Hoàng Nhất Phó nhìn Mộ Dung Trạm nằm trong phòng y nhỏ của ông ta, tâm tình bỗng thấy vui vẻ không tên.
Ngày trước nhìn thấy bóng lưng kẻ này đều bị sợ đến mức không hiểu nổi, nhưng bây giờ, hắn lại không chút oán giận nằm trên địa bàn của ông ta, mặc ông ta làm gì thì làm.
Suy nghĩ này thật sự khiến Hoàng thần y của chúng ta vừa lòng. Ông ta vui vẻ tay trái cầm đao, tay phải cũng cầm đao, hận không thể giải phẫu luôn Mộ Dung Trạm, nghiên cứu cái người chịu bao nhiêu vết thương trí mạng lúc này vẫn có thể sống nổi,
Đúng là không khoa học. Cảm giác cả người hắn đều đã dần bị nát gân cốt, nhưng bây giờ vẫn bất tử, nằm ở chỗ ông ta chẳng hề hấn gì?
Đáng tiếc là. Cái thứ Hồng Tuyến cổ kia vẫn chưa nghiên cứu ra gì cả. Có điều Hoàng Nhất Phó nghĩ, có thể chờ lúc Mộ Dung Trạm chết rồi chờ cho máu toàn thân y khô cạn rồi muốn nghiên cứu sao thì nghiên cứu.
Thế nhưng khắc sau Cố Mi liền thâm trầm nhìn ông ta mà nói: "Đừng có mà mơ. Hồng Tuyến cổ trên người ta và huynh ấy đã giải rồi. Vừa giải xong."
Hoàng Nhất Phó nghe xong nàng nói vậy, hai tay loáng một cái, nghe loạt xoạt một tiếng, hai lưỡi đao sáng lóa trên tay ông ta đã mất tăm hơi.
"Lôi đi, lôi đi." Ông ta phẩy tay, "không có lợi gì sao ta phải cứu hắn? Hơn nữa có cứu cũng sống không được, còn làm vấy bẩn cái tên thần y của ta."
Cố Mi cuống lên. Nàng biết tên Hoàng Nhất Phó này, càng cầu xin thì ông ta càng ỉ mạnh, càng không thèm cứu. Cho nên nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp nhảy vọt tới dùng ngón tay cái ấn một cái, đặt trên động mạch cảnh của ông ta.
"Có cứu hay không?" Ngón tay cái khẽ dùng sức, thanh âm của Cố Mi cũng vội vàng, gắt gỏng,"Không cứu thì ta sẽ gϊếŧ luôn cả ông. Đến lúc đó ca của ta trên đường tới suối vàng có bầu bạn. Hơn nữa khi xuống địa phủ rồi ca của ta cũng có thể hết lòng dạy dỗ ông."
Ngón tay đặt trên động mạch cảnh của ông ta rất dùng lực, mà gương mặt Cố Mi cũng rất âm trầm, dáng vẻ nếu như ông ta không cứu là nàng sẽ lập tức gϊếŧ ông ta đền tội vậy, trong nháy mắt Hoàng Nhất Phó liền lúng túng rồi.
"Cứu, cứu, nhưng mà cũng phải có cách cứu. Y bị thương nặng vậy, nói trắng ra phải vụn thành từng mảnh, gió thổi bay luôn. Cô muốn ta cứu, vậy dùng cái gì dán y lại nguyên vẹn."
Cố Mi nghe vậy, trong lòng chùng xuống.
Hoàng Nhất Phó nói vậy, rõ ràng là Dung Trạm đã hết thuốc chữa, nàng chỉ có thể nhặt xác y rồi.
Kì thực rõ rằng ông ta nói thật, nhưng sao nàng chịu được? Nàng khó lắm mới có thể bên cạnh y, vất vả như vậy mới cùng y chạy khỏi vòng vây, khó khăn đưa y tới nơi của Hoàng Nhất Phó. Hơn nữa trùng hợp đến vậy, lúc họ lên bờ lại là Ký Châu, y quán của Hoàng Nhất Phó cũng ở Ký Châu, nhiều sự trùng hợp như vậy, nàng cảm thấy trời xanh cho nàng nhiều hi vọng như thế không phải để lại làm nàng tuyệt vọng.
Cho nên nàng liều mạng nói: "Ta không quan tâm. Nói chung nhất định phải cứu sống huynh ấy. Không thì ta không để ông yên."
