Cố Mi ở Tư Quá Nhai có thể dùng bốn chữ để hình dung, kinh tâm động phách.
Ngoài động tiếng gió gào thét, trong động nàng chỉ có một cây nến ngắn ngủn, nàng ôm đầu gối ngồi ở trên giường đá run bần bật. Không khác gì một đứa nhỏ, nhát gan, đã sợ tối lại sợ quỷ.
Nàng một đêm không ngủ, chỉ khi hừng đông mới ngủ gật một chút. Sau đó đứng dậy đi dò xét hết thảy mọi ngóc ngách trong động.
Có gạo có nước. gạo là tiểu hạt thóc vàng, nước là trong động một chỗ nước suối thiên nhiên. Có giường đá, cũng có chăn, thật tốt thật tốt nha, chính mình động thủ, cơm no áo ấm.
Nhưng này nơi nào là tư quá chứ, quả thực chính là biến tướng cầm tù có được hay không.
Bọn họ cũng không sợ nàng giận dữ sẽ phóng hỏa đem này toàn bộ đỉnh núi.
Cố Mi ngửa mặt lên trời thở dài, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Ngồi xổm trên mặt đất phủi đi đất cát, Cố Mi quyết định nhận lấy số mệnh hẩm hỉu, thật sự là Tư Quá Nhai này nàng không bản lĩnh bò đi xuống. Bất quá cũng may hôm qua thời điể nàng thu thập hành lý riêng thuận tay mang theo mấy quyển thoại bản của thời đại này, cùng lắm thì năm nay đành nằm xem tiểu thuyết vậy. Dù sao thì trong quá khứ chính mình cũng không có việc gì làm ngoài mỗi ngày ôm cái notebook xem các loại tiểu thuyết.
Nhưng không được hoàn mỹ chính là, giống như là có vẻ không đủ nến. Mà nàng lại sợ tối, không có lửa thì cái động sẽ tối đen như mực nha, buổi tối không có ánh sáng nàng làm sao có thể ngủ được. Nhưng nếu là thắp nến cả đêm, qua thời gian dài sẽ không còn nến để thắp nữa.
Bạn nhỏ Cố Mi thật sầu a, một sợi một sợi kéo tóc xuống. Cũng may lúc nàng rời hang động phơi nắng ruốt cuộc cũng thấy được ánh sáng chân lý.
Mẹ nó, cây cối trên đây không thể lãng phí nha.
Vì thế nàng liền thừa dịp giữa trưa ở bên cạnh hang động, ôm vài bó nhánh cây trở về.
Không dám đi quá xa, lỡ như có lang hổ gì xuất hiện thì sao.
Vì thế, hết thảy đều thuận lợi. Dao đánh lửa đá lấy lửa đã có, tuy rằng phải lăn lộn không ít nhưng cuối cùng cũng nhảy vài tia lửa ra tới. Vì thế, ban ngày nàng liền ở cửa động phơi nắng, nhìn mây núi xa xa mà ngủ. Buổi tối liền đốt một đống lửa xem tiểu thuyết, đến lúc chịu không nổi thì đi ngủ. Ngày đêm làm theo điên đảo, Cố Mi nàng vẫn như cũ làm một con cú. Nhưng cũng may không cần sáng đi chiều về, không cần lo lắng ông chủ đuổi việc nàng bất cứ lúc nào, còn có tiểu thuyết để xem.
Cuộc sống thần tiên nha. Đương nhiên, nếu có thể có thêm mấy khối thịt thì tốt rồi. Đứa nhỏ này gần đây ăn chay ăn đến nỗi nhìn đến con kiến đều hận không thể hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Nếu cứ sống như vậy, có khi nàng nên viết một cuốn Cố Mi phiêu lưu ký. Sau đó vào một ngày nọ của một năm sau, các ngươi có thể nhìn thấy một trái cầu mượt mà lăn từ Tư Quá Nhai xuống đấy......
Cho nên đồng chí Cố mi của chúng ta ở được qua hai mươi ngày thảnh thơi, vào một đêm khuya nào đó, bỗng nhiên nhìn thấy quỷ.
