Từ đó sư thúc liền ở lại Tư Quá Nhai. Buổi tối đầu tiên khi hai người ở chung, Cố Mi thấy thực xoắn xuýt quá, ánh mắt vị sư thúc này nhìn nàng thật không đơn giản, cô nam quả nữ cùng ở trong một động, liệu có chăng...có chăng lúc nào đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Nhưng sự thực chứng minh là nàng cả nghĩ, sư thúc thực sự lương thiện, thậm chí nửa đêm khi nàng đạp chăn y còn tỉ mỉ giúp nàng kéo lại chăn.
Vậy là nàng sẽ cố ý giả vờ ngủ thϊếp đi, kỳ thực trong tay đang nắm chặt một cây chủy thủ.
Chủy thủ là nàng tìm được trong phòng của nguyên thân. Suốt hai mươi ngày qua chưa từng rời thân. Nói đùa chứ, nếu không có gì phòng thân, nàng làm gì có gan ở lại Tư Quá Nhai này nhiều ngày như vậy.
Tuy rằng nàng mang theo có vậy. Nhưng nếu thực có chuyện, một cây chủy thủ nhỏ thì có thể dùng vào đâu đây.
Cố Mi cũng đã vững dạ, ngủ thϊếp đi. Trong động có thêm người, hơn nữa lại là người có võ công cao cường, nàng không cần tiếp tục sợ tiếng hổ ngâm sói tru mỗi đêm mà tỉnh lại.
Qua mấy ngày, nàng nói bóng gió, cuối cùng cũng hiểu được thân phận của vị sư thúc này.
Thì ra y tên là Triệu Vô Cực, năm nay 38 tuổi, là đệ tử cuối cùng của chưởng môn nhân khai phái Chung Ý. Vốn mang danh đệ tử của đại phái đệ nhất thiên hạ, lại lọt mắt xanh của chưởng môn nhân, tiền đồ vô lượng. Nhưng mười bảy năm trước làm ra một việc sai lầm, tạo thành nuối tiếc lớn nhất đời này. Từ đó rời môn phái, lấy góc bể chân trời làm nhà. Hôm trước mới vừa trở về Hoa Sơn này.
Sau khi Cố Mi biết những việc này, vẫn luôn muốn biết thêm, mười bảy năm trước y rốt cuộc đã làm sai việc gì? 38 tuổi, vốn là một tráng niên, lại có một dáng vẻ phong hoa tuyệt đại như vậy, nhưng vì sao thần sắc của y luôn sầu não uất ức?
Triệu Vô Cực không thích nói chuyện, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là nhìn Cố Mi, ánh mắt rất chăm chú. Nhưng Cố Mi luôn cảm thấy là nhìn xuyên qua bản thân nàng mà thấy một người khác.
Nhưng mỗi lúc Cố Mi gọi y, y sẽ nở nụ cười. Một đôi mắt vô hồn lập tức có thần thái, thường khiến nàng ngây ngốc.
Hai người ở cùng nơi cứ như vậy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi được năm ngày, Triệu Vô Cực bỗng nhiên hỏi nàng: "Dao Dao, ta thấy con hình như không biết võ công?"
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí thì khẳng định.
Cố Mi hào sảng gật đầu, vô cùng không để tâm: "Đúng vậy á. Chẳng biết vì sao, từ sau lần rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại thì mất hết ký ức, ngay cả võ công cũng quên luôn."
Mất trí nhớ thật tốt. Việc gì đều có thể đùn đẩy hết.
Triệu Vô Cực nghe nàng nói vậy, trong con ngươi có chút vẻ thương tiếc thoáng qua: "Chuyện này ta biết. Dao Dao, sau này có ta rồi, tất nhiên sẽ không để kẻ nào khi dễ con. Trang Thu Dung kia, có cần ta đi giáo huấn nàng một chút thay con không?"
Cố Mi đổ mồ hôi như thác, sư thúc người không thể vẽ đường cho hươu chạy vậy được nha. Khi trước nghe nói là Hồng Dao này đẩy Trang Thu Dung xuống nước trước, tại sao đến người này, thì như thể Hồng Dao chẳng sai tí nào, ngược lại còn muốn giáo huấn Trang Thu Dung?
Nàng vội vàng xua tay: "Không cần không cần. Chuyện thì thì con vẫn nhớ rõ, hơn nữa đều là đồng môn, làm sao có thể không ngại mà xuống tay được."
Then chốt là câu giáo huấn mà người nói, ta đây có hơi sợ. Nếu là ở thời của ta, nếu nói giáo huấn cũng chỉ có kiểu đánh vào hai lòng bàn tay. Nhưng tại sao thốt ra từ miệng người, ta lại thấy đây như là kiểu cắt tay chặt chân vậy?
Triệu Vô Cực: "Dao Dao của ta thực là mềm lòng."
Cố Mi mắc ói, cái gì mà Dao Dao của ngươi? Đừng có mà ái-muội như vậy được không hả sư thúc, ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy.
