Cố Mi không ngờ, sau khi bị bắt còn được đãi ngộ tốt thế.
Thông Nguyên Tử cũng không khó dễ gì nàng. Đêm đó khi bị lão ta đuổi kịp, lão cũng lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó phất trần trong tay đưa lên, mắt nàng liền tối sầm lại, chẳng còn biết gì.
Đợi sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng. Cúi đầu nhìn qua tay chân, cũng không bị trói lại như vẫn thấy.
Nàng không biết giờ đang ở đâu, mà nàng cũng lười nghĩ.
Kì thực nàng cứ cho rằng, trong lúc Thông Nguyên Tử bắt được nàng, là sẽ gϊếŧ thẳng. Nhưng ông ta không làm vậy.
Lúc đó đã không gϊếŧ, bây giờ chắc chắn cũng không. Tuy rằng không biết nguyên thân Hồng Dao và Thông Nguyên Tử này dây dưa thế nào, nhưng nàng biết, xem ra lão già này thật lòng thích Hồng Dao.
Vì vậy Cố Mi cũng an tâm đợi trong căn phòng này.
Nàng biết Mộ Dung Trạm sẽ tới tìm nàng. Cho nên nàng rất an tâm chờ.
Tháng ngày cứ vậy qua đi. Đảo mắt đã hết năm ngày. Năm ngày này, không kẻ nào tới làm phiền nàng. Đến giờ cơm, sẽ có người nhẹ nhàng mở cửa, một người đưa khay tới, bên trong là cơm nước.
Cơm nước ngon lành, thậm chí ăn xong còn có điểm tâm. Xem ra Thông Nguyên Tử cũng không muốn bỏ đói nàng.
Cố Mi yên tâm thoải mái ăn những thứ này, chờ hắn tới cứu.
Không phải nàng không nghĩ tới việc bỏ trốn, chỉ là nàng không biết nàng ở đâu, thêm nữa, nàng cũng biết, bên ngoài luôn có người canh chừng nàng. Cho nên muốn dựa vào năng lực của nàng bỏ chạy khỏi đây, khó như lên trời.
Đương nhiên, nếu cuối cùng bức bách không chịu được, nàng có thể chọn cái chết.
Chỉ có điều nàng không đành lòng về hắn. Hơn nữa, nàng biết nếu mình chết rồi, Mộ Dung Trạm tuyệt đối không sống tiếp. Vì vậy không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không chết.
Nàng sẽ sống thật tốt, đợi hắn tới đón. Sau đó nàng sẽ sống cùng hắn ở tiểu viện tại Lạc Dương kia, sinh cho hắn một đống bánh bao, hàng ngày cho chúng ăn bột, thay tã, trêu đùa chúng.
Nghĩ tới dáng vẻ hằn thay tã cho con, Cố Mi không thể nén cười.
Mộ Dung Trạm không dính bụi trần mà phải thay tã thối cho con, vẻ mặt sẽ thế nào? Chỉ cần nghĩ tới đây, Cố Mi không ngừng vui vẻ.
Cho nên nàng sẽ sống thật tốt, nỗ lực sống tới khi họ bạc đầu, vẫn nắm tay nhau nhìn hoa phù dung nở rồi tàn.
Chỉ là Cố Mi không ngờ, sau khi bị giam lại, người đầu tiên nàng gặp là Liêm Huy.
Nàng chỉ nghe kẻ trông giữ bên ngoài rên một tiếng, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo không rõ, trong phòng không có đèn, một mảnh đen như mực.
Xuyên qua ánh trăng mông lung, Cố Mi chỉ có thể dựa vào thân thể để xác định người trước mặt là nam, nhưng không thể trông rõ mặt.
Cho nên nàng rất lo. Nàng nảy lên trong chăn như lò xo, sau đó ôm chăn ngồi trên giường, cẩn thận nhìn chằm chằm người tới.
