Muội Khống

Chương 45




Nước hồ tháng tám phẳng lặng, trong vắt.

Được rồi, thực ra điều này không liên quan gì. Điều Cố Mi muốn nói chẳng qua là, tới tháng tám, nàng rất buồn chán.

Nàng thực sự rất buồn chán. Khách của Thanh Bình lâu không nhiều lắm, làm một tiên sinh tính sổ, nàng quả thực rất rảnh rỗi.

Quá rảnh rỗi nên nàng đi dạo khắp thành Lạc Dương, chỉ thiếu nước đếm từng tảng đá cục gạch khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Lạc Dương này mà thôi.

Tiền lương cao, có thể sống thoải mái ung dung, nhưng Cố Mi không vui mừng nổi.

Bạn nhỏ đây không phải là trạch nữ nhé. Nếu như đặt vào ngày thường, nàng sớm đã ôm túi bạc chạy khắp thiên hạ. Nhưng bây giờ nàng không dám, thậm

chí ngay cả thành Lạc Dương nàng cũng không dám ra ngoài.

Lúc buồn chán nàng chỉ có thể làm đồ ăn ngon.

Chè đậu xanh, nước ô mai ướp lạnh, bánh hẹ, bánh bao màn thầu, mỗi một món nàng đều làm đi làm lại.
Thậm chí có một lần nàng còn thử làm kem.

Kết quả có thể tưởng tượng được, thất bại đến không thể thất bại hơn.

Trong tiểu thuyết xuyên không nói làm các loại đồ ăn ngon hiện đại đều là gạt người!

Hơn nữa có một lần Cố Mi chợt phát hiện, tài nấu nướng của nàng so với Dung Trạm còn kém hơn.

Đêm đó nàng vẫn như thường ngày đến phòng bếp, không ngờ phát hiện, Dung Trạm đang ở đó nhào bột.

Ánh đèn dầu mờ ảo, y một thân áo xanh, khí chất xuất trần như trúc, đang đứng ở đó nhào nặn.

Mặc dù đang nhào bột, nhưng tại sao Cố Mi vẫn cảm thấy quanh người y dường như có sương khói lờ mờ vờn quanh?

Ảo giác, nhất định là ảo giác. Nàng âm thầm tự nói với mình như vậy.

Thực ra đây không phải ảo giác. Trong bếp lò có mấy bó củi, không cháy được, khiến khắp phòng đều là khói.
Dung Trạm bỗng quay đầu nhìn thấy Cố Mi đang từ từ hóa đá đứng ở cửa, dĩ nhiên không ngờ tới, hơi nở nụ cười, giọng nói trong như nước suối trong núi:

"Cố Mi."

Cố Mi đang ngưng trệ dần dần lấy lại ý thức, nặn ra một bộ dáng tươi cười đi vào: "Dung Trạm."

Nhưng một nam tử khí chất lưng thắt tạp dề, tay áo xắn lên quá nửa, nhìn thế nào cũng không ăn khớp.

Bị y nhìn bằng ánh mắt đó, bản năng tay sai của Cố Mi lập tức phát tác: "Có muốn ta giúp một tay không?"

Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận. Mẹ nó đây là không có việc gì làm tự mình kiếm chuyện sao? Y nghìn vạn lần đừng đồng ý.

Nhưng Dung Trạm đồng ý thật. Y rất tự nhiên gật đầu: "Cũng được. Vậy giúp ta rửa thức ăn đi."

Vì vậy Cố Mi lon ton đi rửa thức ăn giúp y.

Thực ra cũng chỉ có rau cải trắng, dưa chua và thịt nạc.
Cố Mi vừa rửa, vừa nhìn trộm Dung Trạm nhào bột.

Nàng có thể nói, nàng cảm thấy ngay cả khi y nhào bột cũng rất đẹp không?

Vừa chậm rãi nhào, vừa từ từ thêm nước, Cố Mi nghĩ y thật kiên nhẫn.

Nếu là nàng, nàng sẽ không chậm rãi nhào một cục bột như vậy đâu.

