Muội Khống

Chương 14




Cố Mi ở trong phòng bực tức hất bàn, không ngừng đập đầu vào tường.

Đương nhiên, là đập đầu nhẹ nhàng. Đập đầu mạnh, nàng sợ đau.

Liêm Huy chết dẫm kia, cứ vậy, cứ như vậy mà cướp đi nụ hôn đầu của nàng.

Đây là nụ hôn đầu nàng giữ gìn hai mươi năm mà. cứ vậy để hắn không nói một lời rồi cướp đi. Lạy bố, nàng còn đang ảo tưởng lần đầu sẽ phát sinh dưới một khung cảnh thật lãng mạng. Thậm chí khi đó nàng còn ảo tưởng, sẽ xảy ra như trong phim vậy, thời điểm bị hôn, xấu hổ cự tuyệt, muốn mà còn ngại, e thẹn nói, đây là lần đầu của người ta, chàng nhất định phải nhẹ nhàng chút.

Vậy mà Liêm Huy chết tiệt đó lại thô bạo như vậy. Cho tới bây giờ, đầu lưỡi nàng vẫn còn tê đó, tê đến mức uống một chén nước cũng không biết là nóng hay lạnh.
Cố Mi lại thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Liêm Huy một lần ở trong lòng.

Tên đáng chết này tội phạm, cưỡng, hôn.

Nhưng tội phạm cưỡng hôn vẫn rất bình tĩnh bê cơm nước đi vào. Vẻ kiệt xuất tuấn tú vẫn như trước, mặt gỗ cực điểm, cũng chẳng có cảm xúc gì. Chỉ là vành tai vẫn có chút hồng khả nghi. Ánh mắt lại càng né tránh, không dám đối mắt với Cố Mi chút nào.

Cố Mi thấy hắn đi vào, theo bản năng lùi sau vài bước. Nàng lần này thực sự bị hắn dọa choáng váng.

"Ăn cơm." Thanh âm của Liêm Huy lạnh băng, ánh mắt nhìn quanh, nhưng không dám nhìn nàng.

Cố Mi lúc này nào còn dám ăn cơm. Nàng chỉ sợ nàng tới gần, Liêm Huy lại giở trò cũ thì sao?

Nàng ôm chặt cột giường, nhìn hắn đề phòng, không dám tiến lên một bước.

Liêm Huy cuối cùng ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt dù có chút áy náy, nhưng vẫn cường ngạnh nói: "Nếu ta còn muốn hôn muội, muội trốn đến đâu cũng vô ích. Muội phải biết, chỉ cần ta muốn, thì bất kỳ lúc nào cũng được."
Cố Mi sắp quỳ đến nơi rồi. Đại ca ngươi có phải coi nó như chuyện đương nhiên không? Ngươi là đang ép buộc! Ép buộc con gái nhà lành có biết không?

Nhưng vẻ bình tĩnh trên mặt Liêm Huy nói cho nàng biết, hắn đang nói thật đấy. Chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể muốn.

Mà nàng căn bản không thể phản kháng. Gặp màn cưỡng hôn trên đường vừa nãy, tay chân nàng bị giữ lại, đầu lưỡi cũng bị hắn hút chặt, muốn rút cũng không được.

Cố Mi rất muốn khóc. Cảm giác bất lực như vậy là vì sao? Ông nội Liêm Huy ngươi, không ngờ ngươi khi dễ người khác như vậy.

"Còn không qua đây?" Thanh âm của Liêm Huy càng lạnh hơn. Nhìn thần sắc của hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn, tựa hồ nếu nàng không qua, lập tức hắn sẽ tự mình tới động thủ xách nàng qua vậy.

Đợi lúc hắn ra tay thì bản thân xong luôn rồi? Cố Mi dù không chút tình nguyên, cũng chỉ đành buông cột giường ra, một bước ba dịch tiêu sái đến cạnh bàn, ngồi xuống từ từ.
Lúc này nàng một mực nhìn hắn đề phòng, chỉ cần hắn có chút động tác ám muội nàng sẽ lập tức bỏ chạy.

Liêm Huy nhìn nàng, bỗng nhiên nghĩ đến lúc nhỏ theo bạn đi săn thú, thấy được một chú thỏ con, hai cái tai dài dựng thẳng, nhìn hắn đầy đề phòng.

Rất đáng yêu. Cái mặt gỗ của hắn có ý cười nhàn nhạt, vươn tay muốn sờ lỗ tai Cố Mi.

Cố Mi luôn đề phòng nhìn hắn, Vừa thấy hắn giơ tay hướng về phía nàng, lập tức liền nhảy về sau.

Lúc đó nàng vừa tới cạnh bàn đang định ngồi xuống, cái nhảy này, không nghĩ tới cạnh người đang có cái ghế. Mà nàng lại kinh hoảng, không để ý bên dưới chân cũng là chân ghế, thân hình nghiêng ngả, cả sau ngã ra.