Cứng rắn cũng rồi, nàng lại mềm nhũn. Nước mắt ào ào rơi. Nàng vừa khóc, vừa nói: "Hoàng Nhất Phó ta biết bề ngoài ông không lợi không làm nhưng ông không phải kẻ như vậy, ta đã sống cùng ông thời gian dài như vậy, ta biết nội tâm ông rất tốt. Hoàng Nhất Phó ông đừng lừa ta, ông nhẫn tâm để Dung Trạm cứ vậy mà chết sao? Hoàng Nhất Phó ta nói ông nghe, ta đã biết tất cả nơi trú của ông trên đời này. Nếu như ông động vào ta ta sẽ dần dần ra tay khiến ông khóc thét đấy, những người ở đó mà biết ông thật ra chẳng phải danh y gì, chỉ là tên lang băm. Đến lúc đó xem còn ai gọi ông là thần y đại nhân, ngay cả tiểu đồng kia nhìn thấy ông cũng sẽ phỉ nhổ ông. Hoàng Nhất Phó ông muốn nửa đời đều bị người ta phỉ nhổ sao?"
Đây cũng không phải uy hϊếp, cũng không phải khẩn cầu, mà là giở trò tiểu nhân rồi. Nhưng biết sao được, Hoàng Nhất Phó sợ nhất vẫn là vô lại.
Vì vậy ông ta tức đến chòm râu dê cũng run như thể khắc sau sẽ rớt xuống vậy, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giậm chân đầu hàng: "Ta không nói không cứu. Vừa nãy là đùa cô thôi. Hoàng Nhất Phó ta dù tính tình quái gở, cũng không phải thấy chết không cứu. Chỉ là ta không lừa cô, bộ dạng giờ của Mộ Dung Trạm, ngoài trừ còn chút hơi tàn, thì hắn, cũng như người chết rồi. Cô muốn ta cứu, ta cũng chịu."
Cố Mi ôm chân ông ta gào khóc: "Ta không quan tâm. Ông phải cứu sống huynh ấy. Không quan tâm là cách gì, đều phải cứu sống. Nói mau, muốn dùng thuốc quý gì, Thiên Sơn Tuyết Liên? Hay là nhân sâm vạn năm? Ông nói với ta, ta sẽ liều mạng tìm cho ông."
Nàng khóc ròng toàn nước mắt nước mũi, lau hết lên y phục ông ta. HOàng Nhất Phó bị làm cho sợ hoảng.
"Nếu như dùng Thiên Sơn Tuyết Liên hay là nhân sâm vạn năm đã cứu được hắn thì hay. Ta đây cái gì không có, mấy cái đấy có thừa. Dù có cho hắn ăn như cơm cũng được. Chỉ là, muốn cứu hắn, đâu có...đơn giản như vậy."
Cố Mi ngẩng đầu nhìn ông ta.
Vừa nghe rằng Mộ Dung Trạm có thể cứu được, trong lòng nàng liền có hi vọng.
Hoàng Nhất Phó ngồi chồm hỗm nhìn thẳng nàng. Bây giờ chẳng thể quản nổi cái chuyện nàng lau sạch nước mắt nước mũi lên y phục ông ta rồi. Chủ yếu ông ta thấy nàng khá đáng thương. Ngươi nói xem cô nương ngốc này, sau này không có Mộ Dung Trạm, vứt ra đường, ai cũng có thể giở trò cả.
Ông ta nghĩ, hay chờ Mộ Dung Trạm chết sau đó thì thu nạp thêm Cố Mi. Không chừng bên cạnh có người giặt đồ làm cơm cho, có một a hoàn miễn phí thế này cũng tốt.
Haiz, ai bảo ông ta lương thiện chứ.
"Cố cô nương à," gương mặt ông ta nhăn lại, đau xót nói, "Muốn cứu ca của cô, chỉ có một cách. Có điều cách này, ta thấy là đường chết, nói như không."
"Rốt cuộc là cách gì ông mau nói ra. Ông không nói sao biết không được?"
Cố Mi hận không thể đạp ông ta một cướp, để móc cái chuyện mập mờ này ra cho sáng tỏ.
