Cố Mi ngồi dưới tán cây phù dung trong viện bứt tóc.
Nàng buồn rầu. Tại sao lúc trước nàng còn nghi ngờ tên Mộ Dung Trạm kia không "lên" được chứ? Trong khoảng thời gian này, lão nhân gia Mộ Dung Trạm dùng hành động thực tế để chứng tỏ hết mức vấn đề rốt cuộc hằn có "lên" được hay không.
Không phân biệt thời gian còn chưa tính, vừa kéo chăn lên thì ban ngày cũng như ban đêm. Cũng không phân biệt địa điểm, xin người, hiện giờ trong cái tiểu viện này căn bản không có chỗ nào hắn không dám hạ chim.
Hơn nữa, khi hằn bắt đầu hăng hái, cũng không quan tâm trên đầu có việc gì, cứ như vậy đè lên, vô cùng thuần thục mà bắt đầu cởi y phục của nàng.
Lại nói đến lần trước ở phòng bếp, mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều đầy trời. Trong phòng bếp ánh lửa không rõ, sương khói lập lờ. Đây quả là một thời cơ thích hợp để nấu ăn.
Lúc đó Mộ Dung Trạm thái rau xào rau, còn nàng chỉ có thể giúp một chút việc, rửa rau này hoặc là thêm củi vào bếp này. Nhưng không biết Mộ Dung đại gia phát điên cái gì, đột nhiên đặt cái nồi trong tay xuống, đậy vung lên, sau đó không quan tâm còn đang mặc tạp dề trên người, đặt nàng lên bệ bếp rồi vén y phục nàng lên.
Fuck! Lúc đó nàng cũng ngẩn người ra. Đây rốt cuộc là tiết tấu gì.
Trước khi thành trì bị công chiếm, nàng vẫn còn nhớ thịt kho trong nồi.
Không khéo nồi thịt cháy khét mất.
"Thịt, thịt..." Nàng mơ mơ hồ hồ nói, nhưng đều bị Mộ Dung Trạm nuốt vào.
Sau khi Mộ Dung Trạm thịt nàng một trận, nàng mở vung ra, ngạc nhiên phát hiện thịt kho trong nồi vừa chín tới.
Màu sắc ngon lành, nếm thử thì thấy mỡ mà không ngấy. Người này quả nhiên là kho thịt ngon nhất. Cố Mi khóc, thời điểm này mà hắn cũng có thể nắm được độ lửa thật tốt hả?
Còn có lần trước, hai người bọn họ đang ngồi dưới tán cây phù dung đọc sách, buổi chiều ấm áp, ánh mặt trời ôn hòa, trên đầu là những bông hoa phù dung màu hồng nhạt, tổng thể đều rất tốt đẹp.
Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, có cánh hoa phù dung rơi xuống bàn đá. Nàng cảm thấy thật đẹp nên nhặt một cánh hoa đặt vào lòng bàn tay, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy người đó là Mộ Dung Trạm.
Ánh mắt này của hắn nàng đã quá quen thuộc, người nàng run lên, nhanh chân định chạy.
Nhưng cánh tay dài của Mộ Dung Trạm duỗi ra một cái, vô cùng chuẩn xác ôm nàng vào trong ngực hắn. Sau đó người kia nhanh nhẹn ôm nàng lên bàn đá, lại bắt đầu vén y phục nàng lên.
Nàng không thể làm gì khác hơn là ngửa đầu nhìn trời tỏ vẻ kháng nghị.
Vốn dĩ thịt nhiều thì thịt nhiều thôi, nhưng điều đáng nhắc tới chính là, hôm đó không biết Mộ Dung Trạm phát điên cái gì, lại cầm một cánh hoa phù dung màu hồng nhạt ngậm vào trong miệng.
Ngày đó hắn mặc trường sam màu trắng, cổ và ống tay áo dùng tơ màu lam nhạt thêu hoa văn mây như ý, mà mấy ngày gần đây nhiệt độ có chiều hướng giảm xuống, cho nên ngoài trường sam màu trắng là một chiếc áo khoác nửa tay màu xanh nhạt.
Áo khoác xanh y phục trắng, lại thêm dung nhan thanh nhã tựa tiên nhân trên trời, giống như thế ngoại cao nhân, xung quanh có sương mù vấn vít không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng trong miệng thế ngoại cao nhân không nhiễm khói lửa nhân gian này bây giờ lại ngậm cánh hoa phù dung màu hồng nhạt rơi xuống người nàng, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn nàng.
Tìиɦ ɖu͙ƈ trong đó dường như đều hóa thành màu mực đậm, Cố Mi cảm thấy mình sắp luân hãm vào trong đó rồi.