Liêm Huy thấy thế, sớm đứng dậy ngay, cánh tay dài duỗi ra, trong lúc đó liền chuẩn xác ôm nàng vào lòng mình.

Cố Mi vừa ngẩng đầu, liền thấy rõ một gương mặt tuấn tú của Liêm Huy gần ngay trước mắt, nhìn vào mắt nàng...
Đây chính là ánh mắt ám dục trong truyền thuyết sao?

Nàng rất muốn tát mình một cái. Mẹ nó đây là tự động dang mình tới cửa đúng không?

Đối với mỹ thực vừa tới cửa, Liêm Huy tuyệt đối không có đạo lý từ chối. Vì lẽ đó hắn quyết định cúi người xuống thật nhanh, cực kỳ thành thạo bắt đầu đoạt lấy.

Cố Mi muốn ngăn lại. Buổi chiều sau khi bị hắn thô bạo hôn như vậy, ngay cả bắp chân nàng cũng mềm nhũn. Bị Liêm Huy ôm đến cái tửu lâu này, trong lúc nàng còn đang ăn năn hối hận, hoài niệm vô cùng nụ hôn đầu của mình.

Nhưng còn chưa kịp nhớ lại, làn sóng sau đã ào tới rồi.

Mẹ nhà hắn nữa đây là lên cơn nghiện đúng không? Từ lần trước tới giờ mới cách nhau có nửa canh giờ thôi đấy.

Liêm Huy thực sự là lên cơn nghiện rồi. Trước khi hôn nàng, hắn chỉ dám nghĩ trong mơ. Dù cho rất chân thực, vẫn như cách một tầng sa mỏng, không thể cảm nhận được sự kɦoáı ƈảʍ cực hạn bên trong.
Mọi chuyện trong mơ, không thể chấn động như thực tế được. Khi nãy hắn hôn nàng, khi đó hắn mới chợt phát hiện, hương vị của nàng tuyệt như vậy.

Môi nàng rất mềm, rất ấm. Giữa răng môi có trà vị nhàn nhạt, đó là vì nàng vừa thẹn quá hóa giận rồi uống mấy chén trà.

Liêm Huy cảm thấy mình sắp mê mẩn rồi. Hắn hôn nàng, từng bước ép sát, nhưng lại tức sao chưa đủ. Không thể làm gì khác ngoài dùng tay nâng đầu nàng, thân thể dán chặt nàng, hận không thể muốn nàng luôn lúc này.

Nhưng không được. Chưa có thành hôn, hắn không thể muốn nàng.

Hắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

Vì vậy hắn phải gắng sức đè nén mình, vẻn vẹn chỉ hôn hít nàng như vậy.

Nhưng như vậy thực không khác nào uống rượu độc giải khát. Hắn càng hôn sâu, lão nhị dưới thân càng kêu gào mạnh hơn.
Hắn cảm thấy rất thống khổ.

Hắn khổ sở, Cố Mi cũng không dễ chịu. Cứ tự mình liều mạng tiến lên như thế là ý gì? Ngươi có hỏi qua ý của ta không?

Cố Mi rất tức giận. Nàng liều mạng khước từ, nhưng mà bọ ngựa đấu xe, dẫn dầu cứu hỏa, không thể khiến hắn dừng lại, trái lại vì nàng giãy dụa, khiến trong lòng Liêm Huy lại dâng lên kɦoáı ƈảʍ chinh phục mãnh liệt.

Hắn muốn chinh phục nữ nhân dưới thân mình. Cái miệng của nữ nhân luôn nói hắn không cần quan tâm nàng, đối với hắn trước giờ đều chỉ bực bội, mà chớp mắt đã lúm đồng tiền như hoa với nam nhân khác.

Lý trí Liêm Huy đã bị nụ cười tươi tắn của nàng với Dung Trạm phá hủy hoàn toàn, hắn thô bạo dùng chân ngăn Cố Mi đang giãy dụa lại, sau đó đưa tay bắt đầu lột áo quần của nàng đi.

Trong lúc hắn kích động, đưa tay nhấc chân một cái, tay chân Cố Mi liền được giải thoát.
Gối phải cong lên, nàng chuẩn xác húc thẳng vào Liêm lão nhị. Liêm Huy đau đến mức khom người xuống, bị ép buông lỏng tay chân đang áp chế nàng.

Hai mắt Cố Mi đều đỏ lên, mẹ nhà hắn ngươi lại khinh dễ người khác như vậy.

Làm những việc này là thế quái nào? Mẹ hắn nữa muốn thỏa mãn thì đi tìm gái đi. Ra ngoài rẽ trái lại rẽ thêm lần nữa là được, phí đại gia ngươi mấy lượng bạc.

