Muội Khống

Chương 41




Qua hai lần gặp gỡ Dung Trạm, trong tưởng tượng của Cố Mi, người như Dung Trạm, vốn là kiểu người cao cao tại thượng, xem nhẹ chúng sinh, dù có là chuyện lớn lở trời hắn cũng chẳng đổi sắc.

Chính là thượng tiên trong tiểu thuyết kiếm hiệp dựa trên mây cao, nhìn xuống chúng sinh vẻ lạnh nhạt.

Không dính chút khói bụi trần gian.

Nhưng, Cố Mi tuyệt đối không ngờ rằng, Dung Trạm vốn không như vậy.

Hôm đó Cố Mi đứng trong đại sảnh Thanh Bình lâu, nhìn thấy Dung Trạm vén màn lên, thứ nhìn thấy đầu tiên không phải nét cười nhàn nhạt trong mắt hắn, mà là những chấm trắng trên ống tay áo màu xanh nhạt của hắn.

Đó chính là bột mì!

Mà sau đó, lúc thân quen với Bánh gạo nhỏ, hắn nói với Cố Mi, lúc nàng tới tìm công tử nhà hắn, là hắn chạy đi thông báo cho công tử.

Khi đó công tử nhà hắn đang làm gì vậy? Dung Trạm không vướng khói bụi trần gian trong mắt Cố Mi, đang ở trong bếp nhào mì.
Cố Mi không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình.

Mà Bánh gạo nhỏ thì hết sức phấn khởi khoe khoang tiếp với nàng, công tử nhà ta lợi hại lắm. Chớ nhìn bình thường hắn không thích ra ngoài, chỉ ở trong nhà. Nhưng hắn nấu ăn rất ngon, đặt biệt là các loại món tráng miệng. Phàm là món tráng miệng có trên đời này, chẳng có món nào công tử không thạo.

Cố Mi lại thần người ra. Lẽ nào đây là chàng trai nội tâm đa tài trong truyền thuyết?

Mà Bánh gạo nhỏ này, chính là tiểu nhị bê lê ướp lạnh cho nàng và Liêm Huy.

Cố Mi nhớ, khi đó nàng thấy Bánh gạo nhỏ nhìn thấy nàng bị điểm huyệt, không thể động đậy chút nào, vẻ bình tĩnh của hắn, khó khiến người không kinh ngạc, khiến cho nàng thoáng cái cảm thấy Bánh gạo nhỏ này tuyệt không phải kẻ thường, chính là cao thủ ẩn mình trong truyền thuyết.
Ngay cả một sư quét lá bình thường trong Thiếu Lâm tự, cũng có thể là Kiều bang chủ mà Cố Mi ngưỡng mộ nhất, thì có chuyện gì mà không thể chứ?

Nhưng mà ngươi từng thấy qua cao thủ ẩn mình như thế này sao?

Bánh gạo nhỏ chỉ hận không thể luyên thuyên cả ngày, không phải kéo Cố Mi qua nhà công tử hắn để ăn, thì sẽ kể với nàng đủ thứ chuyện hay trong tửu lâu.

Kì thực mấy chuyện hay đó, cũng chỉ là, lợn ở đông thôn sinh một ổ heo con, lại còn, quả phụ nhà ở phố tây hình như có tình lang, còn có nhà ai đó, buổi tối bị trộm, chẳng qua chỉ là mất cái giày vải nát tươm mà thôi.

Cố Mi đỡ trán. Nàng đỡ trán một cách mệt mỏi. So với tưởng tượng trong đầu nàng là chuyện võ lâm đại sự, hoặc là quốc gia đại sự hoàn toàn không ăn rơ gì.

Nhưng Bánh gạo nhỏ nói không biết chán. Ngày nào lúc bưng nước dọn bàn, vẻ bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn cứ như chẳng để tâm thứ gì, nhưng mỗi khi cầm cái khay rỗng đến sau quầy, đều mang mọi chuyện hắn vừa nghe rõ ràng bên ngoài thuật lại cho Cố Mi.
Cố Mi có thể không nghe mà? Nhưng nàng vốn không có lựa chọn.

Thanh Bình lâu rất ít người, Cố Mi đếm hai tay là đủ.

Đỉnh cao nhất của kim tự tháp, boss đại chính là công tử Dung Trạm của họ. Có điều Dung Trạm cơ bản tương đương với chưởng quỹ, vốn chẳng rời hậu viện. Theo như Bánh gạo nhỏ tiết lộ, Dung Trạm hoặc ở hậu viện nghiên cứu món mới hay món tráng miệng, không thì xem sách, chăm cá, trồng hoa, sinh hoạt thoải mái.