Nhào bột xong rồi, y cầm một tấm vải ẩm phủ lên cái chậu nhỏ kia, sau đó quay lại cười hỏi nàng: "Rửa xong chưa?"

Cố Mi vội vàng gật đầu, cầm thức ăn đã rửa xong đưa cho y.

Dung Trạm nhận lấy, đợi cho ráo nước rồi cầm dao thái.

Ngón tay y thon dài trắng nõn. Cố Mi nghĩ đây không phải là bàn tay đàn dương cầm thì cũng là bàn tay cầm dao phẫu thuật, nhưng đôi tay này bây giờ lại thái rau, ồ, đó cũng là một loại thỏa mãn thị giác.

Khi y thái thịt, Cố Mi càng nghĩ đây chắc chắc là đôi tay cầm dao phẫu thuật, miếng thịt nạc kia được thái mỏng đều đặn, nàng cảm giác y giống như vô cùng quen thuộc từng thớ thịt này.
Đương nhiên, sau khi cô em Cố Mi hiểu rõ bộ mặt thật của Dung Trạm, nàng nhớ tới cảnh thái thịt này, cảm giác duy nhất là buồn nôn.

Khi đó nàng vô cùng hoài nghi, lúc y gϊếŧ người có phải cũng cảm thấy như cầm dao phẫu thuật hay không, tao nhã, từ từ cắt trên người từng miếng thịt một.

Lăng trì đúng chuẩn.

Nhưng Dung Trạm chẳng nghĩ nhiều thế. Y vẫn lạnh lùng quăng ra hai chữ "phiền phức".

Không sai, thói quen gϊếŧ người một chiêu chí mạng, sẽ không để cho kẻ đó chịu giày vò.

Về phần nguyên nhân, y có bệnh sạch sẽ. Y nghĩ một đao gϊếŧ người như vậy sẽ có máu phun ra ngoài.

Cho nên thông thường y đều một kiếm đâm trúng mi tâm hoặc tim, sau đó nhanh chóng lùi về sau, không cho máu làm bẩn y phục mình.

Mà bình luận của Cố Mi đối với việc này chỉ có hai chữ "biếи ŧɦái"!
Nhưng bây giờ, Cố Mi bị biểu hiện bên ngoài của Dung Trạm che mắt. Nàng rất vui vẻ cùng y gói bánh chẻo.

Nàng gói không được đẹp lắm. Vốn nghĩ nặn ra một hình thù gì đó, cuối cùng làm chẳng ra đâu vào đâu.

Dung Trạm thì ngược lại, tay trái nâng vỏ bánh chẻo đã được cán mỏng, tay phải cầm đũa, lấy một chút nhân bánh cho lên trên, sau đó cứ như vậy chậm rãi gói lại.

Chốc lát một chiếc bánh chẻo đã xuất hiện.

Gói một cái bánh chẻo mà thôi, có cần phải nghệ thuật thế không?

Cố Mi oán thầm. Thực chất chính là nàng không biết làm bánh chẻo mà thôi.

Nhưng nàng đặc biệt giỏi phá đám.

Bánh chẻo hình thù kỳ quái không ngừng xuất hiện trên tay nàng, nàng không thấy ngại, ngược lại cho là quang vinh, sau đó tiếp tục không ngừng cố gắng.

Dung Trạm cười nhìn nàng gây rối. Ngọn đèn dầu lờ mờ, nụ cười thấp thoáng của nàng.
Y bỗng nhiên có cảm giác gia đình.

Cố Mi chơi xong rồi, vỗ vỗ bột mì trên tay, dứt khoát đi tới bếp lò khơi củi ở đó.

Không làm được bánh chẻo, nhưng thêm củi nấu nước nàng vẫn còn làm được.

Nàng ngẩng đầu, hai mắt cười lấp lánh: "Dung Trạm, Dung Trạm, nước sôi rồi. Có thể cho bánh chẻo vào chưa?"

Vừa rồi bận rộn một trận, nàng đã sớm đói bụng.

Dung Trạm nhìn tro bụi trên mặt nàng nở nụ cười: "Có thể rồi."

