Dung Trạm hơi nâng tán dù lên, quay về phía Cố Mi nở nụ cười.
Cố Mi lúc đó nghĩ là, trong mưa một khóm hoa nhài nở, mùi hương thanh tân thoang thoảng.
Dung Trạm chậm rãi đi tới, sau đó thu dù lại, nghiêng người dựa vào cây cột trên hành lang.
Ánh mắt Cố Mi từ trên mặt chuyển qua vạt áo y.
Ừm, y phục xanh nhạt của y vẫn hơi ướt, thậm chí có chỗ còn lấm bùn.
Về phần giày của y, càng ướt hẳn một mảng.
Cũng may, cũng may, y phục giày dép có ướt có bùn, xem ra y vẫn là người thường. Không thì nàng thật sự nghĩ là, y là thượng tiên trong truyền thuyết.
Bước đi không chạm đất.
Thượng tiên trong truyền thuyết chậm rãi rũ nước trên ống tay, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống tảng đá Cố Mi vừa ngồi vào.
Chỗ ngồi bị cướp, Cố Mi không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng tới bậc cửa ngồi xuống.
Nàng sao dám ý kiến? Nàng vừa nhìn Dung Trạm một cái, đã định thốt ngay câu nói, ông chủ.
Nhận nàng làm tiên sinh sổ sách, còn cho nàng lương bổng, không phải ông chủ thì là gì?
Cố Mi ngồi ở ngưỡng cửa bắt lấy hai tay. Nàng không biết nói gì với y.
Chủ ý nàng không biết Dung Trạm đối với nàng bây giờ, là thái độ gì.
Nếu là nói căm ghét nàng, thì hai lần gặp trước, y vẫn cười với nàng ôn hòa, thậm chí lần thứ ba lúc nàng tự tiến cử, y cũng cười đồng ý, cho nàng làm tiên sinh tính sổ.
Còn nói không ghét thì. Vậy tại sao, từ sau một tháng nàng tới Thanh bình lâu, Dung Trạm đều không gặp nàng. Thậm chí nghĩ xa chút, lần hai sau khi gặp ở khách điếm, hôm sau hắn đi không một lời chào.
Được rồi. Cố Mi quyết định không nghĩ mấy vấn đề này nữa. Y là ông chủ phát lương cho nàng, mà nàng, chỉ là thuộc hạ dưới tay hắn thôi.
Thuộc hạ cần gì quan tâm ông chủ thích hay ghét mình? Chỉ cần làm tốt phận sự, yên phận nhận lương là được.
Đặc biệt là loại thuộc hạ chẳng có chút cầu tiến như Cố Mi. Kì thực vốn coi ông chủ như không tồn tại. Vui vẻ thì tôi tiếp ông, không vui, bà đây sẽ tránh xa.
Ông chủ giờ đang an nhiên ngồi trên tảng đá, mắt nhìn thuộc hạ không cầu tiến đang ngồi gần mình.
"Cố cô nương," Ông chủ mở miệng, âm thanh trong trẻo, như trong mộng cảnh.
Cố Mi ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy là gọi tôi Cố Mi đi. Không thì, gọi là tiểu Cố?"
Đây mới là xưng hô nên có của chủ tớ chứ? Tự nhiên gọi tôi Cố cô nương, cả người tôi sắp toát mồ hôi lạnh rồi.
Dung Trạm lựa chọn xưng hô là, Cố MI.
"Cố Mi, vừa rồi thấy cô ngẩn người. Đang nghĩ gì thế?"
Cố Mi nhìn màn mưa trước mặt, ánh mắt bắt đầu bi thương: "Đang nhớ nhà."
"Nhà?" Dung Trạm đối với câu trả lời này của nàng dường như hơi bất ngờ, "Cô còn có người nhà sao?"
CỐ Mi lắc đầu: "Không có. Ta không cha không mẹ, là cô nhi. Có điều, ta rất muốn có một mái nhà."
Nhưng chỉ một chút thôi, nàng đã có rồi. Cùng với Liêm Huy.
Dung Trạm bắt đầu trầm mặc, lâu sau hắn mới chậm rãi nói: "Kỳ thực, ta cũng
muốn có một mái nhà."
Cố Mi quay đầu nhìn hắn, nhẹ hỏi: "Người nhà của huynh đâu?"
