Cố Mi nghĩ, cẩm y công tử trước mặt này ngại mạng quá dài sao? Dám đến gần nàng, cũng không nhìn xem vẻ mặt núi băng bên cạnh nàng bây giờ đã thế nào rồi.
Cẩm y công tử họ Vương, công tử nhà giàu có nhất Lạc Dương. Cặp mắt đào hoa đuôi mắt hơi cong, lúc nhìn người khác, con ngươi cứ liếc liếc.
Cuộc đời Vương công tử không có sở thích gì khác là thích sưu tầm mỹ nhân mà thôi. Vừa rồi hai tùy tùng của hắn dưới lầu liếc nhìn Cố Mi. “Vô cùng kinh diễm” bọn họ tranh nhau hồi báo với công tử đang tán gái ở nhã gian trên lầu hai.
Vương công tử nghe nói dưới lầu có mỹ nhân, lại nghe hai tùy tùng miêu tả loạn xạ, giống như tiên nữ hạ phàm. Hắn vốn không tin, phàm là nữ tử có chút tư sắc trong Lạc Dương này, người nào mà hắn không biết, từ khi nào lại có một thiên tiên như thế?
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa nhã gian, còn chưa kịp xuống cầu thang, hắn đã thấy Cố Mi đang nghiêng đầu nhe răng cười với Mộ Dung Trạm. Ôi chao má ơi, lúc đó hắn đã bị nụ cười này của nàng làm cho loạng choạng, toàn thân mềm nhũn, suýt chút lăn từ trên cầu thang xuống.
Hắn không có tiền đồ để cho hai tùy tùng dìu xuống lầu, vừa đến gần thì phát hiện mỹ nhân càng đẹp hơn, giơ tay nhấc chân cũng rất đẹp.
Vương công tử xoa nước bọt chảy xuống bên mép cười khúc khích nghĩ, ngày hôm nay thật đúng là ngày ăn mặn, ông trời thực sự tặng cho hắn một tiên nữ rồi.
Thoạt nhìn, tuổi tác tiên nữ không lớn lắm, chắc là mười lăm mười sáu tuổi, cười rộ lên càng ngây thơ. Hay lắm, hắn thích nhất tiên nữ như vậy. Tốt nhất là ở trên giường còn có thể nhíu đôi mày như núi xa, trong mắt rưng rưng nói với hắn: "Ca ca, huynh làm gì thế, muốn hôn người ta sao? Ca ca, huynh nhét vật gì vào bên trong người ta thế? Đau quá, mau lấy ra đi."
Mặt hàng như vậy thực sự là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Vương công tử quyết định, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải nắm được nàng ta trong tay.
Vì vậy hắn thu lại bộ dạng mê gái, chỉnh trang y phục, chưng ra vẻ mặt giống như chào hàng, tự cho là vô cùng phong lưu phóng khoáng, nói với Cố Mi: "Vị tiểu thư này, kẻ hèn này có thể ngồi cùng bàn với nàng không?"
Tay còn khẽ phe phẩy chiếc quạt giấy, đôi mắt phóng điện với Cố Mi.
Cố Mi không hiểu, vị công tử này ngươi nhìn núi băng bên cạnh ta mà còn dám nói ra những lời này?
Quả là có dũng khí.
Cố Mi quyết định, để vị công tử này PK với Mộ Dung Trạm, tiện thể thăm dò xem rốt cuộc võ công của Mộ Dung Trạm cao thâm đến mức nào.
Cho nên nàng nở nụ cười với hắn, dịu dàng nói: "Vị công tử này, xin cứ tự nhiên."
Má ơi, Vương công tử bị nụ cười này của nàng làm cho toàn thân mềm nhũn. Giống như xương sườn rơi vào chảo dầu, vừa nhừ vừa giòn, rưới nước sốt vào là có thể động đũa ngay.
Vương công tử mê gái, khóe môi sắp có nước bọt chảy xuống. Hắn ngây ngây ngốc ngốc muốn chạy đến ngồi bên cạnh Cố Mi.
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, chợt nghe thấy âm thanh lạnh như băng: "Cút."
Hắn giương mắt nhìn thì thấy nam tử đang ngồi bên cạnh Cố Mi kia nói ra chữ này.
May mà vị Vương công tử rất ham mỹ nữ, nhưng không có hứng thú với mỹ nam, bằng không thì hắn phải may mắn thế nào mà ông trời không chỉ mang tới cho hắn một tiên nữ, mà còn mang tới cho hắn một tiên nam?
Mẹ ơi, nếu đặt tiểu quan này trong quán, ngưỡng cửa tiệm ăn kia không khéo bị lún xuống đất mất.
