Cố Mi cho rằng, xế chiều hôm nay sau khi nàng bày tỏ sự quan tâm đối với Dung Trạm, thì lần sau đó gặp y cũng phải ngày sau đó.
Nhưng không ngờ, buổi tối đã gặp y luôn.
Nói chuẩn ra, là lúc ăn cơm tối.
Khi đó, trong khách điếm vắng tanh, nàng cũng Bánh gạo nhỏ đang vui vẻ bày biện ghế và đĩa bát, sau đó hai người đang suy nghĩ tối nay có món gì ngon.
Món ăn là Tiểu đậu tử và Tiểu Tôn mang ra. Có mặn có chay, có nóng có lạnh, cuối cùng là một cái tô canh sườn nấu mướp, thật ngon chết mất.
Lý chưởng quỹ không ở đây, nói là ra ngoài tiếp bạn cũ. Có một bàn toàn món ăn, cũng chỉ có năm người ăn.
Không có ông chủ ăn cơm cùng là thoải mái nhất. Chân giò lợn kho trong tay Cố Mi đang được gặm cắn hăng hái, ánh mắt vừa liếc, đã thấy cánh cửa ở hậu viện được người ta đẩy ra.
Người tới áo xanh tóc đen, dáng người bất phàm, chính là Dung Trạm.
Mấu chốt là y phục y mặc trên người chính là đồng phục thái cực nàng đưa cho hắn lúc chiều.
Y nhàn nhạt đưa mắt nhìn một vòng, sau đó rất tự nhiên dừng lại trên người
Cố Mi.
Cố Mi thật sự, trong nháy mắt không cầm nổi chân giò heo, cầm không được buông không xong.
Cuối cùng, nàng vẫn đặt chân giò đang gặm dở vào bát, lúng túng nở nụ cười, miễn cưỡng quay về phía y gật đầu, chào hỏi: "Ăn chưa vậy?"
Nàng cho rằng Dung Trạm nhất định sẽ nói ăn rồi. Dù sao tới đây cả tháng, Dung Trạm còn chưa ăn với họ bữa nào. Theo tin tức nàng đánh hơi được từ Bánh gạo nhỏ, Dung Trạm này hơi mắc bệnh sạch sẽ, không dễ ăn chung với người khác.
Vậy mà, Dung Trạm lại gật đầu, hời hợt nói: "Chưa ăn."
Thật sự là cuống đến không thể cuống hơn, Cố Mi chỉ có thể nói tiếp: "Vậy thì, ăn cùng đi?"
Kì thực đây chỉ là lời khách sáo thôi mà, đại ca đừng cho là thật nhá.
Nhưng Dung Trạm tưởng thật luôn. Y chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh nàng, lạnh lùng nói: "Được."
Một bàn bốn người vào giờ khắc Dung Trạm xuất hiện đều thu lại vẻ ăn như hổ vồ, nắm đũa chờ lúc Dung Trạm đi, sẽ tiếp tục ăn như cày. Nhưng ai ngờ, Cố Mi lại tự nhiên giữ y lại ăn cùng. Mà Dung Trạm còn ở lại thật!
Bốn người đều dùng ánh mắt khiển trách với Cố Mi.
Cố Mi khóc không ra nước mắt. Các bạn hữu, đừng trách tôi mà. Tôi đây thật sự là khách khí nói bừa thôi, ai ngờ lão nhân gia lại cho là thật.
Nàng chẳng còn cách gì khác là đứng dậy đi tới nhà bếp lấy thêm bát đũa. Biết Dung Trạm có bệnh sạch sẽ, ở trước mặt y còn dùng nước trà cọ rửa một lần, sau đó hai tay cung kính đưa tới.
Dáng vẻ khúm núm nịnh bợ là kiểu gì thế? Người đang dưới mái hiên, sao không cúi đầu được. Nàng còn đang mong được người ta che chở sau này.
Dung Trạm yên tâm thoải mái nhận bát đũa từ Cố Mi, sau đó bắt đầu lấy rau, ăn cơm.
Những món của hắn đều là món chay, Lúc ăn cũng từ tốn, so với vẻ ăn hầm hố của năm người họ, Dung Trạm này ăn cơm tao nhã đến kinh ngạc.
Nhưng ăm cơm không phải nên như hổ như sói à? Cố Mi vẫn thích kiểu cách đó hơn.
Nhưng Dung Trạm ăn tao nhã vậy, nàng ăn thô lỗ cũng ngại. Cho nên nàng đành phải ăn kỹ nuốt chậm theo.
Trái lại bốn người kia, tất cả đều nhìn đĩa rau như sắp đánh nhau, cũng đành ăn lịch sự.