Nói là quỷ, đó là bởi vì, bạn nhỏ Cố Mi lúc ấy chỉ thấy được một đạo hắc ảnh hiện lên. Sau đó nàng liền kêu cũng chưa tới kịp kêu một tiếng, trực tiếp liền bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Nói lại ngay tình hình lúc đó, bạn nhỏ này vẫn như cũ mang vẻ mặt đầy nỗi khϊếp, lúc ấy ta liền thắp một ngọn nến nhỏ. Ánh sáng từ ngọn nến mang bao nhiêu năng lượng chứ, trong động vẫn là tối tăm. Ta mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, liền cảm thấy có gió thổi qua. Ta lúc ấy một cái giật mình liền cấp doạ tỉnh. Cửa động là có chốt mở có thể khống chế buông xuống, trong động bịt kín nơi nào gió có thể vào? Ta mở hi hí mắt, liền bỗng nhiên nhìn thấy có cái bóng hiện lên đi. caí bóng xẹt qua nhanh, nói như thế nào, phiên nhược kinh hồng a. Ta lúc ấy cũng chỉ cảm thấy lòng còn chưa kịp hoảng, lập tức liền bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Mọi người lập tức kích động, sau đó đâu, sau đó đâu? Con quỷ kia có sấn đến để ăn đậu hủ của kẻ hôn mê không? Sau đó trình diễn một màn tình người duyên ma không?
Cố Mi một chưởng đem mọi người đánh cho tỉnh, tình cái đầu ngươi á. Lão tử lúc ấy bị dọa hôn mê, chờ đến mơ mơ màng màng tỉnh lại ( vì cái gì lại là mơ mơ màng màng? ), liền cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve ở trên mặt ta, ta còn hoảng hốt khi nghe có người gọi ta là Dao Dao.
Mọi người nghiêng mắt nhìn nàng, còn nói không phải quỷ tình nữa hả?
Cố Mi làm theo nghiêng trở về, các ngươi không thể nghe ta nói hết hả? Lại nói ta từ nhỏ nào gặp qua chuyện này, trong lòng chỉ có một ý niệm, đã chết đã chết, không ngờ lão tử thế nhưng là có cơ hội nhìn thấy thật thể. Trong lòng còn đang suy nghĩ, con quỷ này tốt nhất không cần lớn lên có hình thù kỳ quái, ta thật sự là không chịu được hù doạ đâu a. Ta lúc ấy tâm loạn một đoàn, đơn giản liền mở mắt ra, nghĩ, quỷ thì quỷ, cùng lắm thì nó gϊếŧ chết ta ta đây cũng trở thành quỷ. Tất cả mọi người đều là quỷ còn sợ cái con khỉ gì a.
Sau đó, sau đó, ta liền nhìn thấy một đại thúc xinh đẹp đang cúi người nhìn ta.
Bầy sói tình kích động? Là đại thúc quỷ? Còn là đại thúc xinh đẹp? Mau nói mau nói, đại thúc quỷ có phải hay không lớn lên rất có khí chất rất có mị lực?
Cố Mi cũng kích động, mỹ mạo đó là cần thiết, khí chất mị lực cũng là cần thiết. Mấu chốt là ánh mắt của đại thúc a, đặc biệt thâm tình nhìn ta. Ta lúc ấy liền hạnh phúc thiếu chút nữa muốn điên. Nếu đại thúc quỷ xinh đẹp này là quỷ, lão tử cũng nhận. Cùng lắm thì cùng hắn cùng thành quỷ, cùng nhau phiêu đãng mọi nơi trên thế gian này cũng là được.
Nhưng ngay lúc đó tình hình là, sau khi Cố Mi tỉnh lại, đại thúc liền rời tay đi. Nhưng hai mắt vẫn như cũ thâm tình nhìn nàng.
“Ngươi tỉnh?” Hắn hỏi như thế, thanh âm thực nhẹ, giống như sợ kinh hãi đến nàng.
Cố Mi ngây ngốc gật đầu, chậm rãi bò lên, như cũ vẫn ở trạng thái si ngốc.