Mưa thu thôi thúc cái lạnh. Cuối thu đầu đông, phù dung trong viện lần lượt rơi rụng.
Chăn cũng đổi thành chăn dày hơn. Thế nhưng khí trời lạnh là vậy, buổi tối khi ngủ, Mộ Dung Trạm vẫn không cho phép Cố Mi mặc y phục ngủ.
Nói cách khác, kể từ lúc Mộ Dung Trạm nhúng chàm nàng, buổi tối lúc đi ngủ, hắn đều không cho phép nàng mặc y phục vào ổ chăn.
Được lắm, còn chơi chiêu trần trụi mà ngủ này với nàng. Cố Mi phẫn hận nghĩ, hận không thể lợi dụng buổi tối giả vờ ngủ, giả vờ vô ý tung một chưởng lên lão nhị nhà hắn, trực tiếp phế nó đi.
Nàng không phải là chưa từng làm như vậy, nhưng kết cục đều rất thảm. Phàm chỉ cần nàng hơi va chạm vào tiểu Mộ Dung, nó đều có thể lập tức "đứng lên". Sau đó chuyện kế tiếp nàng còn cần phải nói sao?
Cố Mi muốn khóc cũng không có nước mắt. Cho nên nàng đã có kinh nghiệm, buổi tối khi ngủ có thể cách xa Mộ Dung Trạm bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Nhưng dù sao cũng cùng ở trong một cái chăn, nàng còn có thể trốn đi đâu? Hơn nữa tuy rằng ban ngày Mộ Dung Trạm thoạt nhìn giống như một thanh niên nhã nhặn cùng bộ dạng thanh tâm quả dục, nhưng trên phương diện này lại cực kỳ mạnh mẽ.
Cánh tay dài của hắn duỗi một cái, ôm lấy nàng, sau đó nhốt nàng trong ngực hắn, tựa lên đầu nàng, nhắm mặt lại bắt đầu ngủ.
Nhưng như thế này thì Cố Mi nàng ngủ thế nào. Trên người bọn họ trơn mượt như trẻ sơ sinh, tay hắn lại vững vàng đặt trên hông nàng, hơn nữa mặc dù Mộ Dung lão nhị mềm nhũn rủ xuống bắp đùi nàng, nhưng lấy kinh nghiệm mấy ngày nay ra xem, không chừng bất cứ lúc nào nó cũng có thể cứng lên được, sau đó chủ nhân của nó chỉ cần xoay người đè lên một cái, thậm chí không cần xoay người, kéo nàng nghiêng người sang là được.
Cách thức phía sau thật là đa dạng.
Mẹ nó. Cầm thú. Thật sự con mẹ nó là cởϊ qυầи áo ra chính là một tên cầm thú! Mộ Dung Trạm ngươi trước mặt người ngoài giả vờ điềm đạm, vậy phiền ngươi cũng có thể giả bộ trước mặt ta được không?
Nhưng Mộ Dung Trạm tỏ ý không thể, trái lại y thích ngay thật với Cố Mi hơn.
Mắt rủ xuống vô cùng nghiêm chỉnh nói, lõa thể đi ngủ có ích cho cơ thể và tinh thần khỏe mạnh.
Đối với việc này, Cố Mi chỉ có hai chữ, mẹ nó!!
Mà bây giờ, Cố Mi giãy giụa muốn cách xa Mộ Dung Trạm một chút. Nhưng cánh tay đặt ở thắt lưng nàng của Mộ Dung Trạm càng dùng sức, đồng thời giọng nói khàn khàn ám muội vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Ngủ."
Lộn xộn nữa thì đừng trách hắn không khách khí.
Cố Mi lập tức ngoan ngoãn nằm im ở đó bất động.
Chỉ có điều trải qua một phen giãy giụa, nàng đã rất mãn nguyện là quay được lưng về phía Mộ Dung Trạm rồi.
Không muốn vừa mở mắt đã thấy mặt hắn. Dáng dấp thực sự là rất mê người, thoạt nhìn thuần lương cấm dục như vậy, ai ngờ bên trong y thật ra lại là một kẻ tàn hoa bại liễu?
Cố Mi rất nghe lời không hề động đậy, nhưng trái lại Mộ Dung Trạm không thoải mái.
Thực ra hắn vô cùng mong muốn nàng tiếp tục giãy giụa xuống dưới như vậy, sau đó hắn có thể cười một tiếng tà mị quyến rũ là, nếu muội cử động nữa thì đừng trách ta. Sau đó nữa hắn có thể quả quyết thuần thục áp người lên.
Nhưng bây giờ nàng không động nữa, hắn nên dùng lý do gì để đè lên đây?