Trong đại sảnh tự nhiên yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng bát đũa va nhau.
Người nào cũng ăn cơm từ tốn, chỉ hận không thể nhai miếng cơm bảy, tám lần, sau đó mới nuốt.
Mãi đến lúc Dung Trạm ăn xong, buông đũa xuống. Trong lòng năm người khác đều nhẹ nhõm.
Sẽ chờ y tiêu sái rời đi, sau đó lại vui vẻ ăn.
Nhưng Dung Trạm hình như không định thế, ngồi nghiêm không nhúc nhích.
Bốn người kia lại dùng ánh mắt khiển trách Cố Mi rồi. Ý rất rõ, mau nghĩ cách tiễn ông chủ đi.
Cố Mi sao dám đuổi khách. Nàng không những không đuổi, còn nịnh nọt nói: "Vậy thì, có muốn uống chút rượu không? Đã ướp lạnh, uống rất ngon."
Rượu đã ướp mà rượu dương mai, uống trong miệng hơi chua, ngọt ngọt. Giữa hè uống một chén, rất lợi tiêu hóa. Vừa ăn bát cơm vừa uống, càng ăn nhiều.
Sau khi ăn uống một chén, càng dễ tiêu.
Cố Mi thất, nàng đúng là có tiềm năng làm nha hoàn.
Dung Trạm nghe vậy cười nhẹ, giọng nam trung thanh trong cùng với rượu dương mai đã ướp lạnh, thực sự có thể an ủi lòng người trong ngày hè oi bức.
"Không cần. Ta không uống rượu."
Cố Mi lấy làm lạ. Nàng thấy, xem dáng dấp Dung Trạm, có vài hũ chẳng sao cả đâu nhỉ.
Thời khắc mấu chốt, Bánh gạo xen vào một câu: "Cố Mi tỷ, tỷ không biết à? công tử nhà ta đúng là không thể uống. Ngài ấy uống một phát, sẽ cả người nổi mẩn."
Cố Mi hiểu rồi, đó là dị ứng rượu trong truyền thuyết.
Nàng vội nở nụ cười xin lỗi với y: "Ngại quá, ta không biết."
"không sao."
Nói xong, Dung Trạm cũng đứng dậy: "Các người ăn đi, Ta đi trước."
Một đám người sớm đã đậu lòng không nổi chi mong y phắn nhanh. Giương mắt nhìn bóng y biến mất, vội vã ném sạch vẻ lịch sự đi, bắt đầu ăn như hùm như sói.
Sau khi no nên, Bánh gạo đánh ợ một cái nói chuyện với Cố MI: "Haizz, Cố Mi tỷ, công tử hôm nay lại ăn với chung ta. Có phải mặt trời mọc phương Băc không?"
Cố Mi ngồi trên ghế dài, nhìn con thiêu thân đang quấn quanh ngọn đèn dầu, hững hờ nói: "Chỉ là ăn chung bữa cơm, làm gì ghê gớm thế."
Con ngươi của bánh gạo sắp rớt ra rồi. Hắn sát người lại, chỉ hận không thể gào lên: "Ngạc nhiên? Vừa nãy quả tim của đệ cũng sắp nhảy ra ngoài rồi đấy. Tỷ phải biết, đệ mười tuổi tới Thanh Bình lâu làm việc, sắp sáu năm rồi, nhưng đây là lần đầu thấy công tử ăn cơm chung với chúng ta đấy."
Cố Mi hứng thú: "Chẳng lẽ là công tử hắn không hợp tính, không vừa mắt các người, cho nên không ăn cùng?"
Bánh gạo nhỏ lắc đầu: "Cũng không phải. Công tử đối bọn đệ rất tốt. Bình thường nói chuyện cũng ôn tồn. Chỉ là con người công tử, nói sao nhỉ, thích làm gì cũng làm một mình. Ra ngoài một người, ăn cơm một người, ở hậu viện cũng một người, xem ra thực là có chút, cảm giác cô đơn."
Cố Mi giật khóe miệng. Y cô đơn. Dưới tay y chắc phải có hơn trăm người ấy chứ? Đây chỉ là khép kín mà thôi.
Bánh gạo còn đang nói Dung Trạm bất phàm thế nào. Mà gan bàn chân Cố Mi đã chảy mồ hôi, nhỏ xuống.
Thực nóng quá mất. Về tắm nước nóng, bi thương trèo lên giường, quạt không rời tay một khắc. Nhưng chẳng tác dụng gì, đong đưa qua lại toàn gió nóng.
Cố Mi trên giường lăn qua lộn lại như bánh rán, thấy y phục trên lưng đã đẫm
mồ hôi, dính sát trên người, không thoải mái.
nàng ngồi dậy, lại nằm xuống. Sau đó ngồi dậy, lại nằm xuống...
Như vậy mấy lần, nàng cuối cùng không chịu nổi, liền cầm quạt, chạy ra ngoài.
Mục tiêu là cái bể nước ở chòi nghỉ kia.
Hậu viện Dung Trạm có hai cửa vào hai cửa ra. Lý chưởng quỹ và bánh gạo đều ở đằng trước, Dung Trạm ở trong một mình.
Mà lúc Cố Mi tới Thanh Bình lâu, Dung Trạm dù chưa nhận nàng vào đây, nhưng bánh gạo nhỏ mang hành lí cho nàng, đúng là đưa nàng tới nơi này.
Nghĩ tới việc ở cùng Dung Trạm, tối thiểu còn tránh được nguy hiểm bị Thông Nguyên Tử bắt đi giữa đêm, vì vậy Cố Mi thản nhiên tiếp nhận chỗ này.
Dựa lưng vào đại thụ đón gió.
Nhưng lúc này, Cố Mi cẩn thận từng tí rời phòng, cẩn thận từng tí nhìn quanh.
Kệ Hồng Dao cùng với Dung Trạm có phải huynh muội không, nhưng chí ít, Cố Mi nàng với y thì không phải. Vì vậy buổi đêm trong thời đại này, không nên gặp vẫn hơn.
Nhìn quanh một lần, yên lặng, chỉ có tiếng trùng kêu. Không nói bóng người, bóng ma cũng không có.
Vì vậy Cố Mi yên tâm, rón rén bước tới đình hóng gió.
Đầu tiên nàng buông rèm ở bốn phía xuống, như vậy tối không lo bị muỗi đốt.
Sau đó nàng thoải mái nằm dựa, thư thả thở dài một hơi.
Gió đưa hương, trúc đóng sương. Cố Mi thấy, chẳng có tí khô nóng nào.
Nàng mơ màng bắt đầu ngủ, trong sương mù thấy tiếng bước chân, có người đặt thứ gì đó lên nàng.
Nàng còn nghĩ là ở nhà, trở mình, mơ màng gọi mẹ, lại ngủ tiếp.
Nhưng nàng không ngờ, cái lan can quá hẹp, nằm ngang người thôi, làm gì có chỗ mà xoay qua?
Cho nên lúc nàng trở mình, đã thấy sẽ rơi xuống đất.
Nhưng bỗng có người vững vàng đón lấy cơ thể sắp rơi của nàng.
Trong mũi là hương thơm dễ chịu. Hơn nữa sờ vào trơn bóng, Cố Mi nghĩ là con gấu bông trên giường, theo bản năng ôm lấy.
Dung Trạm bị nàng dùng sức ôm đầu tiên là ngẩn nguwoif, đợi lúc phản ứng lại muốn kéo nàng, nàng càng ôm siết hơn, gò má còn trượt qua trượt lại trong lòng y, lại mơ hồ kêu một tiếng mẹ.
Nhưng Dung Trạm rất muốn nàng mơ hồ gọi y ca ca.
Y chưa từng tiếp xúc thân thể với ai, không hiểu sao giờ lại ôm Cố Mi không buông.
Cơ thể mềm mại, ôm vào ngực cũng không có nặng. Nhưng y thấy rất kỳ thú.
Y cúi đầu, nhìn Cố Mi ngủ say trong lòng. Lông mày cong, mũi vênh vểnh. Hai mắt linh động dù đang nhắm chặt, nhưng y vẫn tưởng tượng được lúc nó mở ra.
Mỗi lúc nàng cười, nụ cười trong đáy mắt, mày cong cong, người ta nhìn vào cũng vui. Mà khi nàng nghĩ gì đó, con ngươi đen láy xoay chuyển, vô cùng linh động.
Kỳ thực nàng không biết che dấu. Mọi cảm xúc, đều lộ trên mặt. Nhưng bản thân nàng không biết.
Nàng lần này tới Thanh Bình lâu, mặc dù trong một tháng không gặp. Nhưng ngày nào, y cũng âm thầm theo sát từng hoạt động của nàng.
Ban ngày là Cố Mi cười tươi tắn, buổi tối đều âm thầm khóc lóc, vừa khóc, vừa thấp giọng gọi Liêm Huy, Liêm Huy.
Không biết tại sao, lúc đó, y rất muốn gϊếŧ Liêm Huy.
Thế gian này, y chỉ có một người thân, vậy người thân đó, cũng chỉ nên có mình y.
Y không cho phép trong lòng nàng có ai khác.
Lần đầu tiên y hối hận, hai lần gặp Liêm Huy, không trực tiếp đánh một chưởng tới.