Nàng mím môi, không đáp. Mấu chốt là cái lời nói kia nàng không biết đáp thế nào.
Triệu Vô Cực thấy nàng im lặng, cho rằng nàng đau lòng vì một thân võ công mất sạch. Người luyện võ, có được võ công là điều không dễ, đột nhiên nói mất là mất, chính y cũng không thể nào chấp nhận, huống chi là một người trẻ thế này.
Y làm sao biết, Cố Mi lúc này lại nghĩ là, sư thúc à, bao giờ thì người hạ sơn thế? Người cả ngày ở đây, ta thật không dễ chịu. Ta đây cũng bao ngày không đọc tiểu thuyết rồi. Mặc dù ta biết là thư sinh và tiểu thư cuối cùng sẽ bên nhau, nhưng ta muốn đọc đêm động phong hoa chúc cơ. Đây mới là trọng điểm có được không. Sớm biết ta đã đọc ngay từ chương động phòng hoa chúc là xong rồi.
Không thể không nói, tiểu thuyết của thời đại này, kỳ thực so với hiện đại bóng bẩy hơn nhiều. Quân không gặp cái gì mà, cái gì mà phẩm hoa bảo giám, cái này mà không hot thì những cuốn hiện nay được xem là gì?
Chỉ là không biết Hồng Dao này làm sao mà lấy được những cuốn đó mang lên núi, tuy là giấu kín, nhưng chung quy vẫn bị nàng tìm được rồi.
Cố Mi đang suy nghĩ lung tung, tai lại nghe thấy Triệu Vô Cực hỏi: "Dao Dao, có muốn học lại võ công không?"
Nàng lơ mơ ngẩng đầu, theo bản năng trả lời: "Muốn ạ."
Võ nghệ cao cường ai không muốn, chỉ là thực sự có hơi khó rồi. Có đường tắt để đi không sư thúc.
Sau đó Triệu Vô Cực thực sự cho nàng một đường tắt.
Cố Mi khoanh chân ngồi trên giường đá bỗng quay đầu lại, nhìn Triệu Vô Cực bỗng xuất hiện tóc hoa râm, trong lòng ngỡ ngàng, không biết xảy ra chuyện gì.
"Sư thúc, đây là, đây là?"
Trong người có luồng ấm áp, hình như có luồng khí ấm tỏa khắp tứ chi. Nàng thực hoài nghi chốc lát rằng mình có nổ tung hay không.
Triệu Vô Cực thở hổn hển, âm thanh hơi suy yếu: "Ta đã lấy nội lực bình sinh truyền bảy phần cho con. Từ nay về sau, con chỉ cần theo ta học chút chiêu thức kiếm pháp, một kẻ giang hồ, tất nhiên chẳng thể làm đối thủ của con."
Cố Mi vừa mừng vừa sợ, nhảy nhót không thôi. Thân môn, nội lực ơi. Quách Tĩnh không gặp quân chủ thì thằng ngốc đó đi theo Giang Nam Lục Quái thì đến cái kiếm hoa cũng không biết, nhưng từ khi theo Vương Xử Nhất học nội lực một thời gian, luyện đến kiếm pháp Việt Nữ dáng người uyển chuyển, Triệu Phi Yến cũng thẹn không bằng. Lại còn thêm Hư Trúc, địa vị không bằng một tiểu hòa thượng Thiếu Lâm tự, đám du côn lưu manh cũng không chắc đánh thắng, nhưng từ khi có được nội lực gần hai trăm năm của ba người Vô Nhai Tử, Thiên Sơn Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy, đùng cái thành đệ nhất cao thủ võ lâm. Lại còn thêm một Đoàn Dự là con mọt sách, cũng không phải hút nội lực của người xung quanh thành của mình? Cuối cùng còn hút nội lực của Cưu Ma Trí mới có thể nắm được Lục Mạch Thần Kiếm, điều khiển trôi chảy. Cưu Ma Trí dù sao cũng coi là Nhất Lưu cao thủ mà? Vì lẽ đó đây chính là lý do vì sao Cố Mi khâm phục Kiều Phong.
Nghĩ là ba vị huynh đệ này, lão nhị lão tam đều chẳng phải bản lĩnh thực, dựa vào nội lực người khác trở thành cao thủ, thực sự bản thân đã nỗ cái lực gì, chịu cái khổ gì? Đoàn Dự ghê nhất chính là ở trước mặt Thần tiên tỷ tỷ dập đầu một nghìn cái, Hư Trúc còn hơn, nếu như nói cùng với Mộng cô kia cái gì cũng làm cả. Đương nhiên, đó cũng xem là lực tay chân rồi. Còn có thể thấy Kiều đại bang chủ của chúng ta, ba mươi năm một sớm một chiều luyện thành công phu của mình, gặp mạnh càng mạnh hơn, một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng khiến thiên hạ võ lâm kẻo nào nghe được đều biến sắc.
