống giường rồi đi đến trước mặt anh, bàn tay giơ lên lau nước mắt cho anh. “Anh đừng khóc nữa… Không biết hay không nhớ cũng không sao, anh không cần phải khóc.”
Thế Hoằng nghe vậy thì nước mắt lại rơi càng nhiều, Bình An lau nước mắt cho anh mà dường như cũng muốn khóc theo anh.
Thế Hoằng lại hỏi: “Anh có thể ôm em không? Ôm em… có lẽ anh sẽ ngừng khóc.”
“Vậy thì ôm đi.” Bình An lau nước mắt cho Thế Hoằng rồi mở rộng hai tay mà nói với anh. “Em cho anh ôm.”
Thế Hoằng nghe vậy thì ngay lập tức ôm Bình An vào lòng, nước mắt anh lại từ từ rơi xuống mà thấm ướt phần áo trên vai cô.
Cô luồn tay ra sau lưng anh rồi vỗ nhẹ thay cho lời an ủi, dỗ dành anh đừng khóc. Anh thì vừa ôm cô vừa thủ thỉ: “Anh sẽ nhớ lại… Anh nhất định sẽ nhớ lại…”
Không chỉ nhớ lại lý do đối xử tệ với Trạch Anh, mà còn nhớ lại cả những ký ức tươi đẹp mà anh đã đánh mất.