Vốn dĩ hắn có thể không cần bất cứ lý do gì mà đè lên. Nhưng vấn đề là vừa rồi hắn đã đè lên hai lần rồi, đè thêm nữa hắn sợ Cố Mi sẽ tức giận.
Nhưng đối diện cái mông nhỏ mềm mại của Cố Mi là lão nhị của hắn, hằn không có cách nào chống lại.
Cho nên Mộ Dung đại gia nhà chúng ta bắt đầu làm chuyện xấu. Một tay hắn ôm lấy Cố Mi từ phía sau, một tay cũng rất thành thật bắt đầu di chuyển trên người nàng.
Cố Mi lập tức tiến vào trạng thái báo động.
Nhưng Mộ Dung Trạm so với hồ ly còn hồ ly hơn. Tay hắn du ngoạn trên người nàng, đôi môi nhẹ nhàng cọ qua tai nàng, thấp giọng nói: "Có muốn học điểm huyệt không?"
Học điểm huyệt, đây là một trong những mơ ước lớn nhất thời gian gần đây của Cố Mi.
Cuối cùng nàng đã hiểu, muốn chạy trốn khỏi đám người đẳng cấp như Mộ Dung Trạm và Thông Nguyên Tử này, chính là võ công của mình phải sớm trở nên lớn mạnh. Đến lúc đó gặp phải bọn họ nàng không phải sợ nữa. Thậm chí nàng có thể chân trái đá Thông Nguyên Tử, chân phải đá Mộ Dung Trạm, sau đó vung roi da ra, ai bảo các ngươi bắt nạt ta? Thiên đạo có luân hồi, bây giờ gặp báo ứng rồi chứ.
Dù sao trên người nàng có bảy phần nội lực của Triệu Vô Cực. Dù sao năm đó Triệu Vô Cực là thanh niên tài tuấn danh chấn giang hồ. Cho nên bảy phần nội lực của ông phải lợi dụng thật tốt, nàng có thể từ gà mờ thẳng tiến lên cấp bậc cao thủ.
Nàng biết võ công của Mộ Dung Trạm chắc chắn rất trâu bò. Cho nên trong khoảng thời gian tới đây, thừa dịp hắn còn đang say mê với nhan sắc nàng, sẽ giả vờ vô ý nhắc tới trước mặt hắn: “Muội đang rất nhàm chán, chi bằng huynh có thời gian thì dạy muội luyện võ công đi.”
Không chừng một kho tàng lớn như vậy có thể sẽ nghèo đi, Cố Mi nàng không thể là người như thế.
Kỳ thực ngay từ đầu nàng còn sợ Mộ Dung Trạm sẽ không dạy võ công cho nàng, dù sao bây giờ người giam lỏng nàng chính là hắn. Ngộ nhỡ nàng luyện thành võ công gì cao thâm, lão nhân gia hắn không khống chế được nàng thì làm sao bây giờ?
Nhưng không ngờ nàng vừa mở miệng nói chuyện này, Mộ Dung Trạm rất vừa lòng. Nói trắng ra là, Mộ Dung Trạm vốn dĩ coi thường võ công của nàng. Hằn nghĩ cho dù nàng luyện một trăm năm nữa thì hằn dùng một tay cũng có thể đối phó nàng.
Nhưng Cố Mi nàng không biết, nàng đang đắm chìm trong vui sướng khi Mộ Dung Trạm đồng ý dạy nàng, căn bản không suy xét gì khác.
Mãi đến khi Mộ Dung Trạm bắt đầu dạy nàng võ công thì nàng mới biết được, mẹ nó, chiêu dạy nàng võ công thực chất là danh chính ngôn thuận sàm sỡ nàng đây mà.
Dạy võ công không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể. Sờ tay nhỏ một cái, ôm eo nhỏ một cái. Nét mặt thoạt nhìn lạnh nhạt của Mộ Dung Trạm nhưng nội tâm cười thầm vì thực hiện được mưu kế.
Cố Mi nghĩ, nàng chính là đưa dê vào miệng sói. Sau đó nàng sợ răng con sói không tốt, chủ động thương lượng với hắn, chi bằng ta cắt mình ra đút cho ngươi từng miếng từng miếng được không!
Mẹ nó!
Vào lúc này, Mộ Dung Trạm đang nói đến chuyện dạy võ công bên tai Cố Mi, hơn nữa còn là công phu điểm huyệt rất hấp dẫn.
Công phu điểm huyệt trong truyền thuyết thực sự rất hấp dẫn nàng. Không có cách nào mà, trong võ lâm ngoại truyện đã thấy nhiều rồi, mỗi lần thấy lão Bạch la to một tiếng "quỳ hoa điểm huyệt thủ", sau đó đối phương bị điểm trúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Bạch hoặc là chưởng quỹ văng nước miếng tung tóe dạy dỗ bọn họ.