Người kia từng bước nhẹ nhàng tới gần, sau đó đứng trước giường nàng, ánh mắt từ cao nhìn xuống.
Cố Mi ngẩng đầu nhìn y.
Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm. Nhưng vẻ tiều tụy, chẳng còn sự lạnh nhạt và tự tin như nhìn nàng ngày trước nữa.
Là Liêm Huy.
Cố Mi chợt không biết nói sao. Nàng chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn y, thấy y bây giờ vừa quen thuộc, vừa xa lạ, cũng vừa thân cận.
Cảm giác này, như một chuyến du lịch xa nhà. Sau đó khi quay lại, sẽ có một loại cảm giác như vậy.
Người ở trước mắt, đã từng thân mật đến thế. Nhưng trong mấy tháng bao chuyện xảy ra, thế sự cũng xoay vần.
Cổ họng nàng nghẹn ngào, không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Nhưng Liêm Huy lại quỳ đứng trước mặt nàng, cả người mang theo ánh sáng từ trăng sao rọi xuống, từ từ ôm lấy nàng.
"Hồng Dao." Hắn vùi đầu vào cần cổ ấm áp, run rẩy gọi cái tên hắn luôn mơ tưởng.
Cố Mi chỉ yên lặng rơi lệ, sau đó nàng từ từ đẩy y ra.
Có một số việc, đã trôi qua rồi, chẳng thể quay đầu. Cần quyết đoán mà không quyết đoán, cuối cùng chỉ thành vô nghĩa.
"Liêm Huy," nàng suy nghĩ nên nói sao cho tỏ, "Giữa chúng ta, đã sớm kết thúc rồi."
Liêm Huy nghe vậy, cả người chấn động, chỉ thấy như có kẻ bóp siết trái tim hắn, khiến hắn đau không thở nổi.
Đúng, hắn biết họ đã kết thúc. Khi hắn ở Lạc Dương hỏi câu ấy, thời điểm hắn hỏi Muội rốt cuộc có gϊếŧ Trang Thu Dung không, chuyện đã hết rồi. Sau đó hắn cũng thấy nàng thân mật với Mộ Dung Trạm như vậy. Vào lúc ấy, hắn cũng tự nhủ, buông tay đi, buông tay đi, ngươi đâu thể đảm bảo nàng an nhàn, vậy sao không từ bỏ.
Nhưng làm sao cam tâm? Sau khi nàng rời Dương Châu, hắn bôn ba ngàn dặm, đến khi tìm được nàng, hắn thật sự rất vui mừng. Nhưng cuối cùng đã bị sự ngờ vực đập tan.
Lúc gặp lại, hắn thấy người thương bị Mộ Dung Trạm ôm chặt, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, thể hiện rõ y đã có được nàng. Vào lúc ấy, hắn cũng biết, hắn không cách nào có được nàng từ tay y nữa rồi.
Cho đến lúc Mộ Dung Trạm ôm nàng nhảy xuống, hắn càng hiểu, dù Cố Mi chết, cũng không muốn chết với hắn. Uổng cho hắn, khi đó còn nói với nàng, quay về nhận tội với ta. Nếu như muội bị xử gϊếŧ, âm tào địa phủ, ta cũng đi theo muội.
Nhưng ngay cả cơ hội chết cùng Cố Mi, Mộ Dung Trạm cũng không cho hắn.
Cũng may trời xanh thương tình, nàng không chết, hơn nữa còn bị Thông Nguyên Tử bắt tới đây.
Thông Nguyên Tử vốn giấu hắn chuyện này, thậm chí lúc hắn chạy tới chất vấn, còn không nói nàng bị giam ở đâu. May là cuối cùng hắn thông qua đồng môn mà tìm ra.
Không dám đến vào ban ngày, sợ Thông Nguyên Tử biết. Không còn cách nào ngoài tối lén lút tới, đánh ngất người canh gác, lúc này mới vào gặp được nàng.