Dung Trạm nhìn những giọt mưa trước mặt đang nhỏ xuống từ mái hiên, từng giọt, nối liền, rơi xuống ô gạch đá vuông, có những bọt nước bắn tung, sau đó trong nháy mắt tan biến.
Mà dưới mái hiên, mưa gió kết màn, tí tách mãi không dừng.
Tiếng nói của hắn phảng phất trong tiếng mưa vang lên, ẩn hiện hư vô: "Đã từng có nhà, nhưng giờ không còn."
Cố Mi khẽ ồ một tiếng, giọng mang đau thương: "Vậy thì huynh như ta, trên đời đã không còn người thân nữa rồi."
Dung Trạm bỗng quay đầu nhìn nàng.
Ánh mắt Cố Mi né tránh không kịp, vừa hay đối diện với ánh mắt của hắn.
Trong lòng nàng hốt nhiên hoảng hốt, nhưng cũng chưa tránh đi, lại dũng cảm nhìn thẳng hắn.
Nhưng Dung Trạm chỉ hơi nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn những giọt mưa nhỏ xuống dưới mái hiên.
Cố Mi ngồi đó, không dám lên tiếng, không thể làm gì khác ngoài việc im lặng cùng hắn.
Nhưng Dung Trạm bỗng lại phá tan sự yên tĩnh này.
"Thực ra, ta còn có một muội muội."
Tim Cố Mi sắp nhảy ra rồi: "Hả?"
Dung Trạm lại tự nói tiếp: "Muội muội cùng cha khác mẹ. Chỉ là, ta cũng không quá thích muội muội này. Ta hay nghĩ, muội muội này, nên giữ lại, hay để nó biến mất đây."
Cố Mi cảm thấy, lần này vẻ mặt nàng đã trắng bệch đi.
Không hiểu sao hôm nay Dung Trạm lại nói những điều này. Có lẽ do cơn mưa
này khiến không khí quá tốt. Mưa bụi lờ mờ, trời đất tĩnh lặng, chỉ có hai người đứng dưới mái hiên nghe tiếng mưa rơi.
"Phụ thân ta và mẫu thân trước đây tình cảm cũng không phải tốt, nhưng cũng không phải xấu. Nếu người phụ nữ kia không xuất hiện, có thể hai người họ vẫn sẽ tương kính như tân. Mà ta, có lẽ một đời thanh thản không gợn sóng trôi đi. Nhưng bỗng nhiên, người phụ nữ đo xuất hiện. Cha của ta vì bà ta mà điên loạn, không nghĩ tới điều gì nữa. Mà mẹ của ta, bị đố kị dằn vặt điên cuồng. Hai người cùng điên, cuối cùng tự hủy diệt đối phương."
Cố Mi cảm thấy, nàng lần này nên phản ứng thế nào, hẳn là nên tiếp tục im lặng?
Dung Trạm dường như đắm trong hồi ức. Hắn hơi ngửng đầu, nhìn giọt mưa rơi từ trên cao xuống, vẫn như cũ nói chuyện chầm chậm.
Nhưng, hắn không phải nói cho Cố Mi nghe. Là nói cho bản thân nghe, hoặc là đang nói cho tiếng mưa rơi trong trời đất nghe.
"Người phụ nữ kia bị phụ thân dẫn về. Sau đó bà ta hạ sinh nữ nhi. Phụ thân ta thương yêu vô cùng, cả ngày đều ẵm bồng. Kỳ thực, lúc đó ta cũng ghen ghét.
Bởi vì từ nhỏ, phụ thân rất ít ôm ấp ta, thậm chỉ còn hiếm khi cười với ta. Nhưng lúc ông ấy ở cùng đứa trẻ kia, trên mặt toàn nụ cười. Khi đó ta đã nghĩ, tiểu cô nương này, ta không muốn giữ lại. Ta cũng đã làm vậy, thừa lúc phụ thân không có mặt, ném nó vào trong nước. Khi đó ta đứng trên bờ nhìn nó từ từ chìm xuống, ban đầu rất vui sướng, nhưng đến lúc sau, không biết tại sao, ta lại kéo nó lên."
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn Cố Mi, ánh mắt đăm chiêu, nhìn thấy từng chút sợ hãi của nàng.