Hoàng Nhất Phó cong tay hình hoa lan cầm chòm râu dê của mình, giả vờ thâm cao nói: "Cô nói người luyện võ quan trọng nhất là gì? Đương nhiên là nội lực. Bây giờ ca cô thế này, đã đứt hết gân cốt, đứt hết gân mạch, trừ phi tìm một nhân sĩ cao thâm ở giang hồ. À, ta cũng vừa tính, với tư chất bình thường thì phải luyện năm mươi năm trở lên mới được, nói cách khác, phải là một ông lão. Sau đó cô cầu người này truyền hết nội lực cho ca của cô, như vậy ca của cô còn cứu nổi. Chỉ có điều Cố cô nương, cô thấy có kẻ nào ngu vậy à? Cô biết nội lực với người luyện võ có nghĩa gì không? Hơn nữa còn là luyện cả đời. Kẻ ngu vậy, cô tìm đâu ra? Cho nên nói, không phải ta không cứu, mà cứu không được. Cô bây giờ vẫn nên ra ngoài, sau đó rẽ trái, ở đó có nhà bán quan tài cũng ổn. Cô đi tìm cho ca của cô một bộ quan tài đi. Nếu thiếu tiền, ta vẫn còn chút, coi như thù lao thời gian trước lấy máu hắn đi."
Hoàng Nhất Phó thấy ông ta lương thiện quá. Ông ta chẳng quản trước đây y ăn ở chỗ mình, còn phát ra hơi lạnh khiến ông ta sợ đến mức ở nhà mà không dám nói lớn, đến lúc hắn chết ông ta còn bỏ tiền mua quan tài.
Chỉ là vừa nghĩ tới, người dọa ông ta có thể nửa đêm cuốn gói mà chạy sắp chết rồi, ông ta thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng ha ha ha.
Nhưng Cố Mi đâu có quan tâm chuyện tiền đủ hay ít, nàng quan tâm là: "Vậy nếu là người có tư chất siêu việt, muốn luyện được tốn bao lâu?"
Nàng nghĩ, Triệu Vô Cực cũng xem là tư chất siêu việt chứ? Dù sao cái danh Vô Cực công tử năm đó không phải gọi không.
Hoàng Nhất Phó cười run cả người: "Tư chất siêu việt cũng không phải không có, nhưng mà có thể gặp không thể cầu. Người như ta, cũng là người có tư chất siêu việt. Trong mười năm này y học cũng chẳng có thành tựu gì, nhưng cô nhìn ta xem, từ ngày ta học y sư phụ đã nói ta là thiên tài. Ta nói này tiểu Mi Mi à, cô thật là có phúc, đời này còn gặp được người có tư chất siêu việt như ta, hơn nữa người có tư chất siêu việt này còn muốn thu nhận cô ngày sau..."
Cố Mi chỉ thấy đầu ong ong như tổ vò vẽ, khiến nàng không thể suy nghĩ nổi.
Nếu không phải Mộ Dung Trạm còn phải chờ ông ta cứu, nàng thật sự muốn tát mạnh một cái. Sau đó là thanh tĩnh rồi.
"Nói trọng điểm." Nàng cau mặt, bình tĩnh nói.
Xin ông nói trọng điểm chút với. Ông còn luyên thuyên vậy Mộ Dung Trạm còn bao thời gian.
"À," Hoàng Nhất Phó lại khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh, "Nếu như là người tư chất siêu việt, vậy thì mười năm hai mươi năm là đủ."
Cố Mi vội lôi bàn tay ra: "Ông xem nội lực trong người ta đều truyền cho ca ca, có thể cứu không?"
Hoàng Nhất Phó nhìn nàng như nhìn người bị điên.
Nếu ông ta nhớ không lầm, cô nương này vốn chả có võ công ra gì. Đi cùng nàng bao lâu, có thấy nàng dùng võ bao giờ? Ngày thường chút chuyện nhỏ không phải cũng chờ Mộ Dung Trạm xuất thủ sao? Lại nói nếu nàng thật sự lợi hại vậy, thì sao Mộ Dung Trạm lại bị thương sắp chết, mà nàng vẫn ngồi ở đây.
Nhưng đến khi ngón tay ông ta chạm lên mạch nàng, vẻ mặt càng đặc sắc hơn.
Mẹ nó. Cô nương này thật sự có nội lực thâm hậu như vậy Nội lực này, với kẻ giang hồ mà nói, thế nào cũng sáu, bảy mươi năm? Nhưng cô nương trước mắt này, cho dù có nhiều tuổi, cũng 17 là cùng.
Ngón tay đặt trên mạch của nàng căng thẳng, Hoàng Nhất Phó sợ chảy mồ hôi. Ông ta nhìn nàng chằm chằm, lắp bắp nói: "Cái gì, cô không phải, không phải người?"
Chẳng lẽ là quỷ? Nội lực là kiếp trước giữ lại? Không thì không sao giải thích được chuyện trước mắt.
Cố Mi giờ không rảnh luyên thuyên với ông ta. Nàng hỏi vội một câu: "Đem nội lực trên người ta truyền cho huynh ấy, có thể cứu không?"