Mỹ nhân trước mặt, Vương công tử không định chấp nhặt với mỹ nam này. Cho nên hắn bày ra một bộ dáng tươi cười hắn tự cho là anh tuấn vô cùng, sau đó tự nhiên đi tới, định ngồi xuống.
Nhưng mới vén được cái vạt áo lên, mông còn chưa tiếp xúc được với ghế, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng nhỏ, cái ghế kia chẳng hiểu sao đã lùi về sau.
Vương công tử ngã chổng vó, tay chân khua khoắng lung tung, Cố Mi đột nhiên liên tưởng tới cái bụng rùa lật lên trời.
Nàng không nhịn được cười phì một tiếng, quay đầu nhìn Mộ Dung Trạm, khá lắm, cả người y không ngừng tỏa ra áp suất thấp cùng bộ dạng cấm đòi tiền.
Mộ Dung Trạm nhìn Vương công tử đang định bò dậy, cầm đũa gắp hạt lạc, định bắn về phía mi tâm người đó.
Một điểm hồng trước mi tâm, người đã chết rồi. Rất sạch sẽ rất gọn gàng, chết trước mặt hắn nhưng không làm bẩn y phục hắn, thậm chí ngay cả món ăn trên bàn y cũng không bị dính bẩn.
Nhưng hắn mới vừa cầm đũa gắp hạt lạc, Cố Mi khẳng định hắn không có chủ ý gì tốt. Nhưng cô nương này không nghĩ hắn sẽ lập tức muốn mạng của Vương công tử, nàng cho là hắn cùng lắm chỉ làm cho Vương công tử tàn phế gì đó.
→_→ Em gái, cô thật sự không hiểu người anh này rồi.
Cố Mi cuống quýt đè tay Mộ Dung Trạm xuống: "Ca, chúng ta phải nói đạo lý."
Ý tứ của nàng là chỉ đến gần thôi mà, hơn nữa người ta cũng không làm gì nàng, huynh tự nhiên lại làm cho người ta tàn phế? Hơn nữa, bị tiếp cận như vậy cho thấy vẻ ngoài của nàng rất đẹp, nên vui mới phải.
Nhưng Mộ Dung Trạm không cho là vậy. Tiểu tử trước mặt này chán sống rồi sao? Dám mơ tưởng đến Cố Mi? Có phải hắn ta ngay cả chữ chết cũng không biết viết thế nào không?
Hiện giờ việc hắn hối hận chính là, tại sao trước khi ra ngoài không bắt Cố Mi che một cái mạng che mặt.
Ánh mắt Mộ Dung Trạm nhìn Vương công tử giống như đang nhìn một người chết. Lạnh lùng, chẳng biết hỗn hợp bao nhiêu tấn băng, khỏi cần phải nói Vương công tử hay là Cố Mi, đều bị hắn làm cho run cầm cập.
Cho nên nàng nắm chặt tay Mộ Dung Trạm, nói lại một lần nữa: "Ca, chúng ta phải nói đạo lý."
Mộ Dung Trạm hơi cúi đầu nhìn Cố Mi. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng nắm chặt tay hắn, làn thu thủy không nhiễm bụi trần trong mắt nàng dường như là không có tâm tình gì.
Nếu như Cố Mi sống ở thế kỷ hai mươi mốt, ra ngoài được một soái ca tiếp cận, chắc chắn lòng hư vinh của nàng sẽ nổ tung, vui mừng không thôi. Nhưng vấn đề là bây giờ đối mặt với núi băng Mộ Dung Trạm, sao nàng còn dám thể hiện ra dáng vẻ vui mừng? Nàng phải kìm nén bao nhiêu mới cho thể làm cho mình thoạt nhìn không có tâm tình gì.
Mộ Dung Trạm lo nghĩ, đứa bé Cố Mi này tuổi còn nhỏ, lại đơn thuần, có lẽ nàng còn chưa từng thấy cảnh gϊếŧ người. Khiến Vương công tử chết không khó, nhưng trước mặt Cố Mi, hằn sợ để lại điều gì ám ảnh trong lòng nàng thì không tốt.
Nói đạo lý phải không? Khóe môi hắn lạnh lùng nhếch lên, đợi sau khi đưa Cố Mi về, hắn sẽ nói đạo lý với Vương công tử thật tốt.
Đạo lý thứ nhất là dao bạc đi vào dao đỏ đi ra, đạo lý thứ hai chính là cho một chưởng vào ngực Vương công tử không biết sống chết kia, chỉnh lại tâm mạch rối loạn của hắn, đạo lý thứ ba là cho hắn uống chút thuốc độc, giày vò hắn mấy ngày mấy đêm để cho độc phát thì chết.