Từng cái bánh chẻo nổi lên, rót một chút giấm, Cố Mi ăn rất nhanh.

Khi nàng đã buông đũa, Dung Trạm còn đang chậm rãi ăn.

Cảm giác lúc này của Cố Mi là, cứ đứng lên như vậy, có cảm giác giống như huynh muội.

Có một ca ca để trêu đùa, cảm giác cũng không tệ. Hơn nữa người ca ca này, xem ra còn đối với mình rất tốt.

Cố Mi là người khi đã quen thuộc thì sẽ đạp lên mũi người khác, nàng nhận thấy thái độ của Dung Trạm đối với mình đã thay đổi, không có việc gì sẽ kéo
Dung Trạm chạy đi đâu đó chơi.

Dù sao cũng là huynh muội mà, đáng lẽ quan hệ vốn nên thân thiết chút.

Nàng chỉ nghĩ đơn giản như vậy, chưa từng suy nghĩ tới, nếu nàng và Dung Trạm không phải huynh muội ruột thì sao?

Dòng chảy thời gian cứ như vậy trôi qua. Thậm chí Cố Mi nghĩ, đời này của nàng cứ bình thản trôi qua như vậy.

Thế nhưng có một ngày, nàng gặp lại Tống Sở.

Mà lúc đó, đã là cuối tháng tám đầu tháng chín rồi, mùa hạ nóng bức đã bắt đầu chậm rãi qua đi.

Hôm đó, hình như Dung Trạm không có ở đây. Mà nói chính xác là ngày hôm qua cũng không thấy.

Có đôi khi Dung Trạm sẽ không ở Thanh Bình lâu, Cố Mi cũng chưa bao giờ hỏi. Hỏi cái gì? Việc riêng của người ta mà thôi. Không chừng người ta ra ngoài tìm chị dâu cho nàng đấy.

Nàng ôm tay áo, nghiêng người tựa vào quầy, cùng Bánh gạo nhỏ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe thấy có người kinh ngạc gọi một câu: "Hồng Dao?"
Trong lòng nàng đột ngột nảy lên một cái.

Ở nơi này, tất cả mọi người gọi nàng là Cố Mi. Mấy tháng đã qua, thậm chí nàng đã nhanh chóng quên mình từng được gọi là Hồng Dao.

Nàng cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt đào hoa của Tống Sở gần trong gang tấc.

"Hồng Dao, quả thật là ngươi."

Giọng của Tống Sở lần này không có kinh ngạc, chỉ có vui mừng.

Mà Cố Mi đã nhanh chóng ra tay nắm lấy cổ áo hắn, lực đạo lớn tới mức gần như muốn lôi hắn đến quầy hàng.

"Tống Sở? Sao ngươi lại ở đây? Liêm Huy đâu? Gần đây huynh ấy thế nào?"

Liêm Huy. Rõ ràng đã giả vờ quên hắn, nhưng khi nhìn thấy người có liên quan đến hắn, ngay lập tức muốn hỏi tình hình gần đây của hắn.

Tống Sở nhìn nàng, không nói gì. Trong cặp mắt đào hoa có một nỗi ưu tư ẩn giấu.

Cố Mi nắm cổ áo hắn cũng run lên. Không phải Liêm Huy hắn đã xảy ra chuyện gì chứ? Lẽ nào cha hắn thực sự ngu muội, nàng đi rồi còn đánh hắn sao?
"Liêm Huy huynh ấy, có phải huynh ấy đã xảy ra chuyện gì không?"

Giọng nàng từ từ thay đổi. Không còn vui vẻ trêu đùa cùng Bánh gạo nhỏ như vừa rồi, trái lại có hơi run rẩy.

Tống Sở thở dài một hơi: "Tìm một nơi yên tĩnh, ta nói tỉ mỉ cho ngươi."

Cố Mi gần như được hắn kéo lên lầu hai vào một căn nhã gian, đóng cửa lại, bất an đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống: "Ngươi nói đi."

Ánh mắt Tống Từ dời từ hai tay nắm chặt của nàng lên mặt nàng.

Trên mặt nàng không che giấu được vẻ căng thẳng.