Mộ Dung Trạm sống chết trong nháy mắt. Nếu có thể cứu hắn, khỏi nói nội lực toàn thân, dù là mạng nàng cũng không quản.
Hoàng Nhất Phó choáng váng thu tay về, tự lẩm bẩm: "có thể, sao mà không? Cô vốn không có võ công, sao lại có nội lực thâm hậu như vậy? Đúng là nhìn thì như kẻ ăn xin đòi tiền, nhưng thực tế lại là phú hào tiền đè chết người. Thế đạo làm sao vậy? Ngoại trừ phung phí của trời ta không còn gì để nói với cô."
Tất cả tiến hành rất thuận lợi, Cố Mi cảm thấy hô hấp của hắn ngày càng có lực.
Bây giờ Hoàng Nhất Phó quan tâm không phải Dung Trạm, mà là nàng.
Ông ta quan tâm là, Cố Mi đưa hết nội lực cho hắn, sao vẫn thản nhiên như không?
Không thương tích không nói, ngay cả mệt nhọc cũng không thấy, còn cả tối không chớp mắt ngồi cạnh hắn, thậm chí mắt còn không chớp.
Đúng là vô lí. Rõ ràng đều nói là, sau khi nội lực mất đi, không phải ngất, cũng bạc trắng tóc, nhẹ lắm vẫn phải ngủ lì mấy ngày đêm, nhưng cô nương này vẫn bình thường như vậy?
Quá bình thường chính là bất thường. Hoàng Nhất Phó không cần Mộ Dung Trạm nữa, ông ta cần nghiên cứu nàng.
Nhưng ông ta không kịp mở miệng, đã nghe tiếng chó sủa. Sau đó có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nhẹ, là kẻ học võ.
Ông ta lại không sợ. Dù sao với kẻ học võ, dù có cưỡng ép vẫn phải nể thầy thuốc. Dù sao, phiêu bạt giang hồ, sao không thương tích. Đã thương tích là tìm thầy thuốc, còn phải là thần y, vì vậy trong giới võ hiệp, thần y là nghề ngon nghẻ.
Nhưng Cố Mi thì khác. Nàng rất lo.
Nàng lặng lẽ nhìn ngó, sau đó mặt trắng bạch chạy về.
Nàng không ngờ bọn Thông Nguyên Bạch nhanh vậy đã đuổi tới. Nhưng Mộ Dung Trạm vừa cứu xong, bị bọn họ tìm ra, sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng nếu nàng đưa hắn chạy cùng, vậy thì chạy chẳng bao xa.
Nhất thoái lưỡng nan, nàng quay về phía Hoàng Nhất Phó khẩn cầu.
Hai tay bắt lấy tay ông ta, đôi mắt chân thành, Hoàng Nhất Phó cả người run lên.
"Cố, Cố cô nương, cô đây là, là?"
Ông thấy nàng làm vậy nhất định có gì cầu xin, hơn nữa không phải việc đơn giản.
Có trời chứng giám, ông ta chỉ sống những ngày bình đạm, lo chuyện thuốc men thôi. Ông ta không muốn cuốn vào chuyện này đâu.
"Thần y đại nhân," Cố Mi nghiêm túc nói, "Ta xin ông, đưa ca của ta đi cửa sau."
Hoàng Nhất Phó thở phào nhẹ nhõm, hóa ra vậy. Có vẻ cũng không khó, làm ông ta sợ cả người mồ hôi lạnh.
"Vậy còn cô?"
Vẫn xem là không ngớ ngẩn, ông ta hỏi ra câu này.
"Ta đương nhiên ở đây ngăn họ lại." Sau đó nàng bỗng nhiên cười gằn, "Nếu họ không bắt được ta không tha, vậy thì ta sẽ ở đây chờ."
Nhẹ nhàng chạm vào Mộ Dung Trạm đang say ngủ, sắc mặt hắn xem ra tốt lên nhiều, điều dưỡng thêm ít ngày, thì hoàn toàn khỏi rồi.
Lòng đã quyết, nàng thu tay, thúc giục Hoàng Nhất Phó: "Đi mau, đi mau, chăm sóc tốt ca của ta. Đừng quên ông đã nói, dù có cho huynh ấy ăn Thiên Sơn Tuyết Liên hay nhân sâm vạn năm thay cơm ông cũng không tiếc."
Hoàng Nhất Phó vừa đỡ hắn tới cửa sau nghe vậy, vấp phải bậc cửa, suýt nữa ngã nhào.
Ông ta biết ngay, viên đạn bọc đường của cô nương này không đơn giản mà.
Thiên Sơn Tuyết Liên và nhân sâm nghìn năm của ông ta!!