Bỏ đi, vẫn là nói đạo lý thứ ba thì hơn. Hai cái trước chết quá nhanh, có phần quá lợi cho hắn.
Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trạm quét qua Vương công tử còn đang mơ màng trên mặt đất, hứng thú nghĩ khuôn mặt môi hồng răng trắng của hắn khi độc phát thì sẽ vặn vẹo thành thế nào.
Cuối cùng Vương công tử cũng biết Mộ Dung Trạm không phải loại dễ chọc. Hắn tuy thèm muốn mỹ nhân nhưng suy cho cùng cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Hắn được hai tùy tùng đỡ dậy, chạy trối chết, trước khi chạy khỏi cửa tiệm, vấp phải bậc cửa kia một cái lại nhào xuống đất, ngã như chó gặm bùn.
Cố Mi nhìn hắn như vậy, cảm thấy có chút buồn chán. Thật không có cảm giác thành tựu. Nàng còn chưa thấy được Mộ Dung Trạm ra tay nữa, chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến vị công tử này xám xịt chạy mất?
Nhưng nàng vẫn chưa thấy được bất kỳ công phu nào của Mộ Dung Trạm trong truyền thuyết, vậy sau này nàng sắp đặt đại kế chạy trốn thế nào.
Nhưng Mộ Dung Trạm nhìn Cố Mi quay đầu nhìn về hướng Vương công tử rời đi không chớp mắt, trong lòng hắn rất khó chịu.
Thực ra là lão nhân gia hắn ghen tị.
Thần sắc trên mặt hắn hơi trầm xuống, không cần suy nghĩ đã vươn tay phải nắm lấy cằm Cố Mi, xoay mặt đang hướng về phía cửa của nàng lại, quay về phía lão nhân gia y, cho đến khi trong mắt nàng chỉ còn một mình hình bóng y.
Cố Mi suy nghĩ vấn đề kia đến thất thần, không đề phòng thì cằm đã đau xót, sau đó khuôn mặt xem ra vô cùng khó chịu xuất hiện trước mặt.
Nàng đoán nàng lại đạp phải mìn rồi, đắc tội lão nhân gia hắn rồi.
Vậy là phải trả lại tiết tấu sao? Cố Mi buồn bực.
Nhưng sau đó, Mộ Dung Trạm lại không mang nàng ra khỏi cửa tửu lâu, trái lại là kéo nàng đi lên lầu hai.
Trên lầu hai chắc chắn là nhã tọa cố định của lão nhân gia hắn. Bởi vì hắn kéo nàng đi thẳng một mạch, đến lúc rẽ vào gian phòng ở tận cùng kia, sau đó đẩy cửa vào, kéo cả Cố Mi đi vào.
Mới vừa vào cửa, Cố Mi còn chưa kịp thấy rõ bài trí trong phòng đã bị Mộ Dung Trạm hung hăng áp lên tường.
Sau lưng đau đớn, nàng đang định mở miệng kháng nghị. Nhưng vừa mới lên tiếng, Mộ Dung Trạm đã cúi đầu. Hắn không tốn chút sức tiến quân thần tốc. Mang theo mất hứng, mang theo cướp đoạt, vừa mút vừa cắn, vô cùng thô bạo.
Cố Mi rên lên một tiếng, đau đến mức nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Nàng bắt đầu giãy giụa, hai tay chống lên ngực hắn muốn đẩy ra. Nhưng Mộ Dung Trạm nhanh tay hơn, tay phải y giữ chặt hai tay nàng sau đó vòng hai tay nàng ra sau.
Tay không thể dùng, Cố Mi chỉ có thể nhấc chân. Nhưng một chân Mộ Dung Trạm mạnh mẽ chen vào giữa hai chân nàng, Cố Mi nàng ngay cả nhấc chân cũng không có cách nào.
Fuck! Cố Mi âm thầm mắng hắn một tiếng, ngươi có cần thô bạo giống như dục cầu bất mãn vậy không? Dịu dàng một chút thì ngươi sẽ chết à?
Nhưng có vẻ hôm nay Mộ Dung Trạm không chỉ chơi đùa thô bạo với nàng. Hắn hung hăng giày xéo môi nàng một phen, sau đó đột nhiên dùng sức lật người nàng lại.
Hay lắm, bây giờ mặt Cố Mi đang dán chặt lên tường, mà phía sau nàng chính là Mộ Dung Trạm.