"Nhìn đủ chưa? Nói mau."

Bị hắn nhìn như vậy một hồi, Cố Mi cảm giác tim nàng như muốn nhảy ra ngoài.

Tống Sở thở dài một hơi. Tim Cố Mi đập thình thịch, hai tay càng nắm chặt hơn.

"Hồng Dao, có thật ngươi không biết gì không?"

Cố Mi nhíu mày: "Biết cái gì? Liêm Huy huynh ấy thế nào rồi?"
"Trang Thu Dung chết rồi." Tống Sở hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Nhưng Cố Mi không quan tâm chút nào: "Ta không quan tâm cái này. Ta chỉ muốn biết, bây giờ Liêm Huy huynh ấy thế nào rồi?"

Tống Sở nghi hoặc nhìn nàng một cái: "Trang Thu Dung đã chết, vậy mà ngươi lại không có một chút phản ứng?"

Lông mày Cố Mi càng nhíu chặt hơn: "Ta nên có phản ứng gì? Nói thật, ta không quan tâm chút nào. Ta chỉ muốn biết chuyện của Liêm Huy. Bây giờ huynh ấy sống có tốt không? Đừng có lằng nhằng nữa, nói mau."

Nàng sắp gấp muốn chết, nhưng người trước mặt này tại sao lại không nói gì.

"Liêm Huy không thể nói hắn tốt, cũng không thể nói không tốt. Từ sau khi ngươi mất tích, Liêm Huy ngay cả vết thương trên người chưa lành, ngày thứ hai đã đi tìm ngươi khắp nơi. Về phần hắn bây giờ ở đâu, ta cũng không biết."
Mũi Cố Mi bỗng nhiên chua xót. Đồ ngốc này. Sở dĩ nàng rời đi, không phải là mong muốn hắn có một cuộc sống tốt sao? Tìm nàng làm gì? Tìm được thì làm sao? Nàng và hắn, vĩnh viễn cũng không thể rồi.

Cứ như vậy quên đi giang hồ, là kết cục tốt nhất rồi.

Tống Sở nhìn Cố Mi cúi đầu, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Trang Thu Dung đã chết, ngươi không có lời gì muốn nói ư?"

Cố Mi ngẩng đầu, vành mắt hơi hồng: "Ta có thể nói lời gì? Chẳng lẽ muốn ta nói, nàng ta chết là tốt, chết hay, chết tuyệt lắm sao? Tuy rằng trong lòng ta quả thực cũng nghĩ như vậy."

"Nhưng có người nói, là ngươi gϊếŧ Trang Thu Dung."

"Là ai?" Cố Mi kinh ngạc nhìn hắn. Đêm đó nàng khắc hoa lên mặt Trang Thu Dung, có trời đất chứng giám, như vậy cũng không thể dồn Trang Thu Dung đến chỗ chết chứ? Chẳng lẽ nàng ta tỉnh lại, thấy mình bị hủy dung, sau đó tự sát?
"Sư phụ ngươi, Thông Nguyên Tử." Tống Sở chậm rãi nói.

Cố Mi càng thêm kinh ngạc. Nàng thực sự ngày càng không hiểu tên khốn này muốn làm gì. Nàng ta không phải tự sát?

Cố Mi nghĩ hay là hỏi cho rõ ràng.

Lần này, Tống Sở cho một câu trả lời chắc chắc: "Khám nghiệm tử thi, hai vết dao trên mặt không đủ trí mạng. Trí mạng là vết dao trên cổ. Qua da thịt bên ngoài, tất nhiên không phải tự sát."

Nhưng Cố Mi cũng rất chắc chắn đêm đó nàng chỉ vạch hai vết dao trên gò má nàng ta mà thôi. Về phần vết đao trên cổ Trang Thu Dung...

Nàng đột nhiên cảm thấy nàng đã đoán được ai hạ thủ rồi.

Tên khốn này rốt cuộc muốn làm gì? Gϊếŧ đồ đệ của mình, sau đó lại giá họa cho nàng?