Cũng may hắn chỉ nhìn như thế một lát, sau đó rất nhanh đã quay đầu trở lại, rồi nói tiếp: "Khi ta vớt đứa bé lên, ôm vào lòng. Nó khóc không dừng, ta rất tức tối, nhưng vẫn từ từ dỗ nó. Vậy mà nó lại nở nụ cười với ta. Nụ cười mềm mại, mơ hồ không rõ gọi ta là ca ca. Phút giây đó, ta vốn muốn bóp chết nó nhưng không xuống tay được. Rồi sau đó, qua mấy tháng, trong nhà có chuyện, nó và mẫu thân nó cùng biến mất rồi. Ta nghĩ là, đời này sẽ không gặp nữa, nhưng ông trời vẫn để chúng ta gặp lại. Nó liều lĩnh xông đến trước mặt ta, khi đó ta nhận ra, nó đã lớn rồi."
Cố Mi giật khóe miệng, nói vậy, lẽ nào trong đầu huynh, muội muội huynh còn chưa trưởng thành chắc?
"Lần thứ hai gặp nó, ta nhớ tới cảnh phụ mẫu ta kéo nhau chết năm đó. Sau đó trong nhà tan hoang, lòng người phân tán. Mà ta, vốn có thể sống thanh tịnh đơn giản, nhưng vì những điều này mà sóng gió kéo tới. Vì vậy, lần thứ hai gặp lại, ta muốn nó biến mất trước mặt mình, thậm chí khiến nó biến mất trên đời. Chỉ là, mỗi lần muốn ra tay với nó, nhưng ta lại nghĩ thế gian rộng lớn thế này, ta chỉ có một người thân là nó. Vì vậy, thời gian gần đây, ta rất buồn khổ. Cố Mi, cô thấy, nếu cô là ta, cô sẽ làm gì?"
Rõ ràng là sóng gió chập trùng, nhưng nói ra từ miệng y lại từ tốn như vậy. Thậm chí trên mặt y từ đầu tới cuối chẳng thay đổi gì, chỉ là trong ánh mắt, như có sự đau khổ thật.
Cố Mi cẩn thận từng chút tìm từ ngữ:"Huynh cũng nói, thế gian lớn như vậy, nhưng huynh chỉ có một người thân. Vì vậy, huynh làm sao để cô ấy biến mất được. Huynh không những không thể để cô ấy biến mất, trái lại nên quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy, không để ai tổn thương cô ấy."
Dung Trạm nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt mang theo chút, rối ren?
Y quả là rối ren rồi. Cố Mi thấy mình không nhìn lầm. Đây là, vì chưa nghĩ ra nên đối phó muội muội thế nào à?
Cố Mi thấy y chưa quyết, lập tức hỏi ngược lại: "Huynh thấy ta nói đúng không? Cô ấy dù sao cũng là muội muội duy nhất của huynh. Nếu cô ấy chết rồi, thế gian chỉ còn mình huynh thôi. Lẽ nào huynh muốn thế?"
Lâu sau, Dung Trạm mới thu lại ánh mắt nhìn nàng, nhưng hắn ngước đầu về trước, không nói gì.
Cố Mi thấy tim nàng nảy lên thình thịch, không thể an ổn.
Nhưng nàng bỗng nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Dung Trạm: "Không sai. Thế gian lớn vậy, ta chỉ có nó là người thân. Từ nay về sau, ta nên quan tâm nó, bảo vệ nó, không để người khác tổn hại nó.
Cố Mi sắp kích động tới khóc rồi. Nàng có thể cảm thấy bản thân có bảo hiểm trọn đời nhỉ? Mẹ nó, ai cũng coi nàng là đứa ngốc à? Lúc ở Liêm gia, nàng qua lời của Thông Nguyên Tử và Liêm bảo chủ biết Mộ Dung Huyền có con trai là Mộ Dung Trạm. Mà sau đó lúc nói chuyện trên phố với Thông Nguyên Tử, nàng biết thông tin then chốt, đó chính là, nàng và Liêm Huy sau khi gặp thích khách, Thông Nguyên Tử còn ba lần ra tay, chỉ là không biết ai âm thầm cản trợ, lúc này mới có thể khiến nàng và hắn tới Liêm gia an toàn. Mà lúc đó nàng đã nghĩ, kẻ ngăn cản Thông Nguyên Tử cướp người, tuyệt đối không phải Liêm Huy, bằng không, vốn không cần thần bí thế, cái gì cũng giấu. Mà chỉ có thể là người liên quan tới nàng. Không, nói đúng ra, là cùng Hồng Dao có liên hệ. Tuy rằng Cố Mi không biết mối quen biết của Hồng Dao trước kia, nhưng nàng biết Hồng Dao 16 năm không rời Hoa Sơn nửa bước, vậy người quen chỉ có thể trên Hoa Sơn rồi. Như vậy, tóm lại, không khó đoán, người thần bí sau lưng, khả năng cao chính là người Cố Mi quen.