Đề phòng hai tay nàng lộn xộn, Mộ Dung Trạm cởi đai lưng bên hông nàng, sau đó quấn vài vòng, thắt nút.
Thực sự là còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả còng tay trong truyền thuyết. Cố Mi khóc không ra nước mắt, hắn định chơi SM hay sao?
Váy bị vén lên cao, sau đó là quần bị cởi xuống.
Dưới thân mát lạnh, nhưng chẳng qua chỉ là chốc lát, tướng quân của Mộ Dung Trạm đã mạnh mẽ đâm vào.
Không thèm để ý Cố Mi đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận hắn chưa, hắn thô bạo luận động, vừa động vừa gằn giọng nói bên tai nàng: "Lần sau còn dám tùy tiện nói chuyện với nam nhân khác hay không?"
Trong đầu Cố Mi lúc này hiện lên mười chữ "không được tùy tiện nói chuyện với người xa lạ".
Đậu má! Tên khốn kiếp Mộ Dung Trạm này, lão nương tùy tiện nói chuyện với nam nhân khác khi nào? Là nam nhân kia chủ động tới nói chuyện với ta có được không.
Tuy trong lòng nàng lửa giận ngập trời, nhưng nét mặt vẫn rất nghe lời nói: "Lần sau không dám nữa."
Lẽ ra nàng rất nghe lời bảo đảm như vậy, Mộ Dung Trạm nên bớt giận mới phải. Nhưng không biết vì sao, hắn lại không chấp nhận việc trong mắt Cố Mi còn có những nam nhân khác. Cho dù là một nam nhân lạ hắn cũng không cho phép.
Huống chi, nàng còn cười với nam nhân kia. Nàng không biết khi nàng cười với gả đó, hắn hận không thể nhào tới bóp chết nàng sao?
Quả thật vẫn không thể mang nàng ra ngoài được. Chỉ cần vừa đi đã không thể tránh khỏi có ánh mắt nam nhân rơi trên mặt, trên người nàng.
Nên làm thế nào mới có thể khiến cho nàng chỉ thuộc về một mình hắn. Ra ngoài đeo mạng che mặt, không cho nam nhân khác thấy dung mạo nàng? Hay là thẳng tay vẽ hoa lên gương mặt này của nàng?
Trong lòng Mộ Dung Trạm rất ấm ức, nhưng hắn không biết nên làm gì bây giờ. Hắn phát hiện mặc dù hắn muốn bóp chết Cố Mi hoặc là khắc hoa lên mặt nàng, nhưng suy nghĩ lại, hắn hoàn toàn không ra tay được.
Hắn có thể rất lạnh lùng phân tích gϊếŧ người thế nào mà tao nhã nhất, làm thế nào đạt đến trình độ giày vò một người, thế nhưng hắn không hy vọng Cố Mi biết hắn như thế. Hắn mong muốn trong mắt Cố Mi hắn vẫn luôn là người bình thường, tuy rằng chính hắn cũng biết tâm lý hắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề này còn không nhỏ.
Hắn quái gở, cố chấp, hắn có du͙ƈ vọиɠ độc chiếm rất mạnh, bản thân không có được thì chấp nhận bị hủy cũng không chắp tay dâng cho người khác, thế nhưng, hắn muốn thể hiện là người bình thường trong mắt Cố Mi dường nào, muốn Cố Mi mãi mãi chỉ cười với một người là hắn, hận không thể chiêu cáo khắp thiên hạ, Cố Mi là của một mình hắn, ai cũng đừng mơ tưởng đến, nếu không hằn sẽ gϊếŧ từng người từng người mơ tưởng đến nàng.
Mộ Dung Trạm càng nghĩ như vậy, động tác của hắn lại càng thô bạo. Đến cuối cùng hắn chỉ hận không thể làm Cố Mi đến chết dưới thân hắn.
Cố Mi bị một loạt động tác này của hằn làm cho không kêu được. Hai tay nàng vô lực chống lên tường, tiếp nhận cú thúc phía sau của Mộ Dung Trạm.
Thế nhưng ngay cả trong cơn thịnh nộ, Mộ Dung Trạm vẫn biết chọn điểm nhạy cảm trên người Cố Mi. Ngần ấy thời gian, hắn tìm tòi hết tất cả điểm nhạy cảm trên người Cố Mi.
Hắn biết rất rõ phải vuốt ve nàng ở đâu, thậm chí là dùng sức lực bao nhiêu mới có thể làm cho nàng hưng phấn nhất.