Nàng cũng không biết khí lực ở đâu ra, tự mình vươn tay đặt Liêm Huy dưới thân, sau đó roi mềm bên hông rút ra, xoạt một tiếng đánh mạnh xuống mặt đất, đầu roi lại cuốn một cái, thuận thế vững vàng cuốn cổ hắn.

Cái roi mềm này là lúc nàng xuống núi, Thông Nguyên Tử cho nàng. Nói cái này là di vật của mẫu thân Trác Dao, trước khi lâm chung dặn dò cẩn thận khi nàng trưởng thành thì giao lại cho nàng.
Mà Liêm Huy còn đang sững sờ. Đầu gối của Cố Mi phải nói là vừa độc vừa chuẩn, hận không phế hắn cũng phải chết chung với hắn.

Hắn cảm thấy thật đau lòng. Không thể tin được Cố Mi lại đối với hắn như vậy.

Nhưng Cố Mi hiện giờ chỉ hận không thể đem chiếc roi trong tay siết chặt, siết chết hắn luôn.

Nhưng nàng còn chưa dám. Dù tức giận thế nào, nàng cũng không dám gϊếŧ người. Nàng sinh ra ở Trung Quốc hiện đại, là đứa bé ngoan sống dưới thời lá cờ đỏ, tiếp nhận giáo dục tuân theo pháp luật, không làm chuyện xấu.

Gϊếŧ người xem như là chuyện xấu nhất trong các chuyện xấu chứ?

Cố Mi oán giận thu hồi roi, đứng dậy từ trên người hắn. Nhưng trong lòng còn chưa nguôi giận, vừa tức tối hứ một cái, lúc này mới bực bội ngồi xuống ghế.

Bộ ngực không ngừng nhô lên hạ xuống, trong lòng tức tối dâng trào, tiện tay tìm nước trà trên bàn, ngửa cổ đổ xuống.
Lại cúi đầu, thấy Liêm Huy đang nằm ngửa trên đất, ánh mắt nhìn nàng vậy mà còn có vẻ, oan ức?

Cố Mi lại nổi cơn, mẹ nó chứ còn oan ức? Người nên oan ức là bản cô nương này đúng không? Không phải ta dùng một cước kia, cả người đều đã bị ngươi ăn sạch rồi.

Người này tuyệt đối là trái bom nổ chậm. Không biết dạo này hắn uống lộn thuốc hay là chập cái dây thần kinh nào. Rõ ràng lúc trước hắn chỉ căm ghét mình, sao bây giờ lại liều mạng dính lấy. Nếu không biết chắc hắn là Liêm Huy, nàng thực hoài nghi người bên cạnh mình thực ra là tên biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ.

Hay hắn vốn là một tên biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ, trước đây chỉ ngụy trang, bây giờ mới lộ ra mặt thật?

Cố Mi nhìn hắn, bắt đầu thấy sợ. Nàng cảm thấy không nên ở cạnh kẻ này thêm nửa giây nào nữa.
Nàng mau chạy thôi.

Nhưng vừa đứng dậy đi tới cửa, phía sau liền truyền tới giọng nói trầm trầm của Liêm Huy: "Muội phải biết, muội không thoát được đâu."

Cố Mi dừng bước. Nàng biết hắn nói thực.

Mẹ nhà nó đánh không lại hắn, khinh công cũng không bằng hắn, nếu nàng cứ vậy mà đi ra ngoài, bị hắn bắt được chỉ là việc trong phút chốc.

Cố Mi buồn bực không hiểu. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Hít sâu, hít sâu, dốc sức nói với mình, thế giới tốt đẹp như vậy, mình táo bạo như thế này, như thế này là không ổn, không ổn.

Tâm tình sắp ổn định rồi, lúc này nàng mới xoay người, trên mặt mang nụ cười, ngồi xổm trước mặt hắn, dùng thanh âm ôn hòa mềm mại nhất có thể, nói: "Liêm đại gia, ngài nói đi, ngài rốt cuộc muốn thế nào?"

Liêm Huy nhìn nàng. Trong con ngươi đen như mực có cảm xúc khác đang cuộn trào.
Cố Mi càng nhìn càng sợ, trong lòng đấu tranh. Liêm Huy này trong ấn tượng của nàng luôn là mặt than, không có biểu cảm. Đặc biệt là cặp mắt hắn, nàng thậm chí cho rằng đó là tảng băng ngàn năm dưới sông băng không đổi, cho dù là núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt hắn cũng không cảm xúc. Nhưng bây giờ, trong mắt hắn lại có cảm xúc là có ý mẹ gì vậy?

"Ta muốn thành thân với muội."

Cũng may cũng may, Cố Mi vỗ ngực, an ủi mình. Nàng thậm chí còn cho rằng hắn nói là, ta muốn ngủ với ngươi.

Nhưng sau khi phản ứng lại, nàng trợn to mắt, không tin nổi nhìn Liêm Huy, lát sau mới run rẩy hỏi một câu: "Ngươi, người vừa nói gì?"