Này vừa động, từ trong tay áo lại rớt ra một khối ngọc bội. Ngọc bội màu xanh biếc, nhưng nghĩ đến hẳn là không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là cục đá bình thường thôi.
Nhưng ánh mắt đại thúc khi nhìn thấy miếng ngọc lại như rực cháy. Hắn run rẩy tay đem kia khối ngọc bội nhặt lên, gắt gao nắm trong tay, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Cố Mi, ánh mắt nóng cháy quả thực có thể đem nàng thiêu chết: “Dao Dao, thật là ngươi? Ngươi đã trở lại?”
Cố Mi chưa kịp hiểu gì, đã bị kia đại thúc gấp gáp ôm vào trong lòng ngực.
Hắn ôm thật chặt, chặt đến nỗi nàng đều không thở nổi. Nàng một bên khụ đồng thời, một bên cũng biết, cái này đại thúc là người.
Chỉ có con người sẽ có nhiệt độ cơ thể, có bóng.
Trên mặt đất bóng dáng ủy khuất nửa ngày, rốt cuộc có cơ hội nói chuyện, ai kêu ngươi chỉ lo xem đại thúc xinhd đẹp, liền không lo lắng ? Xứng đáng hù chết ngươi đi.
Giống như ta không bị dọa đến chỉ là kinh diễm đi.
Nhưng nếu như bị đại thúc kia ôm như vậy đi xuống, nàng sẽ sớm bị ngạt thở mà chết đó. Cho nên Cố Mi nghẹn mặt đỏ, rốt cuộc gian nan mở miệng nói: “Vị này, vị đại thúc này, ngươi cứ ôm chặt như vậy đi xuống, ta sẽ bị ngạt chết đấy.”
Đại thúc bỗng nhiên buông ra tay: “Dao Dao chỉ biết kêu ta là Vô Cực, chưa bao giờ kêu ta là đại thúc. Ngươi không phải Dao Dao? Khối ngọc bội này ngươi lấy ở đâu?”
Cố Mi ho một trận đến tê tâm liệt phế: “Cái này a, ta cũng không biết. Là ai kia, Thông Nguyên Tử, a, cũng chính là sư phụ ta cho ta.”
Lúc ấy hắn là nói như thế nào nhỉ, à đây là di vật của mẹ con, ngươi liền mang theo đi.
Đại thúc bỗng nhiên một phen cầm cánh tay nàng, tiếp tục đặt câu hỏi: “Ngươi là ai? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cố Mi trừng hắn một cái, ta có thể cùng ngươi nói ta gọi Cố Mi năm nay hai mươi hai sao. Nhưng nàng chỉ là hơi rũ đầu, rất là ngoan ngoãn đáp: “Hồng Diêu. Tháng trước mới vừa tròn mười sáu tuổi.”
Nói giỡn, người này có thể tùy tiện xuất nhập Hoa Sơn Tư Quá Nhai, nhất định cũng là người phái Hoa Sơn. Bằng không phái Hoa Sơn này toàn phái trên dưới là ăn chay a, thế nhưng người này có thể ra vào nơi này như chỗ không người?
Đại thúc kia nghe được nàng như thế tay, nắm cánh tay nàng không ngừng run: “Hồng Diêu? Hồng Diêu? Mười sáu tuổi? Mười sáu tuổi? Như vậy tương tự dung mạo, ngươi, ngươi......”
Cố Mi bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng phát hoảng, tâm trạng hắn dường như có vẻ không ổn nha. Võ hiệp trong giang hồ, cao nhân ai không có một chút tính cách kỳ quái, đồng mỗ không có việc gì còn phải uống máu mới có thể luyện cái thần công duy ngã độc tôn kìa.
“Đại, đại thúc, đừng, đừng kích động. Kia cái gì, có chuyện ta hảo hảo nói được không?”
Xin a, cầu ngài đừng lại dùng cái loại này ánh mắt này nhìn ta. Lại xem nữa ta cũng không thể tực bốc cháy đâu.