Cố Mi rất ghen tị. Đây chính là cuộc sống nàng....khao khát nhất đấy.

Mẹ nó có tiền hay ghê. Có thể làm gì là làm, không làm gì cũng được. Nói cách khác, ai không muốn làm để kẻ khác làm? Ai không muốn trồng hoa du lịch chứ, nhưng không có tiền chịu thôi.

Cố Mi ước ao khen thị. Đáng tiếc kẻ khiến nàng ghen tị, từ khi nàng tự đến đây đề cử làm việc, bao ngày tháng nay, đều không gặp y.
Có điều cũng tốt, boss không lắc lư trước mắt, vậy thì nhân viên quèn như nàng cũng ung dung tự tại vô cùng.

Có điều, boss không lắc lư trước mắt, tiểu boss lại sớm tối ra vào.

Tiểu boss đó, là Lý chưởng quỹ.

Lý chưởng quỹ chính là người Cố Mi gặp đang đứng nói chuyện với Dung Trạm khi trốn ở hậu viện Thanh Bình lâu, thông báo Trương tiên sinh muốn từ chức.

Lý chưởng quỹ trạc 50, thanh âm nói chuyện không nhanh không chậm, quý chữ như vàng, bình thường không dễ nói chuyện. Nói kiểu thô thiển, mười gậy đánh không tới mông một người.

Có điều ông ấy rất tốt. Ngay cả lần trước Bánh gạo nhỏ bất cẩn làm rơi cái đĩa, cái khay, ông ta cũng chỉ đi tới hời hợt nói một câu, lần sau cẩn thận, sau đó thì

thôi.

Cố Mi lúc đó trợn trừng mắt. Ông ấy, ông ấy không trừ tiền của bánh gạo nhỏ!
Mà trong tửu lâu có tiểu nhị thì đương nhiên là Bánh gạo nhỏ. Cố Mi đánh giá người này bằng tám chữ, nhỏ người ma mãnh, nói nhiều liên mồm. Xác định xong xuôi!

Còn một tạp dịch nữa, là Viên đậu nhỏ. Chính là người Cố Mi thấy ngủ gật sau quầy lần trước.

Đậu nhỏ ngược lại với Bánh gạo, ít lời, rất an tĩnh. Cười lên cũng khá ngon nghẻ.

Tới bếp trưởng là Lão Triệu, còn có một trợ thủ là Tiểu Tôn.

Thêm phòng thu chi của Cố Mi, ông chủ Thanh Bình lâu chỉ có 8 người làm công.

Một tửu lâu ba tầng lớn vậy, mà chỉ có bảy người!

Cố Mi ban đầu rất hồ nghi với việc này. Nàng thấy, bảy người sao đủ. Trên dưới ba tầng này, cho dù chỉ có 50% khách, cũng không đủ người.

Trừ đi Dung Trạm và Lý chưởng quỹ, hai người này dù gì cũng là boss, tính gì chuyện họ đi làm việc?
Lý chưởng quỹ còn ok, lúc siêu bận, còn có thể tiếp khách. Nhưng Dung TRạm thì? Khỏi tính tiếp khách, Cố Mi tới săp mười mấy ngày, chẳng gặp hắn một lần. Càng khỏi nói khách tới ăn cơm.

Lại trừ đi Cố Mi.

Được rồi, nàng chỉ là thu chi, cũng chỉ lĩnh tiền lương của tiên sinh tính tiền, nàng không dưng đi chào khách làm gì? Có phải hâm đâu?

Mấu chốt là không ai trả tiền để nàng làm thế cả.

Vì vậy tửu lầu này tính toán đâu đấy trên dưới, làm việc thực sự, chỉ có bốn người thôi.

Bốn người, bốn người.

Nhưng sau đó, Cố Mi hiểu rồi.

Thanh Bình lâu này, bình thường vốn không có khách.

Trang trí xa hoa, vị trí xa hoa, thức ăn có thể xem là tinh xảo. Nhưng lại không có người khách.

Quả là vô lý.

Cố Mi thầm thăm dò Bánh gạo, chẳng là giá đắt quá?

Bánh gạo khinh bỉ nàng, món ăn đắt là một mặt, nhưng chủ yếu nhất, nguyên nhân chủ yếu, hắn cũng không biết.
Cố Mi không hề lưu tình đạp thẳng một cái, vậy mà còn tỏ vẻ nguy hiểm.