Tiểu Mễ chính là bị lão Bạch điểm một cái, sau đó bị Đại Chủy coi như món ăn làm cho chết tươi.
Công phu điểm huyệt thật trâu bò. Chẳng phải Cố Mi vì vậy mới bị hấp dẫn sao. Cho nên Mộ Dung Trạm ném cho nàng cành ô liu, nàng động tâm rồi.
Nếu nói dạy công phu điểm huyệt, nói trắng ra chẳng phải là hai người bọn họ sờ soạng lẫn nhau sao. Sợ cái lông, dù sao toàn thân cao thấp của nàng có chỗ nào chưa bị hằn sờ qua? Chẳng những là sờ, ngay cả toàn thân đều bị hắn hôn luôn rổi có được không.
Nàng ho khan một cái, khiêm tốn chút.
Cho nên Cố Mi vừa nghe Mộ Dung Trạm nói như vậy, nàng lập tức trả lời:
"Thật ư?"
Gian kế của Mộ Dung Trạm một lần nữa thực hiện được, khóe môi cong lên, trong bóng tối Cố Mi không thấy rõ nụ cười này của hắn, bằng không thì nàng cần gì phải sợ những lời này bị bác bỏ.
"Thật." Mộ Dung Trạm cười như chú cừu nhỏ, nhưng con sói đói trong lòng bắt đầu rục rịch.
Nói xong câu đó, hắn bắt đầu dạy.
"Trước hết ta dạy muội biết huyệt vị trên người gồm có cái nào."
Bàn tay ấm áp chậm rãi vẽ trên cổ nàng, đánh vào tất cả chỗ mẫn cảm của nàng, nhưng giọng nói hắn nghe ra rất thuần khiết, đây là huyệt vị gì, đây là huyệt vị gì. Sau đó sẽ từ từ đi xuống cửa động, nơi này là huyệt vị gì, nơi này là huyệt vị gì...
Mấy ngày nghiên cứu của Mộ Dung đại gia không phải bằng không, hắn còn rõ ràng thân thể Cố Mi hơn cả thân thể mình.
Cố Mi rất nhanh đã phản ứng với cái gọi là dạy nàng công phu điểm huyệt nhưng rõ ràng mang theo ý tứ khiêu khích này. Nàng cong thắt lưng, khó nén nổi hơi ngẩng đầu.
Thời cơ đã đến, Mộ Dung Trạm quyết định thu lưới. Hắn cũng không đứng dậy đè lên, ở phía sau nàng ôm chặt hơn một chút, hơi tách hai chân nàng ra, sau đó Mộ Dung lão nhị không tốn chút sức chen vào phía dưới ướŧ áŧ dịch thể của Cố Mi.
Vấn đề mấu chốt là khi Mộ Dung lão nhị chen vào, Mộ Dung đại gia của chúng ta còn giả bộ vô tội: "Mi Mi, phía dưới của muội sao lại ướt như vậy, cứ hút tiểu đệ đệ vào?"
Cố Mi cắn răng, cắn một cái như muốn gãy răng. Bây giờ nàng hận không thể xoay người, sau đó cắn chết tươi cái tên vô sỉ Mộ Dung Trạm này.
Mẹ nó! Được lợi còn khoe mẽ chính là nói người như vậy.
Nhưng rất nhanh nàng không còn sức mà tức giận nữa. Động tác của Mộ Dung Trạm quá nhanh quá mạnh, ngoài rên khẽ theo động tác của y ra, trong đầu nàng hoàn toàn không nghĩ được chuyện khác.
Được lắm, cái gọi là dạy nàng công phu điểm huyệt chính là dạy như thế này sao. Sau đó Mộ Dung Trạm lại thi triển chiêu cũ vài lần, vấn đề là như vậy Cố Mi làm sao có thể nhớ được.
Trên cơ thể người vốn có mấy trăm huyệt đạo, hơn nữa mỗi lần dạy chưa được một nửa đã bị hắn giở trò, thẳng tiến vào chủ đề chính...
Cố Mi nghĩ nàng thật đáng thương. Nàng muốn cào tường, nàng muốn đập bàn.
Cho nên cuối cùng, Mộ Dung Trạm lại nói với nàng, bỏ đi, chỉ bằng đầu óc này của muội mà học điểm huyệt xem ra là chưa đủ dùng, muội nhớ kỹ mấy tử huyệt trên cơ thể là được.
Mà không bao lâu, Mộ Dung đại gia lại vì những lời này của hắn mà trả giá đắt.