Thần tình trên mặt Cố Mi biến đổi nhanh chóng. Đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là vô cùng kinh ngạc, sau đó nữa, là bình tĩnh lại.
Tống Sở quan sát nàng, sau đó nói tiếp: "Trang gia ở thành Dương Châu nói nhất định là ngươi, bây giờ Trang gia đã tố cáo chuyện này với Tri phủ. Sư phụ ngươi Thông Nguyên Tử cũng đã đến công đường, nói là trước giờ ngươi và Trang Thu Dung bất hòa, hơn nữa chính bản thân ông ta, cũng bị ngươi chuốc thuốc mê. Việc này, khi nha dịch tìm được ông ta và Trang Thu Dung, quả thực ông ta vẫn đang hôn mê. Nơi Trang Thu Dung chết, còn có một cây chủy thủ nhuốm máu, cây chủy thủ này là của ngươi phải không?"

Cố Mi cười nhạt: "Không sai, là của ta. Bây giờ nhân chứng có, vật chứng cũng có, ngay cả động cơ gϊếŧ người của ta cũng có. Có phải lập tức định tội cho ta?"

Tống Sở gật đầu: "Tri phủ Dương Châu đã phát lệnh truy nã, Trang gia còn xuất ra một ngàn lượng tiền thưởng. Hồng Dao, bức họa truy nã ngươi, e là bây giờ đã dán khắp nơi rồi."
Cố Mi rùng mình, nhưng nàng ở Lạc Dương, quả thật không biết chuyện này.

Nàng đã đi dạo từng ngóc ngách ở Lạc Dương, nhưng thực sự không phát hiện ra ở đâu dán lệnh truy nã của mình.

Tống Sở dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, cũng nhíu mày nói rằng: "Nhưng mà rất kỳ quái, ta ở trong thành Lạc Dương, vẫn chưa phát hiện ra lệnh truy nã ngươi."

Cố Mi đột nhiên hiểu ra. Nàng nghĩ có lẽ Dung Trạm đã ở giữa động tay động chân.

Quả nhiên, có một ca ca cường đại, chớp mắt có một loại cảm giác ở trên cao: "Tống Sở, ngươi có tin ta gϊếŧ Trang Thu Dung hay không?" Cố Mi đột nhiên hỏi.

Tống Sở cười: "Nói thật, lúc trước ta không biết. Thứ nhất ta không biết Thông Nguyên Tử, thứ hai ta không thân quen Trang Thu Dung, trước đó ta nghĩ, nếu ngươi gϊếŧ nàng ta, vậy đương nhiên là có lý do của ngươi. Nhưng bây giờ, ta gặp được ngươi, nhìn phản ứng của ngươi khi nghe được chuyện này, ta chỉ biết, Trang Thu Dung không phải do ngươi gϊếŧ."
Cố Mi vỗ vai tán thưởng hắn một cái, huynh đệ tốt.

Nàng dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ trong lòng.

Tống Sở mỉm cười: "Đừng nhìn ta như vậy. Còn nhìn ta như vậy, ta sẽ nghĩ là ngươi bị vẻ anh tuấn tiêu sái của ta mê hoặc rồi đấy, không kịp đợi phải gả cho ta ngay."

Cố Mi làm vẻ mặt muốn ói, sau đó nàng lại hỏi một câu: "Liêm Huy thì sao? Huynh ấy có tin là ta gϊếŧ Trang Thu Dung hay không?"

Đây là câu nàng muốn hỏi nhất. Nàng muốn biết, Liêm Huy hắn nghĩ như thế nào.

Tống Sở lắc đầu: "Ta không biết. Nhưng ta không muốn lừa dối ngươi, lúc đó, hắn thấy thanh chủy thủ kia, quả thực biến sắc. Sau đó hắn nói ngươi là thê tử của hắn, cho dù ngươi làm chuyện gì sai lầm, hắn đều sẽ cùng ngươi gánh chịu. Hắn muốn đi tìm ngươi, cho dù tìm từng ngóc ngách trên thế gian này hắn cũng phải tìm được ngươi."
Lòng Cố Mi theo những lời này mà nhói lên một cái. Nàng không nói rõ được tâm tình của nàng lúc này là gì.