Nhưng đại thúc xoay người liền biến mất. Cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, cũng không phải đi tới cửa khởi động chốt mở đi ra ngoài, chỉ là thân mình ở chỗ sâu trong động như vậy chợt lóe, sau đó đã không thấy tăm hơi, toàn bộ thế giới an tĩnh, chỉ có thanh âm của giọt nước rõ ràng.
Cố Mi há to miệng, sau một lúc lâu cũng không khép lại. Tới nơi này ngày thứ hai nàng đều thăm dò trong ngoài động này một lần, cái kia cuối, không có đường ra nha.
Mà cái vị đại thúc này, cái vị đại thúc này, liền như vậy không thấy? Không phải chính mình ngủ đến choáng váng hoa mắt hoặc là còn ở trong mộng, đó chính là cái vị đại thúc này, thật sự không phải phàm nhân.
Cố Mi ôm lấy chăn phát run đến bình minh. Thật cẩn thận bò xuống giường hướng trong đến chỗ sâu trong động nhìn một lần, vẫn là khắp nơi đều là vách đá, cũng không nửa bóng người tồn tại.
Nàng dựa vào vách đá ngây ngốc một lúc lau, sau đó bước chân thất thiểu đi ra cửa động.
Cửa động mở ra, ánh mặt trời sáng lạn, hôm nay tất nhiên sẽ là thời tiết tốt. Nhưng là vì cái gì, trước cửa có một người đang đứng? Hơn nữa xem diện mạo kia, bỗng nhiên nàng nhận ra đúng là người tối hôm qua mà.
Cố Mi hai chân mềm nhũn, không biết cố gắng như thế nào liền hướng trên mặt đất rời đi.
Nhưng đại thúc thân hình thoáng động, bỗng nhiên tiến lên đây đỡ nàng, giống tối hôm qua như vậy, lại là một tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực, ngữ khí mờ ảo: “Dao Dao.”
Cố Mi run rẩy tùy ý để hắn ôm, chỉ là đại thúc à, ta còn hoàng hoa đại khuê nữ, ngươi như vậy luôn ôm ta, ngài rốt cuộc phụ trách hay không phụ trách a.
Đại thúc đem nàng buông ra, đánh giá cẩn thận một phen, trong mắt hình như có nước mắt: “Giống, thật giống.”
Cố Mi ngốc ngốc, nhưng vẫn là hỏi một câu: “Cái kia, ngươi là ai a?”
Nước mắt đại thúc rơi xuống: “Ta là, ta là, hài tử, ta là sư thúc của ngươi.”
Sư thúc? Kia chẳng phải là sự đệ của sư phụ? Chỉ là nhìn bộ dáng ngài như này, nói là sư thúc ai tin a. Có sư thúc nào nhìn thấy chính sư điệt của mình sẽ kích động nước mắt liền rơi? Còn động một chút liền ôm tới ôm lui như vậy?
Trong đây chắc chắn có ẩn tình. Nhưng Cố Mi nháo không rõ ràng lắm này, bản thân ruốt cuộc là trong tình huống như thế nào, thấy chưa gặp qua người này, cho nên nàng đành phải giả vờ làm bộ dáng hồ đồ nói: “A, sư thúc a. Thật sự là ngượng ngùng, trước đó vài ngày ta không cẩn thận rơi xuống nước, tỉnh lại chuyện gì đều không nhớ rõ nữa, cho nên cũng không nhận biết ngươi là sư thúc của ta. Xin sư thúc đừng trách.”
Trước cứ đem việc mình mất trí nhớ làm lý do, đỡ phải đợi lát nữa ngươi hỏi gì ta đáp không được.
Còn tưởng hắn sẽ hỏi gì, nhưng thật ra nói: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi nguyên bản không có gặp qua ta. Mười sáu năm qua ta vẫn luôn bên ngoài phiêu bạc, tự tối hôm qua mới về núi. Cũng là trời thấy còn thương, làm ta gặp được ngươi. Hài tử, về sau có sư thúc ở đây, người không cần sợ.”
Cố Mi càng thêm tin tưởng chắc chắn trong này có gian tình aaaa