Chỉ là sau khi hắn tới, câu đầu tiên nàng nói với hắn là, Liêm Huy, giữa hai chúng ta, đã sớm kết thúc rồi.
Liêm Huy thấy toàn thân lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau. Hắn cúi đầu vô lực, nắm quyền thật chặt.
Dù thời gian qua hắn không ngừng tự nhắc bản thân, nhưng hắn không cách nào tiếp nhận sự thực nàng hết yêu mình.
"Hồng Dao." hắn khổ sở thấp giọng gọi nàng, "Đi theo ta, được không?"
Ánh mắt của hắn mang theo quá nhiều mong đợi, Cố Mi trông thấy mà đau xót. Nhưng nàng vẫn chậm rãi lắc đầu.
"Tại sao? Tại Sao?" Liêm Huy thấp giọng gào lên, "Lẽ nào muội thật sự yêu Mộ Dung Trạm? Nhưng hắn là ca ca ruột của muội. Hai người là lσạи ɭυâи, là lσạи ɭυâи."
Cố Mi bình tĩnh nói ra một điều hắn luôn hoài nghi: "Ta không phải muội muội Mộ Dung Trạm."
Quả nhiên, quả nhiên, Liêm Huy cười khổ. Ngày đó ở trên vách đá thấy Mộ Dung Trạm ôm Cố Mi vào lòng thân mật như vậy, hắn đã nghĩ, phải chăng họ không phải huynh muội ruột. Như vậy, sư phụ Thông Nguyên Tử hắn tôn kính luôn lừa hắn rồi.
Nhưng tại sao phải lừa hắn? Tại sao?
Kì thực Cố Mi rất muốn nói với hắn, Trang Thu Dung cũng không phải nàng gϊếŧ, mà là họ Thông kia gϊếŧ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ thống khổ trên mặt hắn, nàng vẫn nhịn không nói.
Thôi vậy, xem như nàng ta bị nàng gϊếŧ, thế thì hắn còn dễ chịu hơn đôi chút. Nếu không cho hắn biết mọi chuyện, hắn sẽ không chịu nổi.
Nhưng Liêm Huy vẫn tự mình hỏi: "Trang Thu Dung là muội gϊếŧ sao?"
Vẫn là câu hỏi đấy. Chỉ là giờ phút này câu hỏi ấy, so với câu nói lúc hỏi nàng ở Lạc Dương, xúc cảm hoàn toàn khác.
Vào lúc ấy hắn hỏi nàng vậy, nhưng nội tâm đã tin lời Thông Nguyên Tử, Trang Thu Dung bị nàng gϊếŧ. Nhưng giờ, tuy hắn hỏi vậy, nhưng trong lòng đã rất hoài nghi Thông Nguyên Tử.
Cố Mi ngẩng người, sau đó khẽ thở dài một tiếng: "Trang Thu Dung rốt cuộc là ai gϊếŧ, còn có nghĩa gì? Kì thực trong lòng huynh sớm đã có câu trả lời, không phải ư?"
Liêm Huy đứng sững đó.
Hóa ra ban đầu, mọi thứ đều sai. Chỉ là khi đó, hắn tại sao không tin nàng. Rõ ràng khi ấy, Cố Mi đã nói hắn nghe tất cả. Chỉ có điều hắn không tin. Khi đó hắn chọn tin Thông Nguyên Tử.
"Hồng Dao, Hồng Dao." Hắn bỗng ôm lấy nàng, ôm rất mạnh bạo, một tiếng nức nở kìm nén vang lên.
Vốn hắn và nàng sẽ có tương lai tốt đẹp. Nhưng tương lai đó bị chính hắn xé nát, còn ném lên đất, dẫm đạp thảm hại.
Nhớ lại từng nụ cười của nàng, từng lời nói của nàng, lúc ấy nàng còn hỏi hắn, Liêm Huy, nếu có một ngày, tất cả mọi người đều nói muội là kẻ xấu xa, huynh sẽ làm gì?