"Tống Sở." Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói. "Có thể đừng nói cho người khác biết, ta đang ở đây được không?"

"Bao gồm cả Liêm Huy."

Cố Mi chậm rãi gật đầu, giọng nói chua chát: "Phải. Bao gồm cả huynh ấy."

Tống Sở đi rồi. Kỳ thực hắn cũng chỉ đi đến những nơi gần Lạc Dương mà thôi.

Cố Mi ngồi ở sau quầy, tinh thần sa sút mất mấy ngày.

Thời tiết tháng bảy mát mẻ, tháng tám chưa qua.

Khí trời đã bắt đầu lạnh dần. Sáng sớm sương mù, buổi chiều mờ sương.

Tết Trung thu đã tới rồi.

Đây là tết Trung thu đầu tiên nàng trải qua ở niên đại này.

Tết Trung thu ở kiếp trước thực ra cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua cũng giống như ngày thường nằm trước máy tính lên mạng mà thôi.
À, sẽ còn ăn bánh trung thu nữa.

Nhưng ở niên đại này tết Trung thu rất náo nhiệt. Thậm chí mấy ngày trước tết Trung thu, đám Bánh gạo nhỏ cũng đã rất háo hức.

Bánh gạo nhỏ lôi kéo Cố Mi không ngừng nói với nàng hoa đăng vào tối Trung thu ở Lạc Dương đẹp thế nào, đa dạng thế nào.

Nhưng Cố Mi vẫn không vui vẻ nổi.

Nàng nhớ tới Liêm Huy đã từng nói với nàng, sau này từng ngày lễ, ta và muội sẽ cùng nhau trải qua.

Hôm Trung thu, Thanh Bình lâu ngừng kinh doanh một ngày. Chưa tới chạng vạng, tất cả mọi người đã ra ngoài.

Cố Mi nằm bò lên bàn ở đại sảnh dưới lầu, buồn bực không vui.

"Sao lại không ra ngoài đi chơi cùng bọn họ?"

Giọng nói ôn hòa của Dung Trạm vang lên sau lưng nàng.

Khoảng thời gian này y rất ít khi ở Thanh Bình lâu, không biết hôm nay trở về lúc nào. Còn nàng đương nhiên cũng không biết.
Cố Mi cúi đầu: "Không có tâm trạng."

Bộ dạng của nàng trong mắt Dung Trạm, đầu cúi thấp, lông mày nhíu lại, còn khẽ cắn môi dưới.

Dáng vẻ rất tủi thân.

Thực ra Dung Trạm rất muốn hỏi, là ai chọc cô mất hứng? Nói ra xem. Ca ca gϊếŧ hắn giúp cô.

Nhưng y không hỏi gì cả, chỉ tiếp tục ôn hòa nói: "Hoa đăng Trung thu ở Lạc Dương rất đáng xem. Đi thôi, đi ngắm với ta."

Nếu Dung Trạm đã nói như vậy rồi, Cố Mi nàng còn dám nói không đi sao?

Hoa đăng quả thực rất phong phú, cũng rất đẹp.

Cố Mi nhìn đám người rộn rộn ràng ràng, không biết vì sao, nàng vẫn không vui vẻ nổi.

Nếu như hôm nay nàng ra ngoài cùng Liêm Huy, có lẽ, nàng sẽ rất vui vẻ.

Nàng ngồi xổm trước bờ sông, nhìn nam nam nữ nữ xung quanh nhắm mắt thành tâm hứa nguyện, nhưng nàng thậm chí ngay cả có nguyện vọng gì cũng không biết.
Nàng từ từ cầm hoa đăng trong tay thả vào trong nước, trong lòng thở dài một hơi, nếu như bây giờ ước nguyện có thể trở thành sự thật, vậy hãy để cho nàng xuyên về đi.

Nàng không muốn ở niên đại này nữa. Nàng nghĩ, có lẽ, thật sự không có gì đáng lưu luyến.

Nàng vịn đầu gối từ từ đứng lên, nhìn mọi người đi lại ở bờ bên kia.

Nhưng bỗng nhiên, nàng trợn to mắt.