Bánh gạo vuốt gáy cười hì hì: "Cố Mi tỷ, khách không nhiều thì sao? Tiền công lấy rồi, việc làm thì ít. Làm gì ở đâu có chuyện tốt như thế. Hơn nữa, công tử chẳng quan tâm chỗ này kiếm được tiền không, thì ta quản làm gì?"

Cảm giác Dung Trạm chẳng qua chán quá mở tửu lâu chơi, căn bản không quan tâm làm ăn kiếm lời.

Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy? Không có việc gì làm ném tiền vào nước, nghe thử tiếng kêu à?

Cố Mi lại bày tỏ sự ghen tị.

Có thể sống thanh nhàn, tiền thành đống, còn không phải làm việc thật tốt.

Không có chuyện gì thì tán phét với Bánh gạo, nghe nói những chuyện bịa thú vị của ông chủ Trường Tây, Cố Mi thấy, nàng thật thích cuộc sống này.

Chỉ là mỗi đêm nằm mơ, nàng đều nhớ lúc Liêm Huy ôm nàng, nũng nịu với nàng, Hồng Dao, ta chỉ cần muội. Những người khác, ta không cần.
Nàng lệ rơi đầy mặt mà tỉnh lại, nhìn bóng trăng trước cửa, lại mất ngủ.

Rời Liêm gia nửa tháng, Liêm Huy, Liêm Huy, vết thương trên huynh ngươi lành chưa? Lúc này huynh đang làm gì vậy? Có quên ta không?

Cố Mi ôm chăn, đầu tựa vào trong, khóc nấc thành tiếng.

Tại sao muốn đơn giản ở bên nhau lại khó vậy?

Nhưng ban ngày, nàng vẫn là Cố Mi vui vẻ cười đùa trêu ghẹo với Bánh gạo nhỏ, thi thoảng còn ham ăn, chạy vào phòng bếp, vênh mặt bảo lão Triệu làm cho nàng chút đồ tráng miệng tươi mới.

Nhưng nỗi đau xót và trống vắng trong lòng, cho dù ăn bao nhiêu mĩ vị đều

không thể bồi đắp được.

Nàng luôn nhớ tới từng chút từng chút khi ở cạnh Liêm Huy. Vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc của hắn, vẻ kiêu ngạo khó chịu của hắn, vẻ đàng hoàng trịnh trọng của hắn, nhưng trong lòng đang xấu xa làm sao "xơ múi" được nàng, bị nàng đoán được thì làm vẻ không chịu nhận.
Chỉ cần nghĩ tới những điều đó, Cố Mi đều buông đũa, dù ăn gì thì miệng cũng nhạt như nước ốc.

Nàng thực sự kích động muốn quay lại đó xem xem, hoặc tìm người dò tin.

Nhưng nàng không dám.

Nàng sợ Thông Nguyên Tử. Nàng cũng sợ mình lún sâu không thoát được.

Vì nàng biết rõ, nàng và hắn, không có tương lai.

Không phải nàng không muốn nỗ lực, chỉ là giữa nàng và Liêm Huy có Liêm bảo chủ, còn có Thông Nguyên Tử, hai người đó, người nào nàng cũng chịu thua.

Nàng rất ích kỉ, cũng rất nhát gan. Nàng chỉ đơn giản là muốn sống, nên phải học được cách buông tay.

Chỉ là Liêm Huy, thì ra muốn buông bỏ huynh, lại đau lòng như thế.

Ngày 25 tháng bảy, đã tròn một tháng nàng rời bỏ Liêm Huy, nàng viện cớ với Lý chưởng quỹ, đi ra ngoài một lát.

Lạc Dương là chỗ hay, phố lớn ngõ nhỏ, người như dệt cửi.
Cố Mi đi thoải mái không có điểm đến. Vừa đi, vừa nghĩ lại từng kỉ niệm với Liêm Huy từ lúc xuyên qua tới giờ.

Liêm Huy, để ta nhớ đến huynh lần cuối đi. Qua hôm nay, ta sẽ quên hết về huynh.

Bầu trời có tiếng sấm. Sấm dứt, mưa rào tầm tã trút xuống.

Cố Mi không mang ô. Nàng tìm ngay một mái hiên, ngồi trên tảng đá, tay đỡ mặt nặng nề, buồn bực ngán ngẩm nhìn trận mưa lớn này, chờ nó dừng.

Nhưng trận mưa này hình như không định ngớt. Trời dần tối lại, nàng cũng bắt đầu sốt ruột.

Hoàng hôn mưa bụi, màn mưa như khung dệt, nhưng chợt có một bóng áo xanh với cây dù, chậm rãi lướt trong mưa.

Cố Mi đứng dậy.

Là Dung Trạm.