Vào lúc ấy hắn đã trả lời, bất luận muội là người thế nào, ta sẽ chấp nhận, cả đời che chở muội. Nhưng cuối cùng hắn đã làm gì? Hắn không tin nàng, cho rằng nàng gϊếŧ Trang Thu Dung, muốn đưa nàng về chịu phạt.
"Hồng Dao, Hồng Dao." hắn biết giữa họ không còn như xưa được nữa, nhưng hắn mong thời gian có thể quay lại, khi ấy, hắn nhất định tin mọi lời của nàng, che chở nàng thật tốt.
Cố Mi hơi sững người để Liêm Huy ôm lấy, cảm nhận dòng nước mắt ấm áp không ngừng chảy trên vai nàng.
Hắn bi thương, nàng cảm nhận được, Chỉ là vật đổi sao dời, ngay cả trong lòng không nỡ, nàng cũng không thể làm khác.
Mộ Dung Trạm đã bén rễ trong lòng nàng. Ngoại trừ y, nàng không thể tiếp nhận bất kì ai nữa.
"Liêm Huy," nàng nhẹ giọng thở dài, giơ tay khẽ vỗ lưng hắn, an ủi, "Chuyện quá khứ, cứ cho qua đi. Ngày sau, huynh còn có thể gặp cô nương huynh yêu mến."
Mặc dù biết an ủi như thế vô ích, còn hơi kì lạ. Bởi vì hiện tại nàng đã rất thoải mái với quá khứ của hai người, nhưng Liêm Huy vẫn đắm chìm không thoát ra được.
Chỉ là, ngoại trừ câu nói đó, Cố Mi không biết an ủi hắn thế nào.
Nhưng Liêm Huy nghe được nàng nói như vậy, ôm nàng khóc càng thương tâm hơn.
Cố Mi không ngừng thở dài, Liêm Huy mang dáng vẻ thế này, khiến nàng cảm thấy như đứa trẻ mất đi thứ rất quan trọng. Nhưng nàng cũng không cách nào, nếu là thứ khác, nàng có thể trả lại y, nhưng chuyện như tình cảm, một khi không còn, thì thật là không còn nữa. Vì vậy bây giờ đối với Liêm Huy, nàng chỉ mong hắn mau thanh tỉnh lại.
Nhưng Liêm Huy vẫn ôm nàng thật chặt kìm nén tiếng khóc. Cố Mi không thể vùng ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Bóng cây ngoài cửa xô nghiêng, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, khiến cành lá lay động liên tục.
Nhưng bỗng nhiên nàng nghe được tiếng bước chân rất gấp.
Đương nhiên người đó đã thấy hai người canh gác phòng nàng ngã trên đất, lập tức chạy vào.
Cố Mi vội đẩy Liêm Huy ra, che miệng hắn, thấp giọng nói: "Có người tới. Đi mau."
Nhưng hắn không muốn đi. Hắn không những không đi, nhìn dáng dấp, còn muốn rút kiếm khỏi vỏ, nhấp nhô theo kẻ đang bước vào.
Cố Mi không kiên nhẫn được đỡ trán. Nghĩ cũng khỏi nghĩ, nàng biết người tới là Thông Nguyên Tử. Liêm Huy dù lợi hại mức nào, nhưng hắn có thể đánh được sư phụ của mình sao?
Cho nên nàng lạnh giọng uy hϊếp: "Không muốn ta chết trước mặt huynh thì mau đi đi."
Lời lẽ uy hϊếp này cũng hữu hiệu với Liêm Huy. Nếu giờ là Mộ Dung Trạm đứng trước mặt nàng, hắn nhất định không quan tâm sự uy hϊếp của nàng, lập tức đưa tay giam nàng lại, khiến nàng không thể nhúc nhích, sau đó bọc nàng lại đưa đi.
Nhưng Liêm Huy không phải Mộ Dung Trạm. Hắn nhìn vẻ lạnh nhạt trong mắt nàng, sững sờ chốc lát, sau đó lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.