Cho nên đau đớn của Cố Mi không kéo dài bao lâu. Chất lỏng chảy ra từ cơ thể trợ giúp cho ô tướng quân thô bạo ra vào. Rốt cuộc những điều này không thể coi là thô bạo được, chỉ có thể coi là tình thú.
Tiếng thở gấp yêu kiều không ngừng phát ra trong miệng nàng. Trên người nàng rịn một tầng mồ hôi mỏng, tóc trước trán ẩm ướt dán lên mặt nàng. Thế nhưng hiện giờ nàng không để ý tới những thứ này, cú thúc từ phía sau của Mộ Dung Trạm quả thực khiến cho nàng mê đi.
Ngoài hành lang có tiếng người nói chuyện truyền tới, trong đầu Cố Mi lập tức thanh tỉnh lại, lúc này nàng mới nhớ, nàng và Mộ Dung Trạm đang làm việc này ở nhã gian một tửu lâu.
Dù sao trong lòng nàng cũng thấy sợ, sợ đột nhiên có người đẩy cửa nhã gian, thấy nàng và Mộ Dung Trạm đang làm việc này.
Cho nên nàng bắt đầu giãy giụa, nói thật thấp mà chính nàng cũng không biết mình quyến rũ bao nhiêu: "Bên ngoài... có người. Dừng lại, dừng lại."
Nhưng Mộ Dung Trạm không muốn nghe. Tên đã bắn, hắn không có khả năng thu về.
Chẳng những không dừng lại, trái lại hắn nghe Cố Mi nói bên ngoài có người thì đột nhiên nổi lên một suy nghĩ tà ác.
Hắn ôm nàng, mở cửa sổ, tung người nhảy lên nóc nhà.
Mái ngói được phơi ánh mặt trời thật ấm áp. Hắn đặt Cố Mi nằm xuống, không kịp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, giơ hai chân nàng lên, thắt lưng vươn tới, ô tướng quân lại vào động.
Cố Mi cảm thấy mình thực sự khó chịu muốn chết. Kề sát sau lưng nàng là mái ngói ấm áp, đỉnh đầu là ánh mặt trời chói mắt, bầu trời xanh thẳm và từng đám mây trắng, thế nhưng trước mặt nàng bây giờ có người quỳ gối nhấp nhô ra vào giữa hai chân nàng.
Rõ ràng là không ai nhìn thấy bọn họ đang làm việc này trên mái nhà, nhưng nàng nghe thấy tiếng người đang hô bán đồ ăn dưới lầu, còn có cả tiếng cò kè mặc cả của người mua bánh bao với ông chủ. Những thứ đó gần trong gang tấc, nhưng lại xa tựa chân trời.
Một cảm giác rất kỳ dị, nàng mê man, rất muốn không quan tâm gì nữa. Nhưng nàng vẫn rất sợ, Mộ Dung Trạm va chạm quá lợi hại, nàng sợ khi hằn xông vào, nóc nhà phía dưới không chịu nổi mà sập xuống.
Đến lúc đó nàng còn làm người được không?
Tay nàng run run ôm cổ Mộ Dung Trạm, cố gắng để cho lưng mình cách xa nóc nhà, dường như như thế thì nóc nhà sẽ chịu lực nhẹ đi một chút.
Không chỉ vậy, nàng còn thấp giọng thở hổn hển bên tai Mộ Dung Trạm: "Ca ca, đừng làm ở chỗ này. Muội sợ, muội sợ sẽ có người nhìn thấy."
Mộ Dung Trạm hắn không thèm để ý. Ai thấy thì gϊếŧ chết người đó, người chết sẽ mãi mãi không nhớ được đã thấy cái gì. Thế nhưng hắn nhìn gò má ửng đỏ của Cố Mi, làn thu thủy không nhiễm bụi trần trong mắt kia giờ đây tràn đầy mê đắm, cứ lưu luyến nhìn y như vậy. Hơn nữa nàng còn nũng nịu gọi "ca ca" bên tai hắn.
Như vậy, bất luận Cố Mi nói cái gì, hắn cũng không có cách nào phản kháng. Cho nên hắn ôm nàng, lại từ cửa sổ nhảy vào nhã gian kia.
Cố Mi hoàn toàn không kịp thở, Mộ Dung Trạm lại đặt nàng nằm lên bàn.
Hai chân mở rộng nhất có thể, Mộ Dung Trạm cũng không nói gì, cứ như vậy mà mạnh mẽ chen vào.
Còn Cố Mi chỉ có thể ôm cổ hắn, đầu hơi ngước, khi hắn lên đỉnh xuất ra thì nàng cũng run người đạt tới đỉnh điểm.