Nhớ lúc trước hắn nói ra bốn chữ Kiều Phong bái trang kích động lòng người cỡ nào. Ái chà chà, đáng tiếc một đời bang chủ, anh hùng cái thế, cuối cùng rơi vào kết cuộc như vậy rồi. Đến đây không thể không phê bình A Châu cô nương vài câu. Cô không điều tra rõ cha mẹ Kiều Phong rốt cuộc không phải cha cô gϊếŧ thì thôi, cô chạy tới chạy lui tìm chết làm gì. Cô chết không quan trọng lắm, đáng thương là Kiều bang chủ của chúng ta từ đây cô đơn lẻ bóng, để chúng ta thấy thật sự đau lòng có tốt gì đâu.
Ách, nói nhiều rồi. Quay lại thôi.
Trong lòng Cố Mi nhất thời kinh sợ, lại thêm vui mừng, còn âm thầm mang vài phần ái ngại. Vô duyên vô cớ có được bảy phần mười công lực người ta luyện nửa đời, dù là da mặt dày hơn, vậy cũng thấy ngại.
Tuy rằng da mặt nàng cũng không mỏng.
Nét mặt nàng ngược ngùng: "Sư thúc, người đưa nội lực cho con như vậy, con thực ngại quá."
Triệu Vô Cực thở dài đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói: "Đừng nói là bảy phần mười nội lực, cho dù là thứ hiếm thấy trong thiên hạ, chỉ cần ngươi mở miệng, ta đều lấy được cho ngươi. Con à, mười sáu năm qua ta chưa từng chăm sóc con một ngày, thực sự khiến con khổ rồi."
Cố Mi mím chặt môi không đáp, Nhưng trong lòng thì ấm áp. Người này, là thực lòng đối tốt với nàng, tuy rằng có thể là đối tốt với Hồng Dao chứ không phải là Cố Mi. Nhưng vậy thì liên quan gì, nàng bây giờ vừa là Cố Mi, cũng là Hồng Dao.
Những ngày tiếp theo, nàng vẫn ở cùng Triệu Vô Cực luyện các loại kiếm pháp. Đáng tiếc nàng thực không phải đứa bé thông minh, kiếm pháp vốn phiền thức, đòi hỏi năng lực lĩnh ngộ và trí nhớ. Nhưng nàng vừa là tư chất có hạn, vừa tính tình biếng nhác, một tháng qua học được một bộ kiếm pháp một bộ chưởng pháp, còn luôn múa sai...
Cũng may Triệu Vô Cực thực sự kiên trì, từng chiêu từng thức dạy nàng. Chỗ không ổn thì làm lại một lần, sau đó lại nhẫn nhịn để nàng phạm sai y như vậy.
Được rồi, thực ra chính Cố Mi thấy là, luyện võ thực sự quá khổ. Mỗi ngày luyện xong xương sống thắt lưng, chân đều mỏi không nói, toàn thân đều như vỡ ra vậy. Ngày hôm sau cho dù thế nào cũng không dậy được.
Có thể nói Triệu Vô Cực rất dung túng nàng trên phương diện của y, nhưng việc này thì không chút thảo luận nào. Cố Mi không chỉ một lần oán giận, nổi nóng nói không luyện nữa. Y đều nhẹ nhàng than thở: "Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. Nhưng ta không thể cả đời bảo vệ con, vì vậy con tối thiểu phải có năng lực tự bảo vệ mình."
Vì lẽ đó Cố Mi chẳng còn cách nào ngoài tòng mệnh, luyện từng chiêu từng thức vô cùng khô khan kia. Cũng may có bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực làm nền móng, tuy là đánh ra chiêu thức chẳng có phương pháp gì, nhưng uy lực thì có.
Có nội lực, tai mắt tự nhiên cũng tinh thông chút. Cố Mi liền phát hiện, thực ra Triệu Vô Cực này mỗi đêm đều sẽ rời sơn động đến nơi khác, cho tới trời sáng mới về. Đường đi cũng không đổi, người đang ở trong động sâu đứng dậy, sau đó thì mất tăm. Đợi lúc y quay lại, người đã đầy sương.
Cố Mi đã không chỉ một lần đi sâu vào động điều tra, mỗi tấc mỗi vách đá nàng đều cẩn thận sờ qua, nhưng vẫn không phát hiện cơ quan vị trí gì.
Nhưng nàng vẫn giả vờ không biết. Ai không có chút bí mật của mình, lại nói Triệu Vô Cực này, y cho dù thực sự có bí mật gì, cũng sẽ không hại đến nàng.
Có thể đem bảy phần mười công lực bản thân khổ luyện nửa đời nói đưa Hồng Dao cái là đưa luôn, làm sao có thể hại nàng. Lại nói nàng thấy ánh mắt nhìn nàng, thực sự tràn đầy thương tiếc.
Vì vậy Cố Mi rất an tâm, không hỏi không nói.