Đối diện có một người, mặc trường sam xanh, gò má anh tuấn, đây không phải

Liêm Huy thì là ai?

Tuy rằng cách xa, nhưng nàng chỉ nhìn qua đã nhận ra hắn.

Hắn đi giữa đám người, cô đơn lẻ bóng. Rõ ràng là có nhiều người như vậy, nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy bóng lưng hắn tiêu điều.

Cố Mi cảm thấy rất muốn khóc. Nàng nghĩ nàng sẽ gọi to tên hắn.

Nhưng nàng không làm gì cả. Thậm chí nàng không dám nhìn hắn nữa.
Gặp rồi thì thế nào? Lúc đó nàng và Liêm Huy không chỉ cách nhau một con sông này thôi.

Ngưu lang chức nữ yêu nhau, Vương mẫu chỉ cần một dải ngân hà là có thể chia rẽ hai người họ.

Một năm một ngày gặp nhau trên cầu hỉ thước, nhưng còn lại ba trăm sáu mươi tư ngày nên làm gì bây giờ?

Cả một đời lại chỉ có mấy ngày?

Liêm Huy, Liêm Huy, Cố Mi che mặt.

Nhưng trong đôi mắt ngấn lệ nhòe đi, nàng vẫn nhìn thấy Liêm Huy chậm rãi nghiêng đầu, dường như đang nhìn về phía nàng.

Cố Mi nhanh chóng bắt được cánh tay Dung Trạm, ngửa đầu nhìn y: "Dung

Trạm, giúp ta một chút, giúp ta một chút. Ta không muốn để hắn thấy ta."

Dung Trạm như có điều suy nghĩ nhìn về phía bờ bên kia.

"Dung Trạm, giúp ta một chút, giúp ta một chút." Cố Mi còn đang thỉnh cầu.

Dung Trạm cúi đầu nhìn nàng. Vành mắt hồng hồng, lóng lánh lệ.
Nhưng lệ này không phải rơi vì y.

Y đưa tay, ôm nàng vào lòng.

"Như vậy, hắn sẽ không nhìn thấy cô."

Xiêm y trước ngực ẩm ướt, đó là nước mắt Cố Mi rơi vì Liêm Huy.

Y bình tĩnh nhìn về phía bờ bên kia, bóng lưng kia đã biến mất. Trong lòng nhanh chóng ra quyết định, cái tên Liêm Huy này, y kiên quyết không thể giữ lại.

Y không thể để cho trong lòng muội muội duy nhất trên đời này của y còn có vị trí của người khác.

Không chỉ là nói đến, ngay cả nghĩ cũng không được. Y phải diệt trừ tận gốc.

Trong lòng nàng, chỉ có thể có một mình y. Y muốn nàng ngoại trừ y ra thì không có ai khác.

Cố Mi dựa vào trong ngực Dung Trạm âm thầm chảy nước mắt. Hồi lâu, nàng nhẹ giọng hỏi: "Hắn đi chưa?"

Dung Trạm nhìn đám người đối diện, rõ ràng Liêm Huy đã sớm không còn ở đó, nhưng y vẫn chậm rãi nói: "Chưa."
Còn cánh tay ôm nàng vẫn không thả lỏng, trái lại còn chặt thêm.

Hôm sau, Dung Trạm không ở Thanh Bình lâu.

Còn Cố Mi cúi đầu tay cầm bút lông, ngây ngốc nhìn sổ sách, lơ đãng nghe đám Bánh gạo nhỏ nói về cảnh tượng náo nhiệt tối qua.

Bút lông không cầm chắc, rơi xuống, theo quầy hàng lăn xuống đất.

Cố Mi ngổi xổm xuống định nhặt cây bút lông.

Thân hình nàng hoàn toàn bị quầy hàng che lấp, cho nên nàng không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ nghe thấy giọng nói vui mừng của Bánh gạo nhỏ:

"Khách quan mời vào bên trong. Ở đại sảnh hay là nhã tọa trên lầu?"

Sau đó nàng nghe thấy một giọng nói khàn khàn, trầm thấp.