Nhưng sau khi nàng hạ sơn, hình như người quen cũng chỉ có Dung Trạm. Hơn nữa khả nghi nhất là, sau lần gặp ở khách điếm, ban đầu thái độ Dung Trạm không tệ, nhưng sau khi hắn hỏi vài vấn đề, thái độ đã khác, thậm chí đi không từ biệt.
Nhưng những vấn đề hắn hỏi, sau này nhớ lại, không phải để xác nhận, hoặc là nói, là thân phận thực của Hồng Dao.
Như vậy liên hệ cả câu chuyện, Cố Mi có một suy đoán can đảm.
Dung Trạm chính là Mộ Dung Trạm!
Không phải chỉ khác họ à? Huynh quá là không có đạo đức nghề nghiệp, họ cũng đổi? Không thì ta cũng chưa chắc liên hệ ra được.
Phim truyền hình hay như vậy. Hành tẩu bên ngoài, muốn che dấu thân phận thật, không dùng họ cha, chỉ dùng họ mẹ.
Mười ngày qua nàng cũng âm thầm dò xét được, kết luận là, nắm đó phu nhân Mộ Dung Huyền là họ Dung.
Như vậy kết cục đã rõ. cho nên ý nghĩ chạy trốn của nàng thay đổi, chạy tới Thanh Bình lâu ở Lạc Dương tìm y.
Không nói Dung Trạm từng phá kế hoạch của Thông Nguyên Tử, chí ít hắn với muội muội còn có chút lòng. Quan trọng nhất, trong tay nàng có át chủ.
Lá bài này khiến nàng thấy, lúc nàng công khai thân phận của mình với hắn, Dung Trạm sẽ bảo vệ nàng.
Nói chung, không thể cùng đường chính đạo nữa. Tên biếи ŧɦái Thông Nguyên Tử đó, chỉ sợ ông ta tung tin, những kẻ chính đạo kia đều vùng lên.
Cho nên nàng chỉ có thể cầu xin Dung Trạm.
Dung Trạm không phải tà phái, cũng không phải chính phái, Nghiêm túc mà nói, lúc trước Huyền Li phái chính là ở giữa hắc bạch.
Nhưng chẳng quan tâm chuyện này, có thể khiến nàng không lọt vào tay tên điên Thông Nguyên Tử là được.
Nói tới cha để Hồng Dao, Cố Mi cũng hơi mơ hồ. Lúc trước thông Nguyên Tử nói với nàng, Triệu Vô Cực là cha nàng, nhưng rồi lại bảo là Mộ Dung Huyền.
Nàng than thay, thiên hạ này, sợ rằng chỉ có Thông Nguyên Tử đó biết ai mới là thật thôi. Ngay cả Dung Trạm, e còn không biết.
Nhưng vậy thì sao, chỉ cần Dung Trạm nghĩ nàng là muội hắn là được.
Nhưng Cố Mi không ngờ là, Dung Trạm này ban đầu phân vân, là muốn giữ hay gϊếŧ nàng.
Mẹ nó! May là y đã nói rõ, đồng thời còn u sầu hỏi nàng, nếu nàng là y, nàng sẽ làm gì.
Cố Mi lúc đó hận không thể nói, dùng tính mạng của huynh bảo vệ ta đi Mộ Dung đại gia.
cũng may Mộ Dung đại gia úa dễ để nàng thuyết phục.
Trái tim nhỏ của nàng, bây giờ còn đang loạn lên. Này không khác gì một lần nhảy dù. Có lẽ trong một tháng này, hắn đang nghĩ cách diệt nàng đấy.
Cố Mi lệ rơi đầy mặt. Cha ơi, giang hồ hiểm ác, thật sự cần cẩn